Bạo Quân Độc Sủng

Chương 137: Tim như đao cắt



“Ngươi đừng như vậy…” Diệp Vũ đẩy đẩy, nhưng cũng biết hắn chẳng bỏ tay ra. “Bổn vương về kinh mới biết được, nàng đã đào tẩu rồi” Sở Minh Hiên nói khàn khàn.

“Buông ra… Ta không biết ngươi…” Nàng giãy dụa lần cuối cùng. Hắn buông nàng ra, xé toạc chòm râu trên mặt nàng, gỡ lấy kiểu tóc nam tử của nàng…. Một làn tóc dài đen nhánh chảy xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh mị, giọng hắn đầy nhu tình, “Vũ Nhi, nàng vẫn con muốn phủ nhận sao?”

Nàng bất đắc dĩ hỏi, “Vương gia nhận ra ta thế nào vậy?”

Sở Minh Hiên cười lạnh nhạt, “Vừa rồi nàng sợ bổn vương nhận ra nàng, xoay người còn nhìn lén bổn vương, khiến bổn vương cảm thấy kỳ lạ. Sau đó Lý đại nhân nói với bổn vương diệu chiêu của nàng ngăn chặn ôn dịch lan tràn, bổn vương hoài nghi, người đó chính là nàng”

“Vì sao thế?”

“Bổn vương đã đi du lịch không ít nơi, chưa từng bao giờ gặp ai như nàng thường xuyên nói ra nhưng lời kinh hãi, cử chỉ kinh hãi thế tục như thế, cũng chưa từng bao giờ gặp một ai như nàng có nhiều thứ kỳ diệu trong đầu như thế. Bổn vương đoán, năm diệu chiêu đó có lẽ là ý tưởng kỳ diệu của nàng. Bổn vương chạy đuổi theo, nghe thấy giọng nàng, càng thêm chắc chắn, nàng chính là vũ Nhi”

Hoá ra vấn đề là ở đây. Diệp Vũ than nhẹ, “Ta tình nguyện Vương gia không nhận ra ta”

Hắn mỉm cười bảo, “Trời xanh đã định bổn vương nhận ra nàng”

Nàng cười bảo, ‘Tình hình dịch bệnh khẩn cấp, Vương gia vẫn nên đi làm chuyện chính trước đi”

Sở Minh Hiên gật đầu, kéo tay nàng, giọng lạnh nhạt mà chắn chắn, ‘bổn vương sẽ không cho nàng đi”

Nàng không tránh, khoé môi khẽ nhếch lên cười.

**

Tấn Vương mang năm thầy thuốc có y thuật cao minh từ Kim Lăng tới, khám bệnh xong, thì cùng thầy thuốc thành Dương Châu nghiên cứu, thảo luận cách trị ôn dịch. Lý đại nhân sai cấp dưới đi làm việc, y theo năm chiêu của Diệp Vũ nói, cứ tiến hành thuận lợi, ngăn chặm được tình hình dịch bệnh tiếp tục khuếch tán.

Lý đại nhân an bài chỗ ở cho Tấn vương, đêm nay, Tấn vương và Diệp Vũ ở lại biệt uyển của Lý đại nhân.

Diệp Vũ không muốn bị móng vuốt Sở Minh Phong phát hiện ra, lại khôi phục giả dạng nam tử, hắn đẩy nàng ra một lúc rồi cười phì một tiếng, cứ cười mãi không ngừng.

“Cười cái gì?”

“Ngươi chết như vậy, cười vui lắm”

“Có cái gì mà buồn cười chứ?” Nàng lườm hắn.

“Bổn vương cảm thấy, như đang nhìn một nam tử thật sự vậy” Sở Minh Hiên đi tới, buồn cười.

“Vậy ngài đừng có mà nhìn nữa!” nàng tức giận xoay người. Hắn chậm rãi nhịn cười, cầm lấy cổ tay nàng, trong mắt ngập tràn nhứng đốm sao cười, ‘Vũ Nhi, nàng cũng biết tâm tình hiện giờ của bổn vương chứ?”

Nàng lắc đầu, trong lòng biết hắn hẳn là rất vui rồi. Vốn tưởng rằng, rời Kim Lăng rồi, đi du ngoạn hơn hai tháng, sẽ không gặp lại cố nhân nữa, ai ngờ nghĩ tới Dương Châu xảy ra ôn dịch, sẽ gặp Tấn Vương. Có thể thấy nàng không nên tới Dương Châu.

Hắn nhìn vào mắt nàng, hỏi, “Vì sao rời Kim Lăng? Nàng không thích hoàng huynh sao?”

Diệp Vũ cảm thấy, bất kể nói thật hay nói dối, đều khó mà hiểu rõ được, “Ta có thể không trả lời vấn đề naỳ được không?”

“Được, bổn vương không hỏi nữa”

“Cám ơn”

“Nàng có tính toán gì không?”

“Không tính gì cả”

Trong mắt Sở Minh Hiên sáng loé như tinh thạch, thâm tình cứ vờn quanh nhè nhẹ. “Vũ Nhi, bổn vương sẽ không ép nàng. Nếu như nàng muốn dạo chơi bốn bể, bổn vương sẽ cùng nàng đi du ngoạn khắp nơi, làm bạn cùng nàng, chẳng cầu cái gì, chỉ cầu được ở bên nàng, cùng nàng càng nhau ngăm mặt trời lặn, nghe gió hạ mưa thu”

Lời nói này, tuy hơi có ý ép buộc và vô cùng bá đạo vô lý. Ôn nhu hắn trả giá khiến cho ai đó khó mà cự tuyệt nổi.

Diệp Vũ chỉ đành nói, “Tuy ta không biết cự tuỵệt Vương gia thế nào, nhưng ta nghĩ, có lẽ cả đời này ta sẽ không thích Vương gia đâu”

Hắn cười, ‘Bổn vương không ngại, chỉ cần có nàng làm bạn, bổn vương đã thấy đủ rồi”

Nàng rời mắt, “Chuyện sau này, cứ để sau này hãy nói. Sáng sớm mai còn phải dậy sớm, nên đi nghỉ sớm chút đi”

Hắn cười lạnh nhạt, “Tâm ý bổn vương đã quyết, nàng đừng mơ chạy trốn”

Giọng điệu như thế thật bá đạo làm sao.

Sở Minh Hiên lại bảo, “Sau khi ôn dịch ở dương Châu đã khống chế được, bổn vương hồi kinh diện thánh, bẩm tấu hoàng thượng, an bài thích đáng người trong phủ, bổn vương sẽ cùng nàng dạo chơi bốn bể”

Nàng nhếch môi cười, chẳng nói gì. Hắn vỗ vai nàng, “Nghỉ ngơi cho khoẻ đi, sáng mai theo bổn vương đi dò xét tình hình dịch bệnh ở Thành đông”

Diệp Vũ gật đầu, nhìn theo hắn rời đi. Nằm trên giường, nàng lo lắng nghĩ, vẫn không hạ quyết tâm được, đi hay là ở?

TRằn trọc tới nửa đêm, nàng đứng dậy mặc quần áo, ôm tay nải, mở cửa ra, đã thấy có hai kẻ canh cửa đứng trước phòng. Họ nghe thấy tiếng động, xoay người nói, “Ngài định đi nhà xí sao?”

Nàng lập tức đóng cửa lại, thở phì phì cắn môi: Sở Minh Hiên, đồ khốn!

***

Hai ngày tiếp theo, Sở Minh hiên phần lớn cùng Lý đại nhân đi thị sát dịch bệnh, phân phát chén thuốc, dạy dân chúng cách dự phòng bị nhiễm bệnh, ngăn chặn hữu hiệu tình hình dịch bệnh lan tràn. Diệp Vũ “nhắm mắt theo đuôi” hắn, mấy lần dịnh chạy đều bị hắn phát hiện.

Ngày này, mấy thầy thuốc liên kết nhau nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc, vội vã sắc thuốc cho người bệnh dùng, đợi bệnh tình biến chuyển tốt đẹp. May mà dịch bệnh giảm bớt, thuốc có thể dùng được.

Phương thuốc Trị bệnh ôn dịch đã nghiên cứu chế tạo ra, thì sẽ không còn có người chết liên tiếp nữa. Tin này khiến cả dân chúng Dương Châu đều vui mừng phấn chấn mãi.

Ban đêm, trở lại biệt uyển, Diệp Vũ rất mệt lao thẳng lên giường định ngủ một giấc thật ngon.

Nàng đi về hướng tẩm phòng mình, đã thấy Sở Minh Phong té xỉu, vội vã chạy tới, đỡ hắn dậy, gọi mấy câu nhưng hắn không có phản ứng. Sắc mặt hắn tái nhợt, chắc là mệt chết rồi chăng?

Nàng vội vã đi gọi người, hợp lực đỡ hắn đến tẩm phòng, đặt hắn nằm trên giường, sau đo cho người dđ mời thầy thuốc.

Bỗng trong đầu nàng toát lên một ý nghĩ đáng sợ: Vương gia chắc không bị nhiễm bệnh ôn dịch đó chứ. Chắc không đâu, thân hắn xương cốt chắc như vậy sao có thể bị nhiềm ôn dịch chứ?

Chẳng bao lâu thầy thuốc đến, sau khi bắt mạch chẩn đoán chính xác là hắn nhiễm ôn dịch. Lý đại nhân nghe thấy vậy thì tới, biết Tấn vương cung bị nhiễm ôn dịch, vội vã bảo người hầu biệt uyển rời đi, chỉ để lại hai tỳ nữa chăm sóc và nấu ăn. Diệp Vũ xung phong nhận việc, bảo gần người chiếu cố Vương gia, hai tỳ nữ kia thì phụ trách đưa cơm, đưa nước là được.

Đêm nay nàng uống xong chén thuốc dự phòng, đỡ lấy Sở MInh Hiên, cho hắn uống thuốc, chú ý liên tục bệnh tình của hắn. Đêm càng ngày càng tối thâm trầm, nàng mệt mỏi thật sự, nằm úp trên bàn ngủ, mãi cho tới khi hắn xuống giường lấy chăn đắp cho nàng thì mới giật mình tỉnh lại.

“Vương gia, ngài tỉnh rồi ạ?” Diệp Vũ chạy nhanh tới dìu hắn trên giường, để hắn nằm ổn thì bảo, “Vương gia cảm giác thế nào? Có thấy đỡ không?”

“Đỡ rồi” Sở Minh Hiên cầm tay nàng, lại nghĩ đến mình đang nhiễm bệnh không tiện tiếp xúc với nàng, thả lỏng tay, “Nàng trở về phòng nghỉ đi, bổn vương không sao”

“Sắc mặt ngài còn kém lắm, bệnh vẫn chưa khỏi, ta sao có thể đi được chứ? Nếu nửa đêm về sáng mà bệnh lặp lại, biết làm thế nào cho tốt đây?” Nàng cười, “Ta đã uống xong chén thuốc rồi, sẽ không bị ngài lấy bệnh đâu”

“Vũ Nhi, để cho nàng tự mình chăm sóc… Bổn vương cảm thấy trận bệnh này thật có giá” Hắn hơi thở không nổi, “Ta rót một ly trà cho ngài uống nhé”

Uống hết ly trà, Sở Minh hiên mỉm cười nhìn nàng, đây là nụ cười hạnh phúc, “Nàng gần bên để chăm sóc cho bổn vương, không sợ bị nhiễm ôn dịch sao?”

Diệp Vũ cười bảo, ‘Chẳng phải có thuốc trị bệnh rồi sao? Sợ gì chứ?”

Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng chăm chú, cứ như nhìn chẳng bao giờ thấy đủ vậy. Chỉ có hai ngày mà trông hắn rất tiều tuỵ, môi nhợt nhạt, mặt chẳng có chút máu, không còn là vị công tử xuất trần thanh nhã lúc trước nữa, mà là bị bệnh suy yếu vô lực.

“Vũ Nhi, bổn vương không tin nàng không hề có tình với bổn vương, đã thấy nàng kiên quyết như vậy, bổn vương không thể không buông tay. Bởi vì bổn vương không muốn làm cho nàng khó xử” Hắn kể rõ năm trước bị bắt buộc phải buông tha cho tâm tình cô gái yêu thương, giọng trầm hẳn, “Nếu nàng có chút tình ý với bổn vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không buông tay, chắc chắn sẽ cùng cố gắng tranh với hoàng huynh. Nhưng mà bổn vương thật sự không ngờ, nàng thật sự không có tình ý với bổn vương. Như thế, bổn vương quyết định buông tay, cũng cho mình một con đường sống”

“Ta cũng không ngờ lại biến thành như vậy” Diệp Vũ bình thản nói.

“Sau đó, bổn vương mới biết, nàng không phải là Nhị phu nhân của Thẩm Chiêu, mà là người của hoàng huynh” Hắn tạm dừng một lát, đôi mắt mờ đục dần sáng lên, “nàng cũng biết bổn vương hận tới mức nào không? Bổn vương hận hoàng thượng ngang nhiên chiếm đoạt tình ái, hận Thẩm Chiêu cố ý lừa gạt, lại càng hận chính mình chẳng phát hiện ra, hận mình cứ lần lượt buông tha nàng… Thế cho nên mới bị hoàng huynh đoạt nàng…”

Tuy giọng hắn yếu ớt chẳng có sức, nhưng cũng chứa đầy hàm ý và tức giận. Nàng tưởng tượng ra, khi hắn biết được chân tướng, thấy không cam lòng và phẫn nộ thế nào.

Khuôn mặt Sở Minh hiên tràn ngập bi thống, “Nàng nói xem, nàng đã không còn tình ý gì với bổn vương nữa, bổn vương sao cũng không thể tin, lại không thể không tin… Nếu là thật bổn vương chỉ có buông tay, chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc, bổn vương sẽ vui. Bởi vậy bổn vương tự xin đi nam hạ, đi Tây Nam, Đông Nam tuần tra. Đối mặt với bổn bể, bổn vương làm chính là ngồi cả ngày, trong đầu tràn ngập hình ảnh và nụ cười của nàng, tràn ngập những hình ảnh đẹp lúc ở cùng một chỗ với nàng …

Diệp Vũ biết ý hắn là hắn không quên được mình. Hắn lại nói tiếp, “Càng muốn quên, càng khó quên. Bổn vương nói vô số lần với mình là đừng có si tâm vọng tưởng nữa, nhưng mà mỗi cái nhăn mày cười của nàng, bóng hình xinh đẹp của nàng đã sớm khắc sâu trong long, tựa như sinh ra đã có, tựa như chết đi vẫn nhớ vậy”

Nàng còn biết nói gì nữa? Cũng không biết nói gì cả. Hắn ôn nhu nhìn nàng, “Ở Dương Châu gặp được nàng, là may mắn của bổn vương. Lúc này đây, bổn vương sẽ không buông tay, cũng sẽ không để cho hoàng huynh biết được, bổn vương sẽ đem giấu nàng ở một nơi bí mật, sau đó cùng nàng cao chạy xa bay”

Nàng định nói, một khi ngươi từ giã kinh thành, dạo chơi tứ hải, Sở Minh Phong nhất định sẽ hoài nghi, khi đó họ sẽ bị bắt trở lại Kim Lăng. Ôn dịch của hắn chưa khỏi hẳn, không nói cũng thế.

“Vũ Nhi, đáp ứng bổn vương, đừng đi có được không?” Sở Minh Hiên khẩn cẩu nói.

“Ngài nghỉ ngơi trước đi, chuyện này để nói sau vậy” Diệp Vũ khuyên nhủ.

Hắn cũng không nói them nhiều, nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng nhìn hắn, trong lòng cảm khái, ở Dương Châu gặp được hắn, chẳng lẽ thật sự là ý trời sao?

****

Điện Trừng Tâm. Bóng đêm Hoàng cung phảng phất như mực hắt, tối như mực, cả đại điện chẳng có tý tiếng động nào. Bỗng có một người mang theo đèn cung đình đi vào đại điện, nhắm thẳng tẩm điện, cố ý đi từng bước chậm rãi.

Nam tử nằm trên long tháo mặc áo màu vàng tơ tằm chất lượng cao, đột nhiên mở mắt, “Tống Vân”

“Có nô tài” Người vào đó là Tống Vân, đừng ở bên ngoài long tháp, “Nô tài có việc gấp cần bẩm tấu”

“Nói” Sở Minh Phong vẫn nằm im.

“Từ Lục đã trở lại, đang ở ngoài điện đợi”

“Truyền” Hắn nhảy dựng lên, lưu loát dị thường, “Cầm đèn”

Tống Vân cầm đèn đi trước, sau đó ra ngoài truyền người vào. Đã hơn hai tháng, Sở mInh Phong phái đi hơn trăm người tới các châu phủ thẩm tra tung tích Vũ Nhi, cho tới tận giờ cuối cùng cũng có hồi âm.

Hắn ngồi bên trong màn, đôi con ngươi đen hung ác như mắt ưng nham hiểm khiến người ta sợ hãi, chẳng bao lâu một người áo đen Từ Lục đã cúi đầu tiến vào, khom mình hành lễ.

“Có gì bẩm tấu?” Sở Minh Phong trầm giọng hỏi giọng sốt ruột không kiềm chế được.

“Bẩm bệ hạ, ty chức đã ở trong phủ Dương Châu một tháng, có phát hiện chút” Từ Luc đáp, “Tình hình dịch bệnh phủ Dương Châu rất nghiêm trọng, Tấn Vương đã tới trước Dương Châu. Hai ngày nay, Tấn Vương bận khống chế tình hình dịch bệnh lan tràn, bên người có một tiểu nam lạ mặt gầy gò đi theo ạ”

“Nam Tử đó có đặc điểm gì?” Trong lòng Sở Minh Phong căng thẳng.

“Nam tử này gầy tong teo nho nhỏ, nhìn thân hình thì thấy, chẳng giống nam tử chút nào. Mặt hắn cũng nhỏ, trên mép có râu, trên mặt nhiều sẹo, tướng mạo cực kỳ xấu. Kỳ lạ là Tấn Vương và hắn nhìn rất tương xứng, có thể nói là như bóng với hình. Hơn nữa Tấn Vương đối hắn tốt lắm, thường xuyên chuyện trò vui vẻ với hắn. Tối nay ty chức cố ý ẩn vào bên trong biệt uyển Tấn Vương, mới biết được Tấn Vương bị nhiễm ôn dịch, nam tử kia là người chăm sóc gần nhất Tấn Vương, không bước ra cửa nửa bước. Thần liền đêm khuya về kinh bẩm tấu với bệ hạ”

Sở Minh Phong tay nắm chặt thành đấm, “Ngày mai tới Tống Vân lĩnh thưởng, trước đi xuống đi”

Từ Lục lặng lẽ biến mất. Tống Vân nói cẩn thận, “Bệ hạ, hắn nói nam tử kia, có thể là hoàng quý phi cải trang không ạ?”

Sở Minh Phong giơ tay lên, vén màn, “Chuẩn bị ngựa”

Tống Vân vội khuyên, “Bệ hạ, điều này không được. Trước mắt nửa đêm, bệ hạ lẽ nào lại đi suốt đêm? Nguy hiểm lắm ạ”

“Ngươi dám quản trẫm sao?” Sở Minh Phong đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo.

“Bệ hạ ngẫm lại đi ạ, Tấn Vương bị nhiễm ôn dịch, hoàng quý phi chăm sóc Tấn Vương, ngày mai cũng sẽ không rời Dương Châu đi ngay đâu ạ. Sáng Ngày mai bệ hạ khởi hành cũng còn kịp, nửa đêm đi, vô cùng nguy hiểm ạ”

“Đành vậy thôi” Sở minh Phong nghe khuyên xong, ngồi xuống. “Ngày mai miễn triều, ngươi phái người nói với đại thần giúp là long thể trẫm không khỏe. Thêm nữa, Tống Vân, ngày mai cứ đúng canh giờ lâm triều đánh thức trẫm”

“Vâng, nô tài xin nhớ” Tống Vân cười nói.

Hắn thổi tắt đèn cung đình, canh giữ ngoài tẩm điện. Sở Minh Phong nhắm mắt lại, lại mở, nghĩ ngày mai có thể nhìn thấy Vũ Nhi, hưng phấn không thấy buồn ngủ, khóe môi tràn ra nụ cười sung sướng. Vũ Nhi, cuối cùng cũng tìm thấy nàng…

NHưng đang cười thì chậm rãi ngưng lại biến thành một đóa hoa lạnh băng. Đôi mắt hắn càng ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt càng ngày càng hung ác nham hiểm, vui sướng lúc đầu đã bị trận giận dữ giệt tan tành, tim hắn bị oán hận bao trùm, tay hắn nắm chặt thành đấm chặt chẽ….

Vũ Nhi, một ngày này cuối cùng đã tới!

***

Bệnh tình Sở Minh Hiên có vẻ chuyển biến tốt, nhưng sang hôm sau, lại thấy lặp lại, còn nặng hơn cả tối qua. Diệp Vũ lo lắng mãi, vội vã sai người đi tìm thầy thuốc.

Hai thầy thuốc sau khi bắt mạch nói, Vương gia bị ôn dịch có chút biến hóa, thuốc kia không thể dung được nữa.

Nhìn hắn hơi thở mong manh suy yếu, nàng khẩn cầu, “Thầy thuốc, các ngài cần phải mau chóng nghĩ ra phương thuốc mới cứu Vương gia”

MỘt thầy thuốc bảo, “Có mấy bệnh cũng xuất hiện như bị Vương gia cứ lặp đi lặp lại, nặng them, chúng ta đã nghiên cứu phương thuốc mới rồi” Đợi một canh giờ nữa, thầy thuốc viết phương thuốc mới tới. Sauk hi sắc thuốc xong, Diệp Vũ cho Tấn Vương uống thuốc, cứ bón cho uống hết.

Sau đó nàng dìu hắn nằm xuống, bỗng hắn nôn ra một ngụm máu đen ngòm, ngã vào vai nàng.

“Thầy thuốc, Vương gia sao lại vậy chứ?”

“Đừng lo” Thầy thuốc vội vàng bắt mạch cho Tấn Vương/ Một lúc sau, họ đều nói, mạch của Vương gia đã mạnh hơn chút, thuốc kia có hiệu quả.

Nghe vậy Diệp Vũ cuối cùng cũng yên tâm. Thầy thuốc đề nghị để cho Vương gia nghỉ một lát, nàng dìu hắn nằm xuống, lại đặp chăn cẩn thận cho hắn, canh giữ bên giường.

Sở Minh Hiên ngủ an ổn, tuy mặt còn tái nhợt nhưng hơi thở cũng không còn mong manh nữa.

Mấy ngày trước. hắn rõ rang vẫn là môt nam nhi cao bảy thước, còn đánh nhau với Thác Bạt Hoằng kia, giờ lại yếu thành như vậy, ngấp nghé quỷ môn quan. Đúng rồi, Thác Bạt Hoằng đi đâu rồi? Ngày ấy hai người họ cùng đuổi theo mình, sau đó chỉ thấy TẤn Vương, Thác Bạt Hoằng lại biến mất không tăm tích từ đó, hay là hắn đã rời Dương Châu đi rồi?

Mặc kệ, chỉ cần hắn đừng có dây dưa mình nữa, nàng nghĩ hắn muốn làm gì thì làm.

Ngủ một mạch tới tận trưa, Sở Minh Hiên tỉnh, nhìn còn khỏe hơn cả buổi sang. Diệp Vũ bưng cháo nhạt tới, cười nói, “Vương gia chịu ăn cháo chút đi, ta bón cho ngài”

“Còn nóng, để đó ta ăn sau đi” Hắn ngồi dựa vào giường, chẳng có sức gì, trong long ngọt ngào, “Mới rồi dọa nàng sợ rồi hả”

“Bệnh Vương gia cứ lặp đi lặp lại, ai cũng không ngờ được” Nàng thổi cháo, “Sau đó ta đã mời thầy thuốc tới bắt mạch cho Vương gia”

“Vũ Nhi, nếu không có nàng, ta sẽ đi gặp Diêm Vương rồi” Hắn cầm tay nàng, đôi mắt ướt át, rõ ràng là động tình, “Nàng đối đãi ân tình thế, ta khắc sâu trong lòng, cả cuộc đời này sẽ không phụ bạc”

“Vương gia nghĩ nhiều rồi, ngài bị bệnh, chẳng lẽ ta mặc kệ ngài sống chết sao? Chỉ cần là bạn bè, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu” Nàng để ý thấy hắn không xưng là “Bổn vương” trong long lo sợ.

“Điều này khác hẳn, ta cả người bị nhiễm ôn dịch, chẳng phải bệnh thường”

“Vương gia ăn cháo đi ạ”

Sở Minh Hiên kéo nàng lại gần ôm lấy nàng, “Mặc dù là vợ chồng cũng khó mà cực nhọc chăm sóc đêm ngày như thế, hơn nữa ta đây sẽ bị ôn dịch chết bất cứ lúc nào. Vũ Nhi, Sở Minh Hiên ta thề với trời, cuộc đời này nếu phụ nàng, thì ta sẽ sống không bằng chết”

Nàng gần gũi chăm sóc hắn, không sợ bị nhiễm dịch bệnh, không sợ chết, khiến cho hắn kiên định rằng, nàng không phải là không có tình với mình, chỉ là nàng không chịu thừa nhận mà thôi; càng làm cho hắn tin tưởng là, không buông tay, mới có thể đoạt được lòng nàng.

Diệp Vũ đẩy hắn, “Ngài buông ra trước đi…”

Chân tay hắn vô lực, nàng dung sức đẩy, hắn đã ngã ra sau, nàng kinh hoảng kéo lại, hắn dựa thế tựa vào người nàng, ôm sát nàng, coi như có nàng vĩnh viễn, “Vũ Nhi, đêm qua ta mơ một giấc mơ, trong mơ đều có nàng”

Đẩy không được, nàng đành bảo, “Ngài thật nặng quá mà, ép ta đau lắm”

Hắn cười khẽ, cười vô lại mà đắc ý, lại không buông tay, nàng tức giận nghiến răng kèn kẹt, đấm lưng hắn.

Đúng lúc này cửa phòng bị người dung sức mạnh đá văng đi. Họ bị tiếng nổ vang làm chấn kinh quay đầu, hai mắt đồng loạt nhìn lại.

Người đó đứng ở ngoài cửa, nhìn một nam một nữ có tư thế mờ ám chằm chằm, sắc mặt xanh mét,trong mắt lóe lên khí lạnh lẽo.

Hắn mặc bộ quần áo màu tím trầm, là màu rất phù hợp với người, khiến người ta không dám nhìn, hắn không có ba đầu sáu tay, đứng ở đó lại giống như ngọn núi Thái sơn cao vút đè xuống khiến người ta thở không nổi.

Diệp Vũ khiếp sợ mãi, vẫn chưa hoàn hồn, vì sao hắn lại đến Dương Châu chứ? Sở Minh Hiên cứng đờ người, vì sao hoàng huynh lại đến Dương Châu?

Hoàng huynh gần gũi nhất, mọi thứ tốt đẹp đều là của hắn, Vũ Nhi không bao giờ là của hắn nữa, hoàng huynh sẽ cướp ngang ngay.

Người tới đúng là Sở Minh Phong. Lúc tức giận quá cũng không thể nào hình hung nổi tâm tình lúc này của hắn, lửa giận bốc cao dâng lên cùng hận ý, hắn nắm chặt tay phải, chậm rãi buông ra, sắc mặt giãn ra, bước vào tẩm phòng chẳng chút thay đổi.

Diệp Vũ ngơ ngác, tim trong lồng ngực đập càng ngày càng mạnh, không thể ngờ được sẽ gặp lại hắn trong tình cảnh này.

Tống VÂn đi theo vào nói, “Vương gia, bệ hạ nghe nói Vương gia bị nhiễm ôn dịch, lo lắng cho an nguy của Vương gia, liền tới Dương Châu thăm Vương gia”

“Hoàng huynh lo lắng cho ta sao” Spr Minh Hiên thản nhiên, vẫn ôm lấy nàng, tuy còn yếu và mệt, cánh ta kia lại có vẻ như còn có sức.

“BỆnh tình hoàng đệ có đỡ chút nào không? Thầy thuốc nói thế nào?” Ánh mắt của Sở Minh Phong dừng lại trên cánh tay hắn, hận không thể giật mạnh tay hắn ra.

“Thần đệ đỡ hơn nhiều rồi, không cần hoàng huynh quan tâm” Sở Minh Hiên nói lạnh nhạt.

Diệp Vũ hồi phục tinh thần, giờ mới phát giác ra Tấn Vương vẫn đang ôm mình, kinh hoảng đẩy hắn ra, đứng bên cạnh giường, cúi đầu, buồn rầu mãi.

Hôm nay nàng chưa kịp cải trang, chỉ mặc quần áo nam tử, búi sơ kiểu tóc nam tử, sao Sở Minh Phong không nhận ra chứ?

Trong mắt Sở Minh Phong tích tụ giận dữ nặng nề, “Hoàng đệ nàng là hoàng tẩu của đệ, lần sau đừng có viện cớ này nọ nữa. Nếu còn có lần sau, trẫm không khách sáo đâu”

Sở Minh Hiên không đáp, trơ mắt nhìn hoàng huynh kéo tay nàng rời khỏi tẩm phòng. Diệp Vũ quay đầu nhìn hắn, liếc mắt nhìn lạnh nhạt một cái, rồi quay đầu lại. Không hiểu vì sao hắn lại ho kịch liệt, ho mãi không ngừng, nước mắt tứa ra. Tất cả đều như ảo ảnh trong mơ. Tim như đao cắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv