Nếu người nam nhân này thích diễn kịch như vậy nàng liền bồi hắn diễn kịch cho đã!
Tố Tố khẽ nhấp nháy hàng mi, môi đỏ hơi nhếch lên, yểu điệu nói:
- Vẫn là hoàng thượng tinh mắt nha! Tố Tố trời sinh mỹ lệ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Ta mới là đệ nhất mỹ nữ Bắc Yến, những người này thế nhưng nói Tố Tố ta là đệ nhất xấu nữ, nhất định là ánh mắt bọn họ có vấn đề!
Tố Tố chớp chớp đôi mắt tròn vô tội, nghịch ngợm cất tiếng.
Long Ứng Uyên khẽ nhếch môi mỏng cười cười, bàn tay to vừa động liền ôm Tố Tố dựa vào lòng ngực hắn. Hơi thở nam tính đầy mê hoặc đan xen lẫn hơi thở của Tố Tố, hắn nhẹ nhàng nói:
- Ai dám nói hoàng hậu của trẫm là xấu nữ, trẫm thấy bọn họ mới là xấu nữ, nhất định là bọn họ ghen tị dung mạo khuynh thành của nàng. Trẫm liền làm cả nhà bọn họ đều trở thành xấu nữ.
Long Ứng Uyên dõng dạc nói, đám người trong viện đồng loạt trừng to mắt nhìn hắn.
Ánh mắt của Hoàng thượng không phải có vẫn đề chứ?
Yên Nhiên nhìn dáng vẻ tức giận của tiểu thư nhà mình, đáy lòng âm thầm bội phục, hoàng thượng thật là lợi hại.
Đây là lần đầu tiên Yên Nhiên nhìn thấy tiểu thư ăn thiệt, quả nhiên cô gia không tầm thường tẹo nào!
Giờ phút này trong lòng Yên Nhiên thực sự đã coi Long Ứng Uyên là cô gia, âm thầm cảm phục trong lòng.
Mà Lãnh Ngôn và Phong Tây đứng một bên nghe chủ tử và hoàng hậu đối thoại, hai người âm thầm đánh giá Tố Tố. Hoàng hậu nào giống như lời đồn phế vật, ngược lại bọn họ phát hiện, chỉ có nhân tài như hoàng hậu mới xứng với hoàng thượng nhà bọn họ.
Chỉ ngắn ngủi 5 năm, hoàng hậu đã có thể phát triển Song Tước Lâu trở thành thế lực to lớn như vậy. Tuy rằng luôn che mặt, nhưng chỉ cần hoàng thượng thích là được.
Tố Tố khẽ giật giật khoé môi, cả nhà? Người nam nhân này đúng là tuỳ hứng.
Nàng ngẩn đầu nhìn hắn, nói:
- Hoàng thượng sao còn chưa đi? Chẳng lẽ là muốn ở lại dùng cơm trưa rồi mới hồi cung sao?
Hai mắt Long Ứng Uyên chợt loé, tuy rằng Tố Tố ngữ khí bình thường, hơn nữa vẻ mặt còn cười vô hại, nhưng Long Ứng Uyên biết nàng đây đang là hạ lệnh đuổi khách. Nếu hắn dám can đản ăn cơm trưa, Tố Tố nhất định sẽ làm hắn khắc cốt ghi tâm.
Bên này, Tố Tố tuy trên mặt cười xán lạn, nhưng đáy mắt lại chợt loé qua tia lạnh lẽo.
Thông minh Long Ứng Uyên, hắn tất nhiên cảm thấy bữa cơm này sẽ không ngon như vậy, cho nên hắn liền cong môi nở nụ cười mê hoặc, nói:
- E rằng bữa cơm này trẫm không hưởng thụ được rồi. Trẫm công việc bận rộn, còn phải trở về xử lý công vụ. Ngươi liệt kê danh sách sính lễ ra, muốn cái gì cứ việc viết giao cho người của trẫm.
Nói rồi hắn xoay người phân phó thủ hạ phía sau:
- Lãnh Ngôn, ngươi ở lại chờ hoàng hậu đưa cho danh sách thì cầm tiến cung.
- Vâng!
Lãnh Ngôn cung kính đáp.
Sau đó Long Ứng Uyên khẽ vung tay áo xoay người rời đi.
Lãnh Ngôn yên lặng đi theo sau Tố Tố, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Hôm qua Huyết Ảnh cùng Quỷ Mị trở về bẩm báo, chủ tử không những không trách phạt bọn họ làm việc sơ xuất, ngược lại còn lộ ra vê mặt cười cười. Hơn nữa đến đêm, chủ tử thế nhưng tự mình rời cung, canh giữ bên ngoài phủ tướng quân từ xa.
Kỳ thực ngày hôm qua, chuyện Thượng Quan Ngọc muốn tính kế hoàng hậu, chủ tử nhà bọn họ biết rất rõ. Cho nên hôm nay chủ tử đích thân đến đây, người cảm thấy hoàng hậu ở phủ tướng quân không yên tâm, muốn đón hoàng hậu tiến cung, như vậy có thể ở bên bảo hộ hoàng hậu.
Nghĩ đến hôm qua, chủ tử nhà mình quanh thân toả ra vẻ chết chóc, Lãnh Ngôn chợt nghĩ mà sợ. Hắn chắc chắn, nếu đêm qua hoàng hậu xảy ra chuyện, e rằng hôm nay người sẽ huyết tẩy phủ tướng quân, mà mẹ con Thượng Quan Ngọc kết cục chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Trong viện, Thượng Quan Nguyệt nhìn bóng dáng Tố Tố rời đi, ả nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì?!
Cứ ngỡ Thượng Quan Nguyệt nàng được gả cho đệ nhất mỹ nam vương gia đã là đãi ngộ tốt nhất. Phế vật này bị bạo quân phong làm hậu, kết cục chắn chắn rất bi thảm. Nhưng mà hôm nay vị bạo quân giết người như ma trong truyền thuyết thế nhưng tự mình đến phủ tướng quân nghênh đón phế vật Thượng Quan Tố này?!
Càng nghĩ Thượng Quan Nguyệt càng thấy bất công, dựa vào cái gì một đứa phế vật nhưng lại được hoàng thượng như thiên thần cưng chiều?!
Xấu nữ chết tiệt, tiện nhân đáng chết Thượng Quan Tố kia!!!
Thượng Quan Nguyệt phẫn hận nắm chặt bàn tay thầm rủa, tiện nhân kia nhiều lần khiêu khích nhưng hoàng đế thiên thần kia không những không tức giận, ngược lại còn bảo phế vật kia viết danh sách, sính lễ cứ tuỳ ý yêu cầu. Đây là vinh quan bao lớn! Nếu phế vật kia yêu cầu sính lễ thành núi, hoàng đế thiên thần kia cũng sẽ không tức giận.
Dựa vào cái gì? Chuyện tốt đều bị phế vật kia chiếm hết?!
Giờ phút này hai mắt Thượng Quan Nguyệt đỏ ngầu cực kỳ đáng sợ.
Mà đám nữ nhân trong viện cũng cực kỳ ghen ghét hâm mộ với Tố Tố.
- Trời ơi... nam nhân thiên thần vừa rồi... là đương kim thánh thượng của chúng ta? Ôi.. hoàng thượng thật là tuấn mỹ vô song!
Có người kinh ngạc cảm thán.
- Đúng vậy, thiên thần tuấn mỹ như vậy sao có thể giết người như ma? Quả nhiên không thể tin lời đồn thổi...
- Đúng vậy, đúng vậy! Hoàng thượng đối xử với đại tiểu thư quả thực quá tốt, không có lời gì để phàn nàn. Đại tiểu thư thật là có phúc khí...
Bên trong phủ tướng quân, đám nha hoàn người hầu nhịn không được ghé tai nhau thì thầm bàn tán.
Thượng Quan Nguyệt nghe thấy càng thêm hận Tố Tố. Phế vật Thượng Quan Tố này rõ ràng cái gì cũng không bằng nàng ta, dựa vào cái gì có thể được hoàng thượng như thiên thần sủng ái như vậy?!
Vì sao đều là tiểu thư phủ tướng quân, Tấn vương Long Tử Viễn lại không thể tự mình đến đón ả ta đi phủ Tấn Vương?!
Trong lòng Thượng Quan Nguyệt ghen tị đến muốn chết.
Giờ phút này, Thượng Quan Hạo mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt sắc bén trầm xuống, ông ta cất giọng lạnh lùng nói:
- Đều câm miệng cho ta! Còn thất thần làm gì? Không muốn ở phủ tướng quân làm thì cút hết cho ta!
Lời Thượng Quan Hạo vừa ra, đám nha hoàn hạ nhân lập tức tán đi.
Thượng Quan Hạo nhíu mày đưa mắt nhìn phương hướng Tố Tố biến mất, vẻ mặt trầm tư, đáy mắt tối tăm khó đoán ra được suy nghĩ.
Mọi người dường như đã quên mất Thượng Quan Ngọc bên trong sương phòng, chỉ có Liễu di nương đi vào bên trong.
Trong sương phòng, Liễu di nương nhìn Thượng Quan Ngọc trên giường, môi đỏ mấp mấp máy muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời. Cuối cùng liền từ bỏ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng đêm qua hết thảy đều sắp xếp tốt, vì sao sẽ như vậy?
Vì sao người xảy ra chuyện trong sương phòng lại là Ngọc Nhi? Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?
Liễu di nương thầm nghĩ trong lòng: Lúc này Ngọc Nhi của bà ta xong rồi, bà ta cũng xong rồi. Đừng nói Tấn vương phi, ngay cả một người bình thường cũng sẽ không muốn cưới Ngọc Nhi.
Liễu di nương càng nghĩ càng không cam lòng, dựa vào cái gì tiện nhân Thượng Quan Nguyệt kia có thể trở thành Tấn vương phi, ngay cả phế vật Thượng Quan Tố kia cũng tốt số như vậy?!
Ánh mắt Liễu di nương chuyển hướng phía Thượng Quan Ngọc trên giường, trong lòng cực kỳ buồn bực. Hiện giờ việc đã đến nước này, chỉ hy vọng Ngọc Nhi không làm ra việc ngốc nghếch gì thôi...
Trên giường, Thượng Quan Ngọc đã bình tĩnh lại, nàng ta cực kỳ an tĩnh mà ngồi ở trên giường. Trên mặt không thấy chút cảm xúc nào, nhưng đáy mắt lại che kín ghen ghét, hai tay trong chăn nắm chặt thành quyền.
Vừa rồi mọi việc bên ngoài sương phòng, nàng ta đều nghe rõ rành mạch. Dù cho nàng ta có ngốc thì cũng nhận ra Thượng Quan Tố không hề đơn giản như vẻ bề ngoài biểu hiện.
Đêm qua, rõ ràng nàng ta tận mắt nhìn thấy Thượng Quan Tố và Thượng Quan Nguyệt ngã xuống bàn, hơn nữa còn tự mình nhìn người đưa hai người bọn họ vào trong sương phòng, còn chính tay sắp xếp, khoá lại cửa phòng.
Hận, đáy lòng Thượng Quan Ngọc cuộn trào lửa hận.
Thượng Quan Tố, Thượng Quan Nguyệt! Là các ngươi, nhất định là các ngươi hại ta! Thù này, Thượng Quan Ngọc ta nhất định sẽ trả lại!
Trong mắt Thượng Quan Ngọc lập loè vẻ ngoan độc như bò cạp, cực kỳ doạ người.
Tố Tố lớn mật yêu cầu sính lễ làm người tuy ghen ghét nhưng vì Thượng Quan Hạo hạ lệnh không được tìm nàng phiền toái, cho nên Tố Tố hiếm có được nhiều ngày cực kỳ thảnh thơi sung sướng.
Mà Tố Tố ghi danh sách sính lễ chỉ là những thứ nàng đã nói lúc trước. Còn về tiền tài, trang sức, nàng thật sự không hề muốn. Trong cung mấy loại tơ lụa, bảo ngọc gì gì đó nàng còn ngại chướng mắt đâu.
Cho nên khi danh sách sính lễ kia đến tay Long Ứng Uyên, hắn nhìn danh sách, trong lòng chợt nghĩ đến dáng vẻ động lòng người của nàng.
Sính lễ như này cũng chỉ có hoàng hậu xảo quyệt của hắn mới nghĩ ra được.
Mấy ngày này, Long Ứng Uyên chuyên tâm chuẩn bị sính lễ cho Tố Tố. Hắn thậm chí hiểu rõ, giang sơn, quyền lợi, tiền tài đều không lọt vào được mắt nữ nhân nhà mình.
Thứ nàng muốn chính là dùng tâm chuẩn bị sính lễ.
Công việc hoàng cung tuy bận rộn, nhưng Long Ứng Uyên vẫn cam nguyện tự mình thiết kế, tự mình chuẩn bị những sính lễ vốn không có khả năng lấy được đó.
Thời gian lặng lẽ trôi, Tố Tố hưởng thụ nửa tháng nhàn nhã thảnh thơi. Mà nửa tháng qua đi, tuyết bên ngoài cũng đã hoà tan hầu như không còn, hơn nữa còn xuất hiện tia ấm ngày xuân.
Mà việc Tố Tố làm khó dễ hoàng thượng ngay tại phủ tướng quân, hơn nữa còn đưa ra sính lễ không thể hoàn thành đã trở thành đề tài bàn tán của người dân khắp thành.
Chỉ là, nửa tháng đã qua nhưng trong cung vẫn chưa truyền đến tin tức, cho nên mọi người đều cảm thấy là Tố Tố tự tìm đường chết, hoàng thượng nhất định sẽ không hạ sính lễ.
Bởi vì sao? "Một ngôi sao hai lượng trăng", tuy rằng trời xanh quang đãng, sao trời đầy trời, dù cho lợi hại như đế hoàng thì cũng không có khả năng hái sao hái trăng xuống đưa cho phế vật Thượng Quan Tố kia.
Thượng Quan Nguyệt và Thượng Quan Ngọc lại mừng thầm, ngôi vị hoàng hậu cao quý biết bao thế nhưng phế vật này lại trốn tránh.
Mà cũng đang chú ý đến hôn sự của Long Ứng Uyên và Thượng Quan Tố còn có người lẻn vào Bắc Yến quốc.
Bọn họ không cảm thấy Long Ứng Uyên sẽ lật lọng, nửa tháng này cực kỳ yên lặng đến khác thường, không biết Long Ứng Uyên đang suy tính gì?
Một ngày này, mồng 8 tháng 2 âm lịch là ngày hoàng đạo.
Sáng sớm, đường phố phồn hoa nhất thành Mạc Dương bị dòng người bốn phương ám hướng vây chặt như kiến, tửu lâu, dưới cây trên cây, tất cả mọi chỗ đều kín người. Hết thẩy chỉ vì hoàng cung ra thông báo, hôm nay đương kim thánh thượng muốn đích thân tới trước phủ tướng quân hạ sính lễ.
Ông trời mới hiểu được, hoàng gia tuyển phi tuyển hậu, không ít người nguyện cho không gia sản, đưa lên nữ nhi nhưng đều không có phúc khí như vậy.
Ngược lại phế vật thanh danh hỗn độn kia, sau khi giải trừ hôn ước với Tấn vương Long Tử Viễn, thế nhưng lại một bước lên mây, trở thành hoàng hậu chí tôn, địa vị cao quý.