Trong cơn mưa phùn mênh mông, những ngọn núi xanh mướt nơi xa như mỹ nhân che mặt bằng màn sa mỏng, làm người luôn phải khao khát hướng tới.
Nhưng đây đối với đội ngũ mấy vạn binh lính đang hành quân mà nói, không thể nghi ngờ chính là một ngày khiến người ta muốn mắng chửi. Đường mưa ẩm ướt trơn trượt vốn rất khó di chuyển, sau khi bị mười mấy vạn người dẫm đạp con đường vốn không tính là rộng lớn lại càng thêm lầy lội.
Xe ngựa của Tô Mạc bị kẹt ở bên trong hố, thị nữ căng ra một chiếc ô giấy dầu che ở trên đỉnh đầu Tô Mạc.
Đế giày ngàn tầng, bề mặt của giày màu đen huyền có long văn xoay quanh, mới vừa bước một bước trên mặt đất thì chân liền lún xuống bùn lầy.
Thị nữ vẻ mặt nóng vội, ôn tồn khuyên nhủ: "Điện hạ, vẫn là để nô tỳ gọi người mang người đi qua đó đi ạ."
"Không cần." Tô Mạc hướng bãi cỏ ven đường đi đến, thị nữ lại vội vàng phân phó người mang một đôi hài mới cho Tô Mạc, mời cậu thay vào.
Tô Mạc xua xua tay cự tuyệt, mang theo vài tên thị vệ leo lên trên một đỉnh núi. Ở độ cao này, mười lăm vạn đại quân nhìn một cái không sót gì giống như một con linh xà cố thủ trong núi. Con đường hẹp hòi hai bên đều có dãy núi chót vót, hết sức hiểm tuyệt.
Trong làn sương mông lung, thân ảnh thon dài đứng ở nơi nguy hiểm nhất, cách phía trước nửa bước đó là huyền nhai sâu hơn ngàn trượng, trường bào màu đen thêu ám văn tinh xảo, khiến da thịt trắng sứ của cậu lại càng thêm mê người.
Dòng rượu trong suốt từ trong chiếc hồ lô màu đỏ sậm trút xuống, Diệp Thanh Phong nằm nghiêng người ở trên một cây đại thụ cách đó không xa, nhàn nhã mà thưởng thức mỹ nhân vừa nhấm nháp rượu ngon trong tay, thật là tự tại.
Tục ngữ nói có câu khi no ấm sẽ nghĩ đến truyện d*m d*c, huống chi là Diệp Thanh Phong loại người không no không ấm trong đầu cũng tràn ngập những suy nghĩ d*m d*c. Tưởng tượng đến chốn thiên đường cực lạc mấy ngày trước hắn lại càng thêm hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Mạc tựa như sói đói nhìn chằm chằm một khối thịt mỡ thơm ngon, hận không thể lập tức đem nuốt chửng vào bụng.
Giác quan của Tô Mạc cực kỳ nhạy bén, ánh mắt trắng trợn đó không chút nào giấu diếm nhìn chằm chằm vào cậu, đương nhiên cậu không có khả năng phát hiện không ra, chẳng qua cậu căn bản không để điều đó ở trong lòng.
Sau thời gian nửa nén hương*, thám tử do Tô Mạc phái đi đã trở lại.
(*) Một nén hương = tầm 45-60p => nửa nén = 22-30p
"Bẩm điện hạ, đoạn đường phía trước năm mươi dặm bị chặn bởi cự thạch cao ước chừng chín trượng, rộng trăm trượng."
Khu vực này sơn thế hiểm trở, trong vòng trăm dặm chỉ có một con đường nhỏ như vậy, thuận lợi đi được một nửa lộ trình thì đã là may mắn lắm rồi. Nếu ở nơi dễ thủ khó công này không có bóng dáng của kẻ thù, cậu cũng không cần phải đến Võ Quốc mượn binh.
Tô Mạc xoay người từ trên tảng đá đi xuống, Thi Ngôn khom người tiến lên nói: "Điện hạ, xung quanh cách hai đến ba dặm không có lấy một con đường nào khác ngoài cái này, cục đá này không biết phải làm gì để xử lý?"
Tô Mạc đi được vài bước đối thị vệ tiến đến báo tin nói: "Trước phái người đem phần đá trên cùng mài nhẵn rồi san bằng một ít, xếp hai đầu hòn đá đẩy xuống dưới sườn dốc, đẩy không xuống thì tìm một cặp đá, sau đó cố định ở hai đầu mấy chục sợi dây thừng rồi thả xuống."
"Vâng, điện hạ."
Một ngày đường, một nam tử cường tráng đứng trên vách núi trăm trượng, nhìn con đường mòn hoàn toàn bị tảng đá lớn lấp kín, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười.
Đột nhiên một mạt màu đen ở nơi xa xâm nhập vào mi mắt của gã, người bên cạnh lập tức nâng cao cảnh giác đối tên nam tử kia nói: "Tướng quân, là tay sai của Tô Mặc Trì."
Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn hắc y thị vệ ở nơi xa nói: "Hôm nay liền đi theo bọn họ đi, chờ khi mười lăm vạn đại quân đi qua, nơi này sẽ là nơi táng thân của Tô Mặc Trì và tất cả tay sai của hắn."
"Tướng quân anh minh."
Một vị Võ tướng do dự nói: "Chỉ là...... Vân công tử hắn......"
Thượng Quan Hạo giương mắt nhìn phương hướng mà quân danh của Thái Tử đóng quân, lông mày anh khí nhíu lại, suy tư một lát lại nói: "Hắn sẽ có phương pháp thoát thân, không cần phải lo lắng."
Lời nói của Thượng Quan Hạo tuy rằng cũng không có trấn an được tên Võ tướng này, nhưng hắn lại nói: "Nếu không đêm nay chúng ta liền lén đem Vân công tử đưa ra ngoài, ở chung với tên cầm thú Tô Mặc Trì kia thật sự là quá nguy hiểm."
Thượng Quan Hạo thu hồi ánh mắt lắc lắc đầu nói: "Nếu như Phi Vũ đột nhiên biến mất, khẳng định sẽ khiến cho Tô Mặc Trì cảnh giác, kế hoạch của chúng ta cũng không thể thực hiện hoàn chỉnh. Huống chi bên cạnh Phi Vũ đều là người của Thái tử, hắn nhất định sẽ không thể an toàn thoát thân, nếu như bị Tô Mặc Trì phát hiện chỉ sợ là muốn chết cũng khó."
Chiếc xe ngựa nhỏ hẹp trải thảm phô màu đỏ sậm, hương lan nhàn nhạt quanh quẩn ở bên trong xe ngựa, Vân Phi Vũ khoanh chân mà ngồi trong tay cầm một quyển thi tập, ánh mắt màu đen ôn nhuận dừng ở những dòng chữ mực đen mặt trên, những ngón tay thon dài xẹt qua trên trang sách hơi vàng.
"Thuật in chữ rời?" Hắn nhẹ nhàng cười, giống như đóa lan mới nở sau cơn mưa làm người trước mắt sáng ngời.
"Vân công tử, Thái tử cho mời người."
Nghe được thanh âm bên ngoài xe ngựa truyền tới, Vân Phi Vũ không hề ngoài ý muốn nhướng mày, khóe miệng tươi cười càng thêm rõ ràng, trong mắt lại quay cuồng những cảm xúc không rõ.
Thân tựa cô trúc, mặt như xuân phong, hắn là một người làm người khác vừa thấy liền khó có thể quên được. Hắn không tỏa sáng, nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người; hắn không mở miệng, cũng có thể làm tâm tình người khác cảm thấy thoải mái.
Tô Mạc nhìn thấy hắn từ xa đi tới, quỳ gối lưu loát thông thuận trước mặt chính mình, trong lòng hơi hơi thở dài, Tô Mặc Trì đã đem người này đắc tội một cách triệt để đến mức mất đi một nhân tài mới.
"Tham kiến Thái tử điện hạ. "
Thanh âm ôn hòa truyền vào trong tai Tô Mạc, lại không cách nào xua tan hàn ý trên mặt Tô Mạc.
Tô Mạc cũng không kêu hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến gần, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có biết mưu phản sẽ phải chịu tội gì không?"
"Biết." Vân Phi Vũ quỳ ở trước mặt cậu bình tĩnh đáp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Mạc bình tĩnh nói: "Thỉnh điện hạ giáng tội."
Trên khuôn mặt anh tuấn như cũ treo một nụ cười nhợt nhạt, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Tô Mạc cúi đầu nhìn biểu tình trên mặt hắn giống như đúc với bình thường, đôi mắt híp lại nói: "Thiên đao vạn quả, nhưng ta thật sự muốn chém một ngàn đao trên người của ngươi." Vân Phi Vũ cười cười nói: "Tùy điện hạ xử trí."
Nhìn khuôn mặt vân đạm phong khinh kia của hắn, Tô Mạc thực sự có loại ý tưởng này, tuy rằng có chút đáng tiếc. Cậu cười lạnh một tiếng nói: "Vậy ta đem ngươi bán vào thanh lâu thì thế nào?"
Vân Phi Vũ trên mặt cứng đờ, đôi tay hơi hơi siết chặt, chịu đựng lửa giận nói: "Điện hạ......"
"Sao, cuối cùng cũng có phản ứng rồi sao?" Tô Mạc cười lạnh đi đến bên cạnh Vân Phi Vũ, nói: "Bất quá, tốt xấu gì ngươi cũng đã ở cùng ta mấy năm như vậy, con người của ta vẫn là loại rất nhớ tình cũ, cũng không đành lòng đem ngươi đưa đến cái loại địa phương kia mặc người chà đạp. Tuy rằng bổn cung không thích thượng vị, nhưng bổn cung cũng là nam nhân, việc có thể làm cũng đều đã làm, chẳng qua...... khả năng...... làm ngươi có chút không dễ chịu thôi."
Nếu câu nói lúc trước kia chỉ là làm Vân Phi Vũ trên mặt cứng đờ một lát, vậy hiện tại lời nói này không thể nghi ngờ làm hắn toàn thân đều cứng đờ.
Cho dù lưu lạc đến cái loại địa phương dơ bẩn kia, hắn cũng tin tưởng bản thân sẽ có biện pháp để có thể thoát thân, cùng lắm thì chết cho xong việc.
Nhưng bị Thái tử lăng ngược vậy thật đúng là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, nếu không phải huyết hải thâm thù của thân phụ mình, thì hắn đã sớm tìm kiếm sự giải thoát rồi. Trước kia Thái tử gây ra cho hắn nỗi thống khổ cùng khuất nhục, mỗi khi nhớ tới đều sẽ làm hắn sống không bằng chết.
Song quyền nắm chặt, Vân Phi Vũ chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, nụ cười xuân phong biến mất vô tung vô ảnh, trên khuôn mặt bạch ngọc giống như kết thành sương lạnh, hai mắt cuồn cuộn hận ý không kiềm chế.
Hắn nhìn đôi mắt Tô Mạc gằn từng chữ: "Thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây, ăn tươi nuốt sống, tùy ý ngươi ngươi muốn làm gì ta cũng được!"