Bạo Quân Độc Sủng

Chương 165: Nổ tan tành



Sương mù tràn ngập, nuốt trọn hắn, chỉ để lại một mình nàng, cô độc. Bỗng bụng lại bắt đầu đau, đau như dao cắt…. Nàng mở bừng mắt ra, trước mắt nhìn thấy rõ dần… Sở Minh Hiên, A Tử, Tiểu nguyệt, Thái y…

Đứa bé, đứa bé đâu rồi?

Diệp Vũ theo bản năng sờ bụng, ở đó vẫn bằng phẳng như cũ, “Con ta đâu? Không sao phải không?”

Tiểu nguyệt thương tâm rơi lệ, “Phu nhân…”

A Tử hốc mắt đỏ hồng, “Phu nhân, đứa bé….không còn nữa…”

Nổ bùng tan tành!

Diệp Vũ bị lời của nàng ta chấn động, đứa bé…không còn nữa ư? Sở Minh Phong thật sự đã mang đứa bé đi rồi ư? Không, đó chỉ là cơn ác mộng…

Sở Minh Hiên nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, ôn nhu trấn an, “Vũ Nhi, lần này là bất ngờ…Sau này còn có thể có con nữa…”

Nàng hoảng sợ nhìn về thái y, đau đớn hỏi, “Đứa bé sao có thể không còn nữa chứ? Ngươi không dốc hết sức có đúng không?”

“Phu nhân vốn thân thể yếu ớt, thai nhi không ổn, mấy ngày gần đây đau thương quá độ, tâm tình thay đổi nhanh, bởi vậy mới sẩy thai” Thái y trấn định nói.

“Đừng như vậy, thái y đã cố hết sức rồi” Sở Minh Hiên bảo thái y điều trị thân thể nàng cẩn thận, bảo ông lui ra trước. A Tử, Tiểu Nguyệt thấy vậy cũng cáo lui.

Nàng nhớ tới bát thuốc dưỡng thai kia, có lẽ vấn ở trên bát thuốc dưỡng thai. Hắn vuốt ve tay nàng, ‘Vũ Nhi, con hoàng huynh đã không còn nữa, ta cũng khó chịu lắn. Việc đã đến nước này, hay là nghĩ thoáng chút. Nếu hoàng huynh thấy nàng thương tâm muốn chết như thế, cũng không hy vọng nàng như vậy”

Trong lòng Diệp Vũ cười lạnh, công phu hắn ngụy trang càng ngày càng lợi hại, khiến cho người ta nhìn không ra chút sơ hở. Nếu không phải đã biết hắn âm thầm làm rất nhiều chuyện xấu, nàng nhất định bị hắn lừa xoay lòng vòng rồi.

“Vậy chén thuốc kia nhất định có vấn đề, vì sao bệ hạ không tra rõ giúp ta?” Nàng nói thử.

“nàng chưa nói, ta cũng sẽ tra rõ. Mới rồi nói vậy, chỉ là không cho thái y để ý tới thôi” Giọng Sở Minh Hiên đầy kiên định, “Nàng yên tâm, ta nhất định lấy lại công đạo cho nàng”

“Tạ bệ hạ” Nàng cười khẽ.

“Giữa ta và nàng, đừng khách sáo thế” Ánh mắt hắn rất sâu, đầy thâm tình, “Vũ Nhi, lúc ở Dương Châu ta đã thề, cả cuộc đời này nếu phụ nàng, thì ta sẽ sống không bằng chết. Còn nhớ rõ không?”

Diệp Vũ lẳng lặng nhìn hắn, trái tim băng giá như tuyết. Hắn nói nặng nề, “Cuộc đời này cuối cùng ta sẽ ở bên cạnh nàng”

Chẳng bao lâu hắn đi ngự thư phòng, lúc gần đi dặn dò nhiều lần, muốn nàng vui, đừng suy nghĩ bậy bạ.

Sau buổi trưa, Tôn thái hậu và Sở Minh Lượng tới thăm nàng. Với chuyện nàng xảy thai, họ dĩ nhiên là rất khổ sở đau lòng, song cũng bảo cần bảo dưỡng thân thể là đúng nhất.

Lời nàng nói chuyện xảy thai không phải là chuyện bất ngờ, Tôn thái hậu không nói gì, định nói lại thôi, tóm lại cái gì cũng không nói.

Hai ngày sau, Sở Minh Hiên vẫn chưa lấy lại công đạo cho Diệp Vũ, mỗi lần nàng hỏi hắn, hắn bảo vẫn chưa tra ra, nói đúng hơn là chưa tra ra được, đều là những lời nói dối.

Đưa mắt nhìn cả hoàng cung, ai sẽ hại đứa con trọng bụng nàng chứ? Quý phi hay là Chiêu nghi đây? Cốt ngục trong bụng cũng không phải là con của Sở Minh Hiên, các nàng kia chẳng có động cơ nào xuống tay. Như vậy để ý tới đứa con trong bụng nàng, chỉ có một người, đó là hắn!

Nàng đã sớm hoài nghi hắn, chẳng qua không có chứng cớ rõ ràng, cũng không để lộ ra dấu vết, chỉ có đoán.

Ngày này, Diệp Vũ đi dạo ngự hoa viên giải sầu, giả vờ làm rớt một chiếc khuyên tai ngọc, bảo A Tử quay lại tìm, để mình nàng lại, sau đó một mình đi tới trước Thái Y viện. Lúc trước, A Tử nghe lệnh nàng, giờ chỉ nghe lệnh y.

Có một lần, nàng giả vờ ngủ, thấy A tử và Sở Minh Hiên đứng ở trước đình nói chuyện. Phải nói là hắn hỏi a Tử, A tử bẩm tấu chi tiết, lại có thái độ thẹn thùng. NHư thế, nàng phỏng đoán, A Tử hâm mộ hắn, đối hắn nói gì nghe nấy.

Tìm được Từ thái y, Diệp Vũ cùng ông đi vào một chỗ yên tĩnh, lập tức hỏi luôn, “Ông bắt mạch cho ta xem, thai nhi của ta thật sự không còn rồi chứ?”

“Quả thật là thế” Từ thái y thở dài, “Hoàng quý phi thân thể hư nhược, vỗn chẳng dễ có thai. Lần này mang thai hoàng tự, bị đả kích lớn, động thai khí, đến nỗi thai nhi không còn”

“Ngày nào ta cũng uống thuốc dưỡng thai mà, chẳng thể giữ được thai nhi hay sao?”

“nếu điều trị tốt, có thể giữ được thai nhi, song gần đây hoàng quý phi quá âu sầu lo lắng, tâm tình phiền chán, cái thai này rất khó giữ” Ông nghe nói nàng xẩy thai, cũng cảm thán ông trời trêu ngươi.

Nàng ngơ ngác không thể tin được là mình hại chết con mình, thật sự là vậy sao? Không có liên quan gì đến chén thuốc kia sao? Không liên quan đến ngoài ngoài sao? Từ thái y thổn thức mãi, “Nếu để vi thần giúp hoàng quý phi an thai, hẳn còn có đường sống, tiếc là…”

Diệp Vũ nói chua xót, “Ta vẫn chưa sắc phong, sau này đừnggọi ta là “hoàng quý phi” nữa, để cho người ngoài nghe được còn tưởng ta là hoàng quý phi của đương kim bệ hạ nữa”

Ông gật gật đầu, “Phu nhân còn dặn dò gì nữa không?”

Nàng nhớ tới một chuyện bảo, “Ngày ấy ta có uống thuốc dưỡng thai xong thì đau bụng, ông giúp ta tra ra thái y kia viết thuốc dưỡng thai xem có đúng không”

Ông đồng ý, bảo sẽ làm rõ một ngày nào đó trả lời thuyết phục với nàng.

***

Trưa hôm sau, Diệp Vũ nói là không được khỏe, bảo Tiểu Nguyệt đi mời Từ thái y tới. Chẳng bao lâu, Từ thái y đến, bắt mạch cho nàng. Nàng bảo với A Tử, “Mới rồi ăn ít, giờ vẫn còn đói, ngươi đi ngự thiện phòng xem có chút điểm tâm nào nữa không”

A Tử không nghi ngờ gì, lập tức đi ngự thiện phòng. Từ thái y liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái hạ giọng nói, “Phu nhân, theo phương thuốc thái y viết ra, thuốc dưỡng thai không có gì là không ổn. Vi thần cũng hỏi qua tiểu công công sắc thuốc, tiểu công công nói cũng không phát hiện ra thuốc dưỡng thai có chỗ nào không ổn cả”

Diệp Vũ thì thào tự nói, “Ta xẩy thai, thật sự là do thai nhi không ổn sao?”

“Vi thần phát hiện ra một chuyện. Một công công nói, thời gian trước cung nữ điện Phượng Tê tới ngự thiện phòng lấy lá tùng, có nói là được phụng mệnh tới lấy”

“Lá tùng ti? Là thảo dược ư?”

“Lá tùng ti có tác dụng an thần ngủ tốt, nhưng nếu là với phụ nữ có thai thể trạng yếu thì dễ nghe hơn, có nguy hiểm tới thai nhi” Từ thái y nói.

Nàng chấn động sửng sốt, đã nhiều ngày cũng chưa từng ngửi qua một lá tùng ti nào. Bỗng có một chuyện hiện lên trong đầu.

Mấy ngày trước, cung nữ phụ trách dọn giường chiếu có mang tới một túi hương tinh xảo, bảo là bệ hạ sai nàng ta làm, còn nói túi hương này có tác dụng an thần ngủ tốt, không nằm mộng.

Nàng quay đầu lại nhìn về phía đầu giường, túi hương kia vẫn còn ở đó. Từ thái y mở túi hương ra xem, ngửi ngửi, “Là lá tùng ti”

Tim Diệp vũ như rớt mạnh xuống một hầm băng vậy, lạnh lẽo thấu xương.

Đúng thật là Sở Minh Hiên!

Sở Minh Hiên, ngươi thật phát rồ rồi sao! Đến cả đứa con trong bụng ta mà cũng không tha!

“Đúng là bệ hạ” Từ thái y lắc đầu thở dài, “Bệ hạ làm vậy, chắc là không muốn có ai uy hiếp tới ngôi đế vị của ngài ấy rồi”

“Từ đại nhân cứ về trước đi”

“Phu nhân có việc gì thì truyền vi thần tới”

Nàng nắm chặt lấy túi hương, càng xiết càng chặt, tay gần như phát run lên, môi gần như cắn nát ra, trong mắt chứa đầy lửa hận.

Tới bữa tối, Sở Minh hiên vẫn tới bùng bữa với nàng. Thấy nàng ngồi ngẩn người, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hắn đau lòng mãi, gọi hai tiếng mà nàng chẳng có phản ứng gì, hắn lại gọi hai tiếng nữa, nàng mới hoàn hồn.

“Vũ Nhi, đang nghĩ gì nhập thần thế?” Hắn ngồi xuống cạnh nàng, cầm tay nhỏ bé của nàng. Tay bé nhỏ của nàng lạnh băng, hắn hoảng sợ, nói săn sóc, “Có cảm thấy lạnh không? Ta lấy áo khoác thêm cho nàng”. “Ta không lạnh, mà trái tim băng giá” Ánh mắt Diệp Vũ u lãnh.

“Sao vậy?” Thấy thần sắc nàng như thế, nói lời thế thế, trong lòng hắn hiểu. nàng lấy túi hương từ sau lưng ra, “Bên trong lá cái gì?”

Hắn gần như không giấu diếm nữa, “Lá Tùng ti”

Nàng cắn răng, nói từng từ một, “Ngài sai cung nữ đi ngự thiện phòng lấy lá tùng ti, cho vào trong túi hương, rồi đặt túi hương ở đầu giường của ta, khiến cho ta ngày đêm ngửi lá Tùng ti. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ta sẽ bị xẩy thai. Đúng như mong muốn của ngươi, con ta đã không còn”

Sở Minh Hiên nói thản nhiên, “Nàng đoán không sai, đúng thật là thế”

“Vì sao? Đứa bé vô tội, ngài sao có thể hại chết con ta chứ hả?” Diệp Vũ lớn tiếng ép hỏi.

“Con của nàng, cũng là đứa con của hoàng huynh”

“Đứa bé còn chưa ra đời, thế mà ngài cũng không tha cho? Ngài lo sau này nó lớn lên sẽ uy hiếp đế vị của ngài, hay vẫn hận bệ hạ thấu xương, cũng hận luôn cả đứa bé của huynh ấy?” Giọng nàng sắc lạnh, gần như lửa giận phụt ra từ trong mắt.

“Nàng nghĩ quá nhiều, mà ta còn nghĩ nhiều hơn thế” Hắn nói bình tĩnh khác thường.

“Ngài điên rồi!” Nàng tức giận mắng, đôi mắt đẹp biến thành mắt đỏ.

Sở Minh Hiên lặng nhìn nàng, trên mặt không buồng không vui, với sự lên án của nàng, gần như không tức giận.

Diệp Vũ đứng lên, cũng không còn kiềm chế được nữa, nói phẫn hận, “Trận hỏa hoạn điện Trừng Tâm kia, là âm mưu của ngươi! Ngươi liên thủ với trọng thần trong triều, bố trí đã lâu, bố cục tỉ mỉ, bệ hạ chết cháy rồi, sau đó ngươi thuận lợi đăng cơ, cướp gọn trong tay”

Giọng hắn lạnh nhạt, “Rốt cuộc nàng đã biết cả”

Nàng tức điên mất rồi, “Giết huynh đoạt vị, tàn sát ruột thịt, ngươi tâm địa ác độc, chẳng khác nào súc sinh”

Đôi mắt đẹp của hắn ánh lên lạnh lẽo cười tà, “Có muốn biết ta bố trí thế nào không?” Chẳng đợi nàng đáp, hắn tự mình nói tiếp, giọng đầy đắc ý, ‘nàng nhất định không tưởng tượng được đâu. Từ Dương Châu về, ta bắt đầu cân nhắc xem làm cách nào cướp được nàng về, bố trí một kết cục hoàn mỹ thế nào. Nàng và hoàng huynh quan hệ càng ngày càng tốt, hoàng huynh cũng càng ngày càng sủng ái nàng, rất có thể phế cả hậu cung. Ta liền hợp mứu với Lý Chiêu nghi, khiến cho hoàng huynh tận mắt thấy nàng và ta làm chuyện cẩu thả ở Thính Phong các”

“Ta trúng huân hương, vì sao ngươi không trúng?”

“Bởi vì trước đó ta đã uống thuốc giải trước, ta duy trì tỉnh táo mới có thể diễn vai một cách hoàn mỹ. Còn nữa chuyện hoàng huynh nạp thêm phi tần, là ta cổ động lão thần tiến tấu với hoàng huynh”

Diệp Vũ biết hắn làm việc này đơn giản chỉ là muốn tình cảm giữa mình và Sở Minh Phong tan vỡ, hắn thừa dịp len vào.

Sở Minh Hiên nói chậm rãi, “nàng và hoàng huynh vẫn có thể tốt như lúc ban đầu, ta không thể đợi thêm được nữa, vì thế, ta quyết định cho hoàng huynh chết cháy!”

Nàng kinh hãi nhìn hắn, thấy nụ cười hắn như độc thối, âm độc khiến người ta thấy mà sợ.

“Hoàng huynh thích ăn cá, cá tiên ngự thư phòng là do cung nhân tới sườn đông hoàng cung bắt. Ta sai người mỗi ngày lén bỏ chút độc mạn tính vào trong đầm cá, khiến con cá này ăn chất độc vào bụng cũng không chết ngay, bởi vì, độc quá ít. Nhưng độc lại giấu trong thân cá, lại bị hoàng huynh ăn vào bụng, ngày nào cũng thế, sẽ trúng độc mà chết”

“Chẳng phải có cung nhân ăn thử trước sao? Vì sao cung nhân không sao?”

“Độc vậy còn ít, sao trúng độc được chứ? Hoàng huynh ăn mấy con cá cũng chưa sao, huống chi là cung nhân?” Đôi mắt hắn chậm rãi lóe lên ác độc, “Ta cũng không muốn độc chết hoàng huynh đâu, bởi vì hoàng huynh không cần bị độc chết, mà hẳn phải chịu hỏa hình, chậm rãi chết cháy, bị trận lửa lớn thiêu sống hoàn toàn. Lượng độc này nhỏ, không mất mạng được sẽ chỉ khiến hắn thấy không khỏe thôi. Vài ngày trước, hắn bị bệnh nhẹ, đêm đó nàng chạy trốn ra cung lại bị hắn tóm được, hắn tức giận công tâm, hơn nữa lượng độc tố nhỏ này cũng có tác dụng, khiến cho hộc máu”

Diệp Vũ kinh hãi tim đập mạnh lên, hóa ra thân thể sở Minh Phong không khỏe, nguyên nhân chính bị hộc máu là đây. Tấn Vương trở nên thật đáng sợ, tâm lý méo mó, điên loạn mất rồi.

Sở Minh Hiên nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt mở to trông rất dọa người, “Trong ngoài cung, ta đã chuẩn bị tốt tất cả. Ngày ấy, ta sai người ta chở chuyến dầu hỏa cừ cổng Bắc vào cung, hoàng huynh về tẩm điện nghỉ tạm, ta sai cung nhân điện Từ Ninh gọi nàng đến, lại bảo Vòng Ngọc châm huân hương khiến cho cho hoàng huynh bất tỉnh nhân sự. Như vậy hoàng huynh không tỉnh lại, cũng sẽ không trốn ra được. Tuy điện Trừng tâm không hề thiếu cung nhân, nhưng chúng đều bị người của ta đánh hôn mê cả, sao cứu được hoàng huynh chứ?”

Đáng sợ quá!

Nàng bất giác sợ hãi than, bố cục của hắn không tính là hoàn hảo, song nghĩ tới các mặt, không những chiếm được lòng tin của lão thần trong triều, mà còn mua chuộc được không ít thị vệ và cung nhân điện Trừng Tâm, hắn vốn không thể làm được gì, vốn không thể công khai phónghỏa thiêu tẩm điện thiên tử được.

Hắn nhìn nàng chăm chú như đang thưởng thức một pho tượng hoàn mỹ không tỳ vết, nói khác thường, “Bố cục này, ta tốn bao tinh lực, nàng có biết không? Vũ Nhi, ta làm vậy, là vì muốn cùng nàng dài lâu”

“Ngươi làm vì chính ngươi!” Nghĩ đến Sở Minh Phong bị thiêu sống chết cháy, Diệp Vũ lửa giận bốc cao, “Ngươi dã tâm bừng bừng, tham lam quyền thế…”

“Sai rồi… Sai rồi…” Sở Minh Hiên n ói nghiêm trang, “Ta chỉ muốn làm một Vương gia hai tay rảnh rang, tiêu diêu tự tại, chưa bao giờ nghĩ muồn ngồi ôm giang sơn, càng chưa bao giờ nghĩ đến hành thích vua đoạt vị đại nghịch bất đạo như thế. Chợt có một ngày, ta đã biết một bí mật. Một lão thần buột mồm nói, năm đó phụ hoàng bệnh nặng có ý sửa lập thái tử. Thẩm Chiêu ăn nói lợi hại mới khiến cho phụ hoàng bỏ ý nghĩ sửa lập thái tử trong đầu đi. Vốn phụ hoàng định sửa lập ta làm thái tử, lại bị Thẩm Chiêu ngăn cản. Sau đó, lúc phụ hoàng sắp đi, truyền triệu thẩm Chiêu, đưa cho hắn một mật chỉ”

“Mật chỉ viết gì?” Lòng nàng nhảy lộp bộp, nói chung mật chỉ là điểm cực mấu chốt thay đổi.

“Nàng cứ hỏi đại Thẩm Chiêu đi” Hắn cười lạnh lẽo.

Nàng chán nản lại hỏi, “Lúc Phụ hoàng ngươi bị bệnh sao lại định sửa lập thái tử chứ?”

Sở Minh Hiên nói đầy kính ngưỡng, “Phụ hoàng một đời anh minh, sớm nhìn ra thủ đoạn hoàng huynh thô bạo tàn nhẫn, không xứng làm minh quân, nên lúc bị bệnh mới có ý sửa lập thái tử”

Lý do này, tuy có thể thành lập, nhưng cũng chỉ một phía. Tuy Sở Minh Phong tại vị mười một năm, giết không ít người, xét nhà diệt tộc triều thần cũng có, nhưng Đại Sở quốc do hắn làm chủ, thống trị đất nước quốc thái dân an, giàu có binh mạnh, Ngụy quốc, Tần quốc mới kiêng kị, không dám mang binh xâm lược.

Hắn đứng lên, túm chặt lấy thân thể nàng, giọng đầy tà ác, “Giang sơn Đại Sở là của Ta! Là Thẩm Chiêu cố ý ngăn cản! Đó là lỗi của Thẩm Chiêu! Hoàng huynh làm hoàng đế mười một năm, đã tiện cho huynh ấy lắm rồi, ta cầm lại thứ giang sơn vốn thuộc về ta, có gì sai sao?” Lệ khí nóng rực quay cuồng trong mắt hắn, khiến cho người ta thấy mà sợ hãi, “nàng là của ta! Là hoàng huỵnh ngang nhiên chiếm đoạt! Là Thẩm Chiêu trợ giúp ngược! Nếu không có họ, nàng và ta đã sớm trở thành vợ chồng, ân ái bên nhau, lưu luyến tình thâm!”

Chưa bao giờ thấy thần sắc hắn đáng sợ như thế, Diệp Vũ e ngại co rúm người lại, “Phụ hoàng ngươi chết rồi cũng không sửa lại di chiếu, giang sơn không phải của ngươi”

“Là của ta! Thẩm Chiêu có thể làm chứng!” Sở Minh Hiên cười khác thường.

Nàng hiểu ra, đây chính là nguyên nhân Thẩm Chiêu giúp đỡ Tấn Vương. Hắn giơ cao hai tay, cười đầy đắc ý, ‘Giờ, giang sơn Đại sở là của ta, nàng là của ta. Giang sơn mỹ nhân, đều ở trong tay ta!”

Năm ngón tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt hắn sáng rực, nở to như ánh lửa, lại giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

“Ngươi tàn sát ruột thịt, giết nhiều người như vậy, tàn bạo bất nhân, ông trời sớm hay muộn cũng thu lại thôi!” Diệp Vũ giận, “Đây là nhân quả báo ứng”

“Ta là chân mệnh thiên tử, ông trời muốn thu ta, cũng là sau trăm tuổi nữa đi

!” Sở Minh Hiên nói đầy cuồng vọng. Nàng cảm thấy bi ai vô cùng, hắn không hề còn là Tấn vương suốt ngày chơi bời, tiêu sái không kìm được như trước nữa, mà đã biến thành một bạo quân tâm địa độc ác, giết người không chớp mắt mất rồi.

**

Hai ngày sau, chiêu nghi Lãnh Nguyệt Nhiễm đến thăm. Lúc đó là hoàng hôn, ánh nắng chiều sáng lên những làn mây gợn sóng màu gỗ trên bầu trời, mặt trời tráng lệ, đỏ rực như máu.

Diệp Vũ đứng ở hậu uyển, nhìn lên tịch dương máu đỏ, không hề nghe thấy tiếng bước chân, cho tới khi Lãnh Nguyệt Diễm đứng bên cạnh mới phát hiện ra.

Nhớ rõ năm trước, Lãnh Nguyệt Diễm xả giận giúp Tấn Vương, lừa nàng tới biệt uyển, khiến cho nàng bị ngâm trong nước đá.

Diệp Vũ âm thầm cân nhắc, nàng ta tiến tới lần này có mục đích gì?

“Chiêu nghi có gì chỉ giáo?”

“Không dám” Lãnh Nguyệt Nhiễm mặc bộ quần áo màu tím, thắt lưng thon nhỏ, phong tư yểu điệu, đôi mắt phượng xếch lên như làn gió thu lạnh, “Nhìn cả, ngươi và ta tóm lại đều là tỷ muội thôi”

“Ta chưa bao giờ là tỷ muội với ngươi, trước kia không, sau này cũng không” Lời Diệp Vũ đầy chính nghĩa, “Ta là người của tiên hoàng”

Lãnh Nguyệt Nhiễm cũng không giải thích thêm, chỉ mỉm cười, “Sức khỏe ngươi đỡ hơn chưa?”

Diệp Vũ nói thản nhiên, “Điều trị thân mình cần thời gian, không thể một lần là xong được”

Mặt Lãnh nguyệt Nhiễm nhuốm chút ánh nắng chiều đỏ, “Ngươi có giận bệ hạ không?”

“Ngươi thì sao?”

“Tuy bệ hạ tâm địa độc ác, nhưng lại toàn tâm toàn ý với ngươi, tình cảm si tình” Nàng ta cũng không đố kỵ, trên mặt tràn ngập niềm thương tiếc với nam tử si tình, “Ngươi cũng biết vì sao bệ hạ khiến ngươi xẩy thai rồi chứ?”

“Ta không muốn biết”

“Bệ hạ có hỏi qua thái y, ngươi bi thương quá độ, tâm tư quá nặng, sầu lo hại thân, thai nhi chưa đủ hai tháng cũng sẽ không được đảm bảo” Lãnh Nguyệt Nhiễm lấy giọng thương hại nói, “Đây là cốt nhục tiên hoàng để lại cho ngươi, lúc xẩy thai, ngươi nhất định bi thương vô cùng. Bệ hạ không muốn ngươi chịu nỗi đau mất con, nên mới ra tay ác độc, để ngươi xẩy thai. Như vậy, ngươi sẽ hận bệ hạ tận xương, nỗi đau mất con sẽ giảm bớt hơn”

Diệp Vũ kinh ngạc sửng sốt, không phải như thế, không thể là như thế. Lãnh Nguyệt Nhiễm thở dài, “Ngày ấy ngươi chất vấn bệ hạ, lại ầm ỹ với bệ hạ, sau đó bệ hạ tới chỗ ta. Ta thấy bệ hạ có nhiều tâm sự, mặt rồng không giận, mới hỏi” Nàng ta đứng lên nâng cằm Diệp Vũ, “Bệ hạ đã sớm nói với ta, sẽ không cho ngươi chấp nhận nỗi đau mất con, vì thế, bệ hạ quả thật mới làm người xấu”

Diệp Vũ nói oán hận, “Hắn vốn là người xấu rồi”

Lãnh Nguyệt Nhiễm lại hâm mộ nói, “Bệ hạ đối đãi ngươi thâm tình như thế, nhưng ngươi lại chẳng có chút cảm động nào cả sao?”

Diệp Vũ im lặng, cho dù cảm động, cũng là trước đây, hiện giờ, trong lòng nàng chỉ có hận.

“Tuy vương phủ có vô số mỹ nhân, nhưng bệ hạ chưa bao giờ thật tình với ai. Lòng bệ hạ đặt hết trên người ngươi rồi, tình bệ hạ, cũng đặt trên người ngươi. Cho dù ngươi không thể yêu bệ hạ, cũng đừng hận bệ hạ. Bởi vì, bệ hạ không chịu nổi hận của ngươi”

“Chịu không nổi cũng phải chịu!” Giọng Diệp Vũ lạnh tanh.

“Nếu ngươi có gan làm tổn thương tới bệ hạ, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!” Lãnh Nguyệt Nhiễm lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.

***

Diệp Vũ nghĩ rất lâu, lời Lãnh Nguyệt Nhiễm là thật chăng? Từ thái y nói qua, lấy y thuật của ông ra có thể giữ được con. Thái y khác, nhất định cũng không có y thuật cao thâm như vậy. Như vậy, nàng đúng thật là có thể xảy thai bất kỳ lúc nào. Sở Minh Hiên nghe thái y xong, tình nguyện mình hận hắn, cũng không nguyện mình chấp nhận được nỗi đau mất con, quả nhiên là nghĩ vì mình ư?

Cho dù hắn có giảm bớt nỗi đau này xuống bằng cách ra tay ác độc, nàng cũng sẽ không tha cho hắn! Đêm nay, nàng trằn trọc, nghĩ rất nhiều, rất nhiều, thật sự mệt mỏi quá mới ngủ.

Giống như là chỉ ngủ có một lát, Diệp Vũ cảm thấy trên người rất nặng, như bị vật gì đó đè nặng, không nắm được… Trong mơ hồ, nàng cảm giác có người hôn nàng, nhẹ nhàng hôn, ôn nhu dây dưa… Nửa mộng nửa tỉnh loại cảm giác ôn nhu triền miên này khiến cho nàng cảm giác như Sở Minh Phong đang hôn mình, mong nhớ mãnh liệt đêm ngày khiến nàng tựgiác mê đi..

Hắn cuồng nhiệt hôn nàng, tựa như dĩ vãng vậy, liều chết triền miên, khiến cho tâm hồn thân xác hòa vào nhau. Trong mơ màng tỉnh lại, nàng mở mắt ra, lại thấy một khuôn mặt tuấn tú khác Sở Minh Phong khiến nàng khiếp sợ ngây người.

Sở Minh Hiên!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv