Bạo Quân Độc Sủng

Chương 189: Tim tan nát từng mảnh



Hắn nghe nói mình được Ngụy hoàng sắc phong làm công chúa Cẩm Ninh, bởi vậy muốn cùng mình phân rõ giới hạn sao?

“Minh phong, có gì khó chịu, cứ nói cho ta biết đi”

“Ta khó chịu, tất cả là vì ngươi” Giọng hắn đầy ác liệt.

“Vì sao sao?” Diệp Vũ càng không hiểu.

“Ta đã không còn là Sở Minh Phong lúc trước nữa, đã không phải nữa! Ta là tù nhân, cái gì cũng không có, nhưng ta không cần sự đồng tình, thương hại của ngươi tới chiếu cố!” Sở Minh Phong chán ghét lườm nàng, thô lô hất tay ra.

“Ta không đồng tình, thương hại huynh mà” Lòng nàng nhoi nhói đau, hắn lại tự ti mặc cảm cam chịu sao?

Hắn híp mắt, ánh mắt tà ác, “Mỗi lần ngươi tới thăm ta, ta lại cảm thấy mình là một phế nhân. Nếu không phải là ngươi, ta ở trong này tiêu diêu tự tại, muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn, muốn làm thế nào thì làm, cũng không biết tới mất mặc, cũng sẽ không cảm thấy mình là một phế nhân. Ta không muốn thấy ngươi nữa, ngươi cút đi!”

Diệp Vũ cầm cánh tay hắn, khuyên bảo tận tình, “Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa được không? Huynh không phải là phế nhân, huynh chỉ tạm thời nghèo túng thôi, đợi chờ chúng ta không phải là bóng tối vĩnh viễn…”

Sở Mịnh Phong lớn tiếng răn dạy, “Chuyện cũ rích! Ngươi có thể nói khác chút đi được không? Nghe mãi cũng chán! Ta nói cho ngươi biết, ta đã là một phế nhân, đã yên lặng ở trong này, không cần ngươi tới gặp nữa, bởi vì, ngươi vừa xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ nghĩ tới mình mới nghèo túng làm sao, uất ức làm sao. Ngươi là công chúa Cẩm Ninh Ngụy quốc cao quý, ta chỉ là một phế nhân mà thôi, không trèo lên cao nổi!”

“Minh Phong, ta biết huynh cố tình nói vậy, huynh không muốn cho ta khó xử, có phải không?” Nàng không trách hắn nói vậy, trong lòng lại chua xót.

“Sở Minh Phong đã chết rồi, trên đời này không còn người này nữa!” Hắn đột nhiên cao giọng lên, trước mắt bất thường, ‘Làm phiền ngươi đừng có tới nhắc nhở ta nữa! Ngươi cút đi!”

“Ta không đi!” Nàng túm lấy quần áo hắn, nói kiên quyết. Sở Minh Phong gỡ tay nàng ra, đẩy nàng thô bạo, lấy ánh mắt chán ghét nhìn nàng, “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết sao? Ngươi và Tề Vương ôm nhau thân thiết, thậm chí còn có quan hệ xác thịt nữa, chóp mũ này quá to, ta không đội nổi (ý là bị ngoại tình, cắm sừng đó). Như ngươi có tính trăng hoa ngoại tình như thế, người phụ nữ hạ lưu dâm đãng như thế, ta cũng không muốn gặp lại chút nào!”

Diệp Vũ đau lòng giải thích, “Ta và hắn không có quan hệ xác thịt… Huynh đừng có nghe hắn nói…”

Hắn hỏi giận dữ, “Ngươi dám nói, hắn cho tới bây giờ chưa từng chạm vào ngươi, hôn ngươi sao?”

“Không phải ta tự nguyện…”

“cũng thế thôi, ngươi đừng có đến chọc ta nữa. Ta đã không chịu nổi ngươi rồi. Tề Vương mới là người trăm năm của ngươi”

“Minh Phong, ta biết tâm tình huynh không tốt” Nàng nắm tay hắn, khẩn thiết cầu xin, “Chúng ta nói lại cho ổn, có được không?”

