Vốn đang cúi đầu xuống, Tố Tố đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia châm biếm, trong lòng thầm ác ý muốn chơi Tấn vương một đốn.
Nàng cố ý cất cao giọng hô về phía Long Tử Viễn:
- Viễn ca ca... Viễn ca ca... Ngươi biết không... Tố Tố rất nhớ ngươi nha... Khi nào chúng ta mới càng gần gũi hơn đây...
Tố Tố cố ý kéo dài thanh âm mang theo vài phần ngọt ngào, liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú Long Tử Viễn. Ánh mắt nàng sáng quắc tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Mấy người xung quanh không cấm nổi da gà, một đám cảm thấy phế vật xấu nữ này quá to gan, phải biết rằng hiện giờ nàng chính là hoàng hậu... Hơn nữa hiện tại đương kim thánh thượng còn đang tự mình hạ sính lễ.
Nữ nhân không đầu óc này thế nhưng còn dám ở trước mặt hoàng đế thổ lộ tình cảm với Tấn vương, đây là tự tìm đường chết mà!
Thượng Quan Hạo nghe thấy Tố Tố nói mấy lời ngu xuẩn này thì trái tim liền run lên, vội muốn quát nàng một cái.
Nhưng mà Tố Tố lại đi trước ông ta một bước, nàng bước nhanh về trước, vẻ mặt vui sướng chạy về phía Long Tử Viễn.
Vốn là vẻ mặt lạnh băng, Long Tử Viễn liền cảm thấy toàn thân cực kỳ ghê tởm. Một đôi mắt lạnh lẽo liếc thẳng về phía Tố Tố, trong mắt lạnh băng không độ ấm như có thể đông chết người.
Long Tử Viễn thầm mắng trong lòng, xấu nữ chết tiệt, không nhìn xem hiện tại đang trong hoàn cảnh nào! Đây chẳng phải muốn hại hắn hay sao.
Nếu không không phải hiện giờ không tiện, Long Tử Viễn hắn nhất định đã đánh chết nữ nhân đáng chết này rồi.
Long Tử Viễn cố kiềm chế xúc động muốn đánh người, thanh âm lạnh băng vang lên trước khi Tố Tố sắp nhào vào lòng ngực hắn:
- Thượng Quan tiểu thư, xin tự trọng. Ngươi và bổn vương đã giải trừ hôn ước, hiện tại ngươi là hoàng hậu. Cho nên mong đại tiểu thư chớ có hiểu lầm.
Long Tử Viễn thầm ám chỉ Tố Tố, thế nhưng nàng lại giả bộ như không hiểu, chớp chớp đôi mắt đen linh động, vẻ mặt si ngốc nhìn hắn.
- Viễn ca ca... Viễn ca ca, ngươi đang nói cái gì? Hôm nay không phải ngày ngươi tới cưới Tố Tố sao? Tố Tố rất muốn cùng Viễn ca ca về phòng làm chuyện phu thê nha...
Thanh âm của Tố Tố không lớn, nhưng lại rõ ràng lọt hết vào tai mấy người xung quanh.
Hơn nữa, nàng còn cố ý đi túm quần áo Long Tử Viễn. Trước mặt bao người, Tố Tố liền muốn cởi quần áo của hắn.
Thượng Quan Hạo thấy vậy thì tối sầm mặt lại.
Cử chỉ của nàng đã làm Long Tử Viễn mất đi lý trí. Hắn liền duỗi tay muốn hất nàng đi.
Trước khoảnh khắc Long Tử Viễn sắp bóp lấy tay nàng, Tố Tố lại xảo quyệt dừng lại động tác. Một đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười khẽ híp lại như trăng lưỡi liềm cực kỳ tươi sáng, động lòng người. Nàng lạnh lùng nói với hắn:
- Nha? Viễn ca ca, Tố Tố biết ta và ngươi đã giải trừ hôn ước. Viễn ca ca có phải rất đau lòng hay không?
- Viễn ca ca, chuyện đó vốn dĩ là chuyện phu thê hai người, Tố Tố thực sự rất muốn cùng ngươi làm. Bởi vì Tố Tố niệm tình Viễn ca ca lưu luyến si mê ta như vậy, cho nên mới cùng ngươi kết mối lương duyên.
- Nhưng mà hiện nay thánh chỉ cũng đã hạ, hôn ước của ngươi và ta cũng đã giải trừ. Vốn dĩ Tố Tố muốn an ủi Viễn ca ca, thiên hạ còn biết bao nữ tử tốt, hà tất phải yêu đơn phương Tố Tố như vậy! Viễn ca ca, ngươi si tâm si tình, Tố Tố cũng cảm nhận được. Kiếp sau Tố Tố lại làm phu thê với ngươi nha.
- Tố Tố nghe nói hôm nay vốn là Ứng Uyên nhà ta tự mình tới hạ sính lễ, Viễn ca ca lại quá si tình Tố Tố, thế nhưng năn nỉ Ứng Uyên nhà ta để ngươi cùng nhau đi hạ sính lễ.
- Viễn ca ca, ngươi tội gì phải vậy chứ? Tuy ta hiểu rõ tấm chân tình của ngươi, nhưng ngươi lại cùng Ứng Uyên đến như này không phải làm khó xử Ứng Uyên sao? Hắn tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định không thoải mái.
- Viễn ca ca, ngươi đối mặt với sự thật đi. Kiếp này ta ngươi không có duyên trở thành phu thê, hiện tại Tố Tố chính là hoàng hậu của Ứng Uyên, là hoàng tẩu của ngươi. Cho nên nha, Tố Tố xin Viễn ca ca ngàn vạn phải nhớ đến thân phận của mình, chớ có làm Tố Tố và Ứng Uyên khó xử. Dù sao sau này chúng ta đều là người một nhà.
Tố Tố chỉ lo chính mình nói mà mặc kệ đám người tướng quân phủ nhìn nàng với vẻ mặt quái dị. Bọn họ gặp qua người tự luyến, nhưng chưa thấy ai tự luyến đến mức này giống như Tố Tố.
- Haizz, Viễn ca ca, ta biết ngươi nhất định oán hận Tố Tố trong lòng, ngươi muốn hận thì hận đi... Hiện tại ngươi muốn đánh Tố Tố để trút giận hay mắng Tố Tố, Tố Tố đều không nói gì cả...
Long Tử Viễn tức đến run người, xấu nữ này vậy mà nói hắn si mê nàng? Còn yêu đơn phương nàng?
Hai tròng mắt Long Tử Viễn lúc này đang hừng hực lửa giận, kèm theo vẻ lạnh băng đáng sợ.
Hắn gặp qua nữ nhân không biết xấu hổ, nhưng Long Tử Viễn hắn chưa từng gặp nữ nhân nào vô sỉ như Tố Tố.
Long Tử Viễn bất chấp Long Ứng Uyên đang ở đây, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thượng Quan tiểu thư, ngươi nói bổn vương lưu luyến si mê ngươi? Hừ, đúng là chuyện nực cười. Bổn vương còn phải cảm ơn hoàng huynh giải trừ hôn ước thay bổn vương. Bổn vương chỉ hận không thể vĩnh viễn không gặp lại ngươi!
- Giải trừ hôn ước với ngươi là chuyện vui nhất của bổn vương. Nếu cùng phế vật xấu nữ, thanh danh bại hoại như ngươi thành hôn, bổn vương e rằng hàng đêm làm ác mộng, cuộc sống hàng ngày khó an ổn.
- Hả? Đúng không? Thì ra là thế nha.
Thanh âm Tố Tố mang theo ba phần trào phúng, bảy phần khinh thường.
Trong mắt Tố Tố rõ ràng đàn nói, Long Tử Viễn ngươi chính là si mê ta, ngoài miệng lại còn không dám nhận.
Long Tử Viễn còn muốn châm chọc thêm vài câu thì giọng nói của Long Ứng Uyên liền vang lên:
- Tố Tố!
Tiếng gọi của Long Ứng Uyên làm Long Tử Viễn thu liễm lại, đáy lòng bất mãn với Tố Tố mà hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng mà Tố Tố nào dễ buông tha Long Tử Viễn như vậy. Hắn tự động đưa tới cửa cho mình chơi, nàng sao lại có thể dễ dàng liền buông tha Long Tử Viễn như vậy chứ?
Vì thế, Tố Tố tiếp tục khiêu khích nói:
- Hôm nay Tố Tố an ủi ngươi, Viễn ca ca có thấy thoải mái hơn chút nào không? Được rồi, Viễn ca ca, ta biết ngươi oán hận trong lòng. Sau ngày hôm nay ta sẽ trở thành hoàng tẩu của ngươi, sau này nói chuyện ta có thể không so đo, nhưng ngươi vẫn nên có chút chừng mực, chớ để miệng lưỡi hại thân.
Tố Tố giả bộ rộng lượng nói với Long Tử Viễn, trong mắt lại rõ ràng chứa đầy khiêu khích cùng châm chọc làm Long Tử Viễn giận đến phát run. Hắn cố gắng kiềm nén xúc động muốn đánh người nhưng không nổi, liền gặn ra một chữ:
- Ngươi......
Long Tử Viễn giận vung lên tay muốn đánh về phía Tố Tố. Giọng nói của Long Ứng Uyên chợt lạnh lùng vang lên:
- Tử Viễn!
Thượng Quan Hạo bấy giờ mới từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần. Nữ nhi phế vật nhà mình giờ phút này nào phải Thượng Quan Hạo ông ta có thể mắng chửi. Cho nên ông ta liền cúi đầu nhận lỗi với Long Tử Viễn.
Long Tử Viễn nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng liền cùng Long Ứng Uyên và Thượng Quan Hạo đi về phía trước.
Lúc này Yên Nhiên đứng ở phía sau Tố Tố liền khoe khoang cười nói:
- Tiểu thư, ngươi đây là chơi Tấn vương sao?
Tố Tố nhìn Long Tử Viễn đi qua bên người mình, cười vang nói:
- Yên Nhiên, ngươi sao lại nói thẳng ra vậy. Bổn tiểu thư hôm nay đúng là chơi người nam nhân không có mắt này. Nhưng mà nam nhân này thật không thú vị, chơi không nổi!
Tố Tố nói với Yên Nhiên tuy không to nhưng lời của hai chủ tớ bọn họ lại rơi hết vào trong tai mọi người. Đồng thời càng làm Long Tử Viễn tức giận tột độ, mà Long Ứng Uyên đứng một bên lại cười đầy sủng ái.
Long Tử Viễn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, trong lòng căm hận nói: Phế vật xấu nữ nhà ngươi cứ chờ đó, tốt nhất đừng rơi vào tay bổn vương, bằng không bổn vương nhất định sẽ trả lại gấp đôi ngày hôm nay.
Nhưng mà Tố Tố lại điềm nhiên như không, nhìn thẳng ánh mắt khiếp người kia của Long Tử Viễn mà không sợ hãi chút nào. Một đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ, lại mang theo vài phần châm biếm, khiêu khích.
Long Ứng Uyên thấy vậy thì đáy mắt lại càng đậm ý cười, nữ nhân này quả nhiên không phải vật trong ao. Chỉ đơn giản nói vài câu liền có thể khiến Long Tử Viễn giận đến phát run.
Thượng Quan Hạo nghe thấy lời này của nữ nhi, trên gương mặt cương nghị liền nộ rõ tức giận, liếc mắt cảnh cáo nàng, sau đó liền lập tức cúi đầu nịnh nọt Long Tử Viễn và Long Ứng Uyên:
- Hoàng thượng, Tấn vương gia, mời vào bên trong.
- Tiểu thư có muốn đi vào chơi Tấn vương kia tiếp hay không?
Yên Nhiên cố ý cất cao giọng, trong mắt mang theo nồng đậm hưng phấn.
Ai bảo Long Tử Viễn kia lại dám ở trước Tử Linh lâu nói muốn giết tiểu thư. Hừ, tra nam như Long Tử Viễn như này đáng bị tiểu thư đùa chết!
Tiểu thư nhà nàng chỉ cần mở miệng nói mấy câu thôi liền khiến Long Tử Viễn tức giận đến phát run.
Yên Nhiên cảm thấy cực kỳ hả giận, trong lòng vui sướng không thôi.
Yên Nhiên cũng không phải là người nhát gan sợ phiền phức. Nàng đi theo Tố Tố mấy năm nên cũng có chút phúc hắc giống tiểu thư nhà mình.
- Phì, Yên Nhiên, sao ngươi lại hư như vậy chứ. Nam nhân không nhân phải để chơi đùa, mà để yêu thương nha. Ngày sau bổn tiểu thư ta sẽ cẩn thận thương yêu hắn...
Cẩn thận thương yêu?
Long Tử Viễn tựa như bốc khói trên đầu, trong não hiện lên hình ảnh Tố Tố gấp không chờ nổi muốn cởi quần áo hắn, đè ép lên hắn...
Tưởng tượng đến đây, cả người hắn chợt lạnh lẽo. Giờ phút này cả người Long Tử Viễn giống như băng lửa tương giao. Nếu không phải có Long Ứng Uyên ở, hôm nay hắn tất nhiên sẽ xông tới đánh chết Tố Tố.
- Ôi trời, tiểu thư, ngươi xem, ngươi còn chưa yêu thương Tấn vương điện hạ mà hắn liền kích động đến đỏ mặt luôn kìa. Tiểu thư, ngươi muốn hôm nay yêu thương hắn một phen không...
Yên Nhiên cười nói với Tố Tố, mà còn không quên cười nhạo trào phúng Long Tử Viễn.
Tố Tố gật đầu tán thưởng Yên Nhiên, cười nói:
- Yên Nhiên thật biết nói đùa, hay là chúng ta đánh hắn bất tỉnh, buổi tối bổn tiểu thư cẩn thận yêu thương hắn một phen. Làm hắn toàn thân trên dưới hồng đầy dâu tây...
Toàn thân trên dưới đều hồng đầy dâu tây?
Trong đầu mọi người không tự giác mà hiện lên hình ảnh Tố Tố cường "yêu thương" Long Tử Viễn. Đám người nhịn không được khẽ giật giật khoé miệng. Trời ơi, thật là khủng khiếp quá!
Giờ phút này, Long Tử Viên đang đi phía trước liềm nắm chặt tay thành quyền, trên trấn gân xanh nổi lên chi chít nhìn đáng sợ cực kỳ. Hắn thầm mắng trong lòng, phế vật xấu nữ đáng chết! Ngày nào đó bổn vương nhất định phải giết ngươi.
- Ôi, tiểu thư, nhìn gân xanh trên trán hắn kìa. Người ta đây là đang thẹn thùng hay là tức giận thế?
Yên Nhiên khoe khoang cười nói với Tố Tố, cả người nàng cực kỳ hưng phấn.
Yên Nhiên cảm thấy trong lòng rất thống khoái, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ tiểu thư vì cái gì lại thích "chơi" như vậy. Thì ra chơi người khác lại sảng khoái như vậy! Nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức muốn dậm châm của Long Tử Viễn, nàng khoái chí không thôi.