“Ta và dâm phụ chẳng còn gì để nói nữa” Sở Minh Phong nặng nề đẩy nàng ra, ngón tay trỏ vào mũi nàng, ‘Ta sủng hạnh nàng trước,nàng đã không còn trong trắng nữa, nàng gạt ta!”

Diệp Vũ khiếp sợ, ngây người, chẳng biết nói sao. Khí lạnh trong mắt hắn chuyển động, “Ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi nhà csm cả người bị trúng mê tâm tán, cùng mây mưa với một nam nhân mới giữ được một mạng”

Nếu hắn đã biết rồi, nàng chỉ đành thừa nhận, ‘Đúng! Đúng thật là có chuyện này. Lúc ấy trong phòng rất tối, ta không biết kẻ đó là ai nữa”

Mày kiếm hắn như đao, “kẻ đó là Thác Bạt Hoằng”

Nàng sợ ngây người, sao có thể là Thác Bạt Hoằng được chứ? Sao có thể vậy? Đúng rồi, Thác Bạt Hoằng ẩn nấp trong phủ tướng quân, là Cao Siêu con của Cao quản gia. Tháng ba năm trước, nàng vừa mới nhập hồn, hắn ở trong phủ tướng quân, lẻn vào tẩm phòng của Diệp đại tiểu thư, thật dễ dàng.

Trí nhớ ngày ấy tận sâu trong đầu đột nhiên tuôn trào, phòng tối om, nam nhân rắn chắc, giọng trầm thấp, điên cuồng, hỗn độn, mơ hồ…

Giờ nghĩ đên, nam nhân thần bí với Thác Bạt Hoằng cũng có chút phù hợp. Hóa ra, đã từ rất lâu trước đây, hắn đã cứu nàng một mạng.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng không thể chấp nhận đáp án này.

“Tuy lúc ấy là ngươi bất đắc dĩ, cũng không biết kẻ đó là ai, ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi đã không còn trong sạch, ta cũng không cần một kẻ không trong sạch” Sở Minh Phong nói lạnh khốc.

“Sao huynh lại biết? Thác Bạt Hoằng nói cho huynh biết sao?” Diệp Vũ lòng loạn lên, phải bình tĩnh.

“Chuyện ta muốn biết, sẽ tra ra không được sao?” Mặt hắn lạnh te nói, “Sau khi Thác Bạt Hoằng rời thành Kim Lăng đi, ta đã phái người đi thăm dò rồi”

Nàng hiểu ra, chẳng trách mà lúc đó hắn phát giận, trách không được lúc đó hắn trở nên kỳ lạ như thế. Gương mặt hắn càng lạnh lẽo như tuyets, “Ta đã là phế nhân rồi, làm phiền công chúa tôn quý đừng có tới phiền ta nữa”

Diệp Vũ xoay người rời đi, lệ nóng trào ra. Tim như bị cắm một cây đao.

***

Nhìn bóng nàng bi thương biến mất trong tầm mắt, Sở Minh Phong tan nát cõi lòng, nước mắt nóng bỏng trào ra. Sở dĩ phải nói những lời làm tổn thương người là vì bất đắc dĩ. Mấy ngày trước, Tề Vương Thác Bạt Hoằng đã tới nói một mạch. Sở Minh Phong vừa uống xong chén thuốc, cũng đoán được hắn tới đây nhất định có việc.

Thác Bạt Hoằng đứng ở trong phòng, mặc áo lông cừu cúi lặng, thân hình cao to khôi ngô, khí phách, tuấn tú, nhìn thì đã biết không phải kẻ tầm thường, tiền đồ sáng rực không nói hết.

“Tề vương đại giá quang lâm, có chuyện gì xin cứ nói thẳng”

“Ta nhận được tin trong cung, đêm qua phụ hoàng suýt nữa sủng hạnh Vũ Nhi rồi”

Giọng điệu bình tĩnh, sắc mặt như thường, nhưng chỉ có hai người này mới biết những lời này mới thật đáng sợ thế nào. Sở Minh Phong yên lặng, cho dù tim có đập nhanh, vẫn bình tĩnh hỏi, “Thì tính sao?”

Thác Bạt Hoằng nói nhẹ như gió thoảng, ‘Ta hiểu rõ tính nết phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho Vũ Nhi”

“Ngươi đưa nàng ấy tới bên cạnh phụ hoàng ngươi, đều tự có cách bảo vệ nàng ấy. Lấy tình của người đối với nàng, lấy mưu trí của ngươi, bảo vệ nàng cũng không phải chuyện đùa”

“Đúng thật là ta có thể bảo vệ được nàng ấy, nhưng mà không chiếm được lòng nàng, có tác dụng gì? Còn nữa, giang sơn và mỹ nhân, ta lại thích ngồi ôm giang sơn hơn, thành tựu bá nghiệp, lọt danh sử sách”

“Nói như thế là ngươi có ý muốn hy sinh Vũ Nhi, cho ngươi ôm lấy giang sơn sao?”

“Có thể nói vậy”

Sở Minh Phong cười nhạo lạnh lùng, “Ngươi đã có tính toán rồi, vì sao lại nói với một phế nhân chứ?”

Mắt Thác Bạt Hoằng sắc lạnh, “Bởi vì, Vũ Nhi yêu ngươi. Nếu như ngươi làm một chuyện cho ta, ta có thể bảo vệ nàng hết lòng. Nhưng nếu ta không ra tay, chẳng mấy ngày nữa, nàng ấy sẽ trở thành phi tần của phụ hoàng ngay”

“Chuyện gì?”

“Lần sau lúc Vũ Nhi tới gặp ngươi, ngươi để cho nàng ấy hết hy vọng với ngươi đi”

“Ngươi không phải không biết, Vũ Nhi rất cố chấp, nhất định sẽ không nghe ta đâu”

“Cái này lại phải xem năng lực của ngươi rồi” Mày Thác Bạt Hoằng khẽ nhếch lên, “Một người nếu có chút quyết tâm, không lo sẽ không thành chuyện được”

Sở Minh phong do sự. Thác Bạt Hoằng có lòng bảo vệ Vũ Nhi, chẳng qua là uy hiếp mình, muốn mình buông tay, để nàng ấy hết hy vọng với mình. Rồi từ đó, Thác Bạt Hoằng có thể thừa dịp xông vào, đoạt được lòng nàng. Tâm tư và mưu kế của Thác Bạt hoằng, Sở Minh phong sao không nhìn ra được chứ?

Nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm. Giả sử hắn cự tuyệt, Thác Bạt Hoằng thật sự mặc kệ Diệp Vũ, vậy Diệp Vũ chẳng phải gặp nguy hiểm rồi ư?

Hơn nữa, giờ hắn đã nghèo tới mức này, trên đời này cong hy vọng gì nữa chứ? Có thể cho Diệp Vũ được gì nữa? Còn muốn được cả nàng nữa sao?

****

“Đồ lang băm!” Thác Bạt Trạch tức giận.

“Tam hoàng huynh yên tâm chớ sốt ruột” Thác Bạt Hoằng khuyên nhủ, “chứng bệnh phụ hoàng, cứ vậy mà thành bệnh nan y sao?”

“Vương gia thứ tội, vi thần vô năng” Chương thái y kinh sợ nhận tội. Diệp Vũ và Thác Bạt Hoằng liếc nhìn nhau, hy vọng nhìn ra manh mối gì từ trên mặt hắn, nhưng mà chẳng thu hoạch được gì. Thật lạ, vì sao Ngụy hoàng lại ngất nhỉ?

Bỗng Ngụy hoàng phun ra một ngụm máu tươi, mọi người vây quanh giường, kêu lên sợ hãi, “Phụ hoàng” “Bệ hạ” vang lên không dứt.

Lâm Thái y chen vào lập tức bắt mạch cho Ngụy hoàng. Mắt Thác Bạt Ngưng ngập lệ, lo lắng hỏi, “Sao phụ hoàng có thể hộc máu chứ…”

Lâm Thái y nhắm mắt bắt mạch, ngưng thần lắng nghe, mãi một lúc sau mới mở mắt ra, nói nặng nhọc, “Theo mạch tượng xem ra, bệ hạ sợ là… Cả người trúng một loại độc kỳ dị…”

“Trúng độc ư?”

Mọi người cùng đồng thanh, trước mắt khiếp sợ. Tim Diệp Vũ nhảy dựng lên, lại có kẻ muốn mưu hại Ngụy hoàng sao?

Thác Bạt Hoằng nói tha thiết, “Còn đợi gì nữa? Mau mau giải độc cho phụ hoàng đi”

Lâm Thái y nói, “Vương gia có điều không biết rồi,vi thần vẫn còn chưa kết luận được bệ hạ bị trúng độc gì, nếu mạo muội kê đơn, chỉ sợ tổn hại tới long thể…”

“Vậy phải làm sao cho đúng đây? Khi nào mới giải độc cho phụ hoàng được?” Thác Bạt TRạch hỏi.

“Vi thần và Chương thái y đang nghiên cứu cách hạ độc thế nào, bệ hạ trúng độc ra sao, trong người trúng phải độc gì, hy vọng mai có thể chế tạo ra thuốc giải giải độc này” Mọi người đều sốt ruột, chỉ mình Lâm Thái y cứ thong thả, không nóng ruột.

“Mau mau đi nghiên cứu đi” Thác Bạt Hoằng sai.

Diệp Vxu chưa kịp lau vết máu trên khóe miệng của Ngụy hoàng, cung nhân đã thay đổi giường chiếu chăn màn, Thác Bạt Ngưng đứng một bên, vẻ mặt lo lắng.

Ngụy hoàng lúc tinh lúc mê, mạch đập mỏng manh, tâm mạch không lên, thái y nói, có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.

Đêm nay, bốn người canh giữ điện thừa tư, có người ngồi gà gật trong đại điện, có người dựa vào giườngnhỏ nghỉ tạm, có người lại ngồi ở đầu giường, rồi mơ màng ngủ.

Vào lúc canh bốn, Lâm thái y bưng chén thuốc bước vào tẩm điện, cho Ngụy hoàng uốn thuốc. Uống được hơn nửa chén thuốc, Ngụy hoàng phun ra ngụm máu đen, vẫn hôn mê bất tỉnh.

“Phụ hoàng lại hộc máu nữa, làm sao đây?” Thác Bạt Ngưng khóc vội, mắt đầm đìa lệ.

“Công chúa đừng lo, đây là máu đen, là máu độc” Lâm thái y nói, “Phun ra máu độc là chuyện tốt, đã giải được độc”

Lúc này mọi người mới yên tâm. Thác Bạt TRạch lại hỏi, “Vì sao phụ hoàng còn hôn mê mãi chưa tỉnh vậy?”

Lâm thái y nói, “Theo vi thần phỏng đoán, không tới nửa canh giờ nữa, bệ hạ hẳn sẽ tỉnh lại”

Vì thế mọi người lại tiếp tục đợi, đợi, đợi, và đều ngủ hết.

***

Quả nhiên, chừng nửa canh giờ sau, Ngụy hoàng tỉnh lại nhưng cả người rất yếu. Ai thấy bệ hạ tỉnh lại, đều nở nụ cười vui sướng.

Ngụy hoàng chớp mắt, làm sao cũng không mở ra nổi, hơi thở mong manh như có như không, “Trẫm bị trúng độc gì thế?”

Lâm thái y đáp, “Bệ hạ bị trúng chi độc, vi thần vẫn chưa kết luận được. Nhưng độc trong cơ thể bệ hạ ít nên không đủ để mất mạng”

Mày Thác Bạt Hoằng nhíu lại nhanh, “Phụ hoàng sao lại bị trúng độc thế ạ? Làm ăn nhầm thức ăn hay có người hạ độc vậy?”

Lâm Thái y nói, ‘Vi thần vẫn chưa thể kết luận ngay được, còn đang tra rõ”

“Phụ hoàng, bất luận là ăn lầm thức ăn, hay có người hạ độc thì phải tra ra manh mối” Diệp Vũ ngồi xuống đầu giường, nói theo Thác Bạt Hoằng.

“Phụ hoàng, chuyện này mờ ám lắm, cần phải tra rõ. Nếu có kẻ dám hạ độc phụ hoàng, nhi thần sẽ không tha cho đâu!” Thác Bạt TRạch nắm chặt tay thành đấm.

“VẬy cứ để Tề Vương tra rõ ra đi” Ngụy hoàng nói khẽ chầm chậm.

“Phụ hoàng nhi thần nguyện cùng Tứ Hoàng dệ truy tra ra án này” thác Bạt TRạch xung phong nhận việc.

Ngụy hoàng khẽ gật đầu, “Các ngươi đã canh một đêm rồi, đều về nghỉ cả đi”

Mọi người đi rồi, Diệp Vũ ở lại chăm sóc cho ông. Ông ngắc tay bảo nàng ngồi xuống giường, “Huyên Nhi, trẫm những đứa con đó, không tin được”

“Sao phụ hoàng nói vậy ạ?” Nàng nói thương cảm, đây là nỗi bi ai của nhà Đế Vương mà.

“Chúng nghĩ gì, trẫm sao không biết chứ?” Ngụy hoàng than nhẹ, “Chúng chỉ ước gì trẫm băng hà (ý là chết đó) ngay lập tức, thì chúng sẽ được ngồi lên đế vị, ngồi ôm giang sơn”

“Bệ hạ có thể đừng nghĩ nhiều quá không ạ?” Nàng nghĩ, lòng Ngụy hoàng sáng như gương soi, không phải bị bệnh mà hồ đồ, nhìn thấu mấu người con trai này rồi.

“Trẫm cũng từng trải qua lúc trẻ, hiểu rõ tâm tư chúng nhất” Thân hình ông cường tráng thế mà lại suy yếu tới vậy, mặc người làm gì thì làm, khiến cho người ta sinh lòng trắc ẩn, “Con còn nhớ rõ không? Trước đó có mấy ngày trẫm cứ không thấy khỏe lắm, chỉ cảm thấy mệt, thỉnh thoảng đầu đau kịch liệt, thái y không tìm thấy nguyên nhân bệnh, chắc là bị trúng độc rồi”

Diệp Vũ bỗng dưng tỉnh ngộ, “Nói vậy, phụ hoàng trúng là loại độc mãn tính. Có kẻ hạ độc trong nước trà hoặc là đồ ăn thức uống, tích lũy dần, tích tới một lượng nhất định, sẽ bị độc phát chết ngay”

Ông thầm công nhận, nàng khó hiểu hỏi, “Nhưng mà nếu có kẻ hạ độc hại phụ hoàng, hẳn là không phải mỗi hộc máu thôi sao, vì sao phụ hoàng lại ngất, rồi hộc máu chứ?”

“Trẫm cũng không nghĩ ra, chắc là mấy ngày nay trẫm uống thuốc, tương khắc với độc, nên phát tác trước tiên thôi”

“Có lẽ là vậy” Nàng nhíu mày nghĩ ngợi, “Không rõ kẻ hạ độc là ai nhỉ?”

“Tề Vương” Ngụy hoàng khẽ phun ra hai từ này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv