Đám người trong viện nghe thấy lời này của Long Ứng Uyên thì đồng loạt trợn tròn cả mắt.
Hôm nay phế vật này ăn gan trời hay sao lại dám nhiều lần bất kính với hoàng thượng. Mà hoàng đế này thế nhưng không tức giận, lại còn kêu phế vật kia thân mật như vậy?!
Tố Tố?!
Hơn nữa thanh âm khi kêu còn mềm mại như mê hoặc lòng người.
Thượng Quan Hạo bị hành động gọi thẳng tên uý hoàng thượng của Tố Tố doạ sợ run rẩy cả tim. Ông ta trước nay chưa từng cảm thấy trái tim mình yếu ớt như lúc này. Ông ta thề, nếu còn tiếp tục nữa e rằng sẽ bị nữ nhi phế vật này doạ chết đứng tại chỗ mất thôi!
Ý cười bên khoé miệng Long Ứng Uyên vẫn ôn nhu như cũ, hắn thấy Tố Tố nói ác liệt như vậy thì tự động đi đến bên người nàng rồi nhanh chóng duỗi tay ôm nàng vào lòng giống như sủng vật, một tay còn lại thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.
Hơi thở đầy nam tính khẽ phun vào mặt Tố Tố, hắn cong môi cười tà nói:
- Trẫm không nhàn rỗi, cực kỳ bận rộn, nhưng dù bận cũng phải dành thời gian đến xem hoàng hậu mỹ diễm vô song của trẫm...
Tố Tố cảm thấy chóp mũi có chút ngứa ngứa, mà bên hông, bàn tay kia đang làm loạn khiến nàng tức giận đến mức muốn ngay lập tức đánh chết nam nhân vô sỉ này.
Cuối cùng một tia lý trí làm Tố Tố âm thầm nói cho chính mình, nhẫn, nhất định phải nhẫn nhịn...
Sức tay bên hông nàng ngày một tăng thêm, cực kỳ bá đạo, hơn nữa còn mang theo một tia uy hiếp.
Tố Tố nỗ lực hít vào một hơi, nhìn về phía Long Ứng Uyên, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Ngươi đã nhìn thấy người rồi, hiện tại ngươi có thể trở về làm việc bận của mình đi.
- Tố Tố vội vã đuổi trẫm đi như vậy, trẫm có thể hiểu là Tố Tố không chào đón trẫm đến phủ tướng quân hay không?
Long Ứng Uyên nhẹ nhàng nói, nghe không ra có chút tức giận nào, nhưng sức lực trên tay lại tăng thêm đã chứng tỏ hắn đang không vui.
Bên hông truyền đến cảm giác đau đớn, Tố Tố cố nén cơn giận trong lòng. Nàng rất muốn ném ra cái tay đang ôm eo mình, nhưng tên này quá bá đạo cho nên không thể không nhường bước.
- Ha hả, ta có thể nói là rất không chào đón được sao?
Tố Tố không chào đón tất cả đều thể hiện ở trong ánh mắt ngập tràn phiền chán người nam nhân bá đạo này.
Tố Tố như thế nào cũng không nghĩ ra, Long Ứng Uyên hầu như đều ở trong cung, mà nàng lại mới hồi kinh đô. Người nam nhân này như thế nào lại dây dưa nàng đâu?
Hành động của Tố Tố làm Thượng Quan Hạo hôm nay triệt để run sợ trong lòng. Ông ta thầm mắng, nữ nhi phế vật này hôm nay lên cơn điên gì không biết?
Từ sau khi hoàng thượng tới phủ, mỗi hành động cử chỉ của Tố Tố đều sẽ mang lại tai hoạ ngầm cho phủ tướng quân. Thậm chí toàn bộ phủ còn phải rơi đầu.
Nghĩ vậy Thượng Quan Hạo vội tiến lên quỳ trên mặt đất xin tha:
- Hoàng thượng, đều do mạt tướng quản giáo không nghiêm. Tố Tố nhiều chỗ mạo phạm thánh thể, mạt tướng thay Tố tố nhận lỗi với hoàng thượng.
Long Ứng Uyên lạnh lùng liếc Thượng Quan Hạo một cái sau đó liếc qua đám người trong sương phòng. Ngay sau đó đáy mắt chợt loé qua sát khí, nhưng rất mau hắn liền thu hồi lại.
May mắn hôm nay hoàng hậu của hắn không có việc gì, bằng không hắn nhất định phải làm cả phủ tướng quân chôn vùi cùng.
Tiếp đó Long Ứng Uyên liếc sang Thượng Quan Hạo, lạnh lùng nói:
- Tướng quân đứng dậy đi! Hôm nay trẫm tới phủ tướng quân là để đón hoàng hậu của trẫm vào ở trong cung. Tướng quân có ý kiến gì không?
Tuy trong lòng kinh ngạc hoàng thượng không chỉ không để ý Tố Tố mạo phạm mình, hơn nữa còn đích thân đến đây đón nữ nhi phế vật này tiến cung. Nhưng vẻ mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, sau đó vội cung kính đáp:
- Mạt tướng hết thảy đều nghe hoàng thượng.
Long Ứng Uyên vừa lòng cười, nói với Thượng Quan Hạo:
- Nếu đã như vậy, ngươi phái người thu thập một chút đồ vật của hoàng hậu, lát nữa liền theo trẫm tiến cung.
Tố Tố nghe xong cả người như bốc lửa, mẹ kiếp, chính chủ nàng đây còn chưa lên tiếng, Long Ứng Uyên thế nhưng cùng Thượng Quan Hạo liền quyết định việc đi hay ở của nàng!
Hai mắt nàng trầm xuống khẽ loé qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng chợt nhếch lên nụ cười tà.
- Long Ứng Uyên, ai đáp ứng cùng ngươi tiến cung, ngươi liền mang người đó tiến cung làm hoàng hậu của ngươi đi. Cô nãi nãi ta từ đầu đến cuối cũng chưa nói sẽ làm hoàng hậu của ngươi, càng không đáp ứng muốn vào cung.
Tố Tố lạnh lùng nói.
Đùa sao, hoàng cung chính là nhà giam. Nàng lại không phải ngớ ngẩn, mới không đi hoàng cung ăn thịt người không nhả xương kia, càng không muốn cùng người chơi cung đấu!
Tố Tố vừa dứt lời, Thượng Quan Hạo khẽ giật giật khoé miệng. Nữ nhi phế vật này thật là dám nói, ngụ ý chính là, việc này là ông ta nhận lời, vậy làm hoàng thượng mang theo ông ta tiến cung...
Nữ nhi này lại dám nói mấy lời hỗn trướng như vậy... Hoàng thượng tự mình tới đây đón là vinh quang biết bao, ai ngờ nàng lại nói lời đại nghịch bất đạo như thế!
Thượng Quan Hạo trầm mặt, quát lớn:
- Tố Tố, làm càn! Còn không mau nhận lỗi với hoàng thượng. Nhanh chóng về Tố Viên sửa soạn lại đồ vật rồi theo hoàng thượng tiến cung.
Tiếng hét cực kỳ lớn, có thể thấy được Thượng Quan Hạo bị làm tức giận không nhẹ.
Khoé miệng Tố Tố nhếch lên nụ cười châm chọc, hai mắt lập loè lạnh lẽo, nói với ông ta:
- Là ngươi đáp ứng muốn vào cung, vậy chính ngươi tiến cung đi. Cô nãi nãi ta đi hay ở còn không tới lượt ngươi quyết định!
Hai mắt Thượng Quan Hạo trầm xuống, trong lòng cực kỳ sửng sốt. Nữ nhi này trên người toả ra khí thế thật lạnh lùng, hơn nữa ánh mắt kia hôm nay cực kỳ doạ người, giống như có cái gì đó. Nhưng cụ thể là gì thì ông ta cũng không nói lên được.
Giờ phút này ông ta cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, phát hiện Tố Tố càng nói càng hỗn trướng, cho nên ông ta tức giận tột cùng, lại lần nữa mở miệng cảnh cáo:
- Ngươi cái thứ hỗn trướng này! Nói năng hỗn láo với phụ thân đã đành, lại còn dám xúc phạm thiên nhan. Còn không mau nhận lỗi với hoàng thượng! Cẩn thận ta hung hăng giáo huấn ngươi một trận bây giờ!
Nhưng mà thanh âm Thượng Quan Hạo vừa thốt ra thì nháy mắt như rơi vào hầm băng vạn năm, làm người không nhịn được mà run rẩy.
Thanh âm lạnh băng của Long Ứng Uyên vang lên, mang theo một loại thị huyết giết chóc nói:
- Thượng Quan tướng quân mắng ai là thứ hỗn trướng? Muốn hung hăng giáo huấn ai?
- Chẳng lẽ tướng quân ngại đầu ở trên cổ ngươi lâu lắm sao? Dám chửi hoàng hậu của trẫm, còn dám giáo huấn hoàng hậu của trẫm?
Thanh âm Long Ứng Uyên giống như gió lạnh mùa đông chui vào trong tai Thượng Quan Hạo, khiến ông ta sợ đến mức toàn thân co chặt lại.
Hai mắt đen lạnh băng nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo càng làm ông ta không kiềm chế được thân mình mà phát run, ngay sau đó ông ta liền quỳ trên mặt đất nói:
- Hoàng thượng, đều là mạt tướng sai, mong hoàng thượng thứ tội.
Long Ứng Uyên vung tay áo, chóp mũi hừ lạnh. Sau đó hắn quay đầu nhìn Tố Tố, hai trong mắt vốn lạnh băng nháy mắt như nắng gắt ngày xuân, ấm áp len lỏi trên người Tố Tố.
Tố Tố bị ánh mắt mãnh liệt của Long Ứng Uyên nhìn chăm chú như vậy, cùng với nghe thấy lời hắn nói vừa rồi thì đáy lòng chợt chảy qua một dòng nước ấm.
Long Ứng Uyên thấy dáng vẻ thẹn thùng kia của nàng thì đáy mắt lại càng thêm ôn nhu.
Trái tim Tố Tố không hiểu sao chợt run lên, ngay sau đó nàng ảo não ngẩng đầu, nhíu mày nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mắt. Ở khoảng cách gần như này, nàng không thể không cảm thán, nam nhân này lớn lên thật là đẹp quá mức cho phép.
Long Ứng Uyên thấy Tố Tố ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt mình thì đáy mắt chợt loé loé vài tia sáng, câu hồn đoạt phách. Trong lòng hắn tràn đầy vui sướng vì gương mặt tuấn tú của mình có thể mị hoặc Tố Tố. Lòng tự trọng của nam nhân dường như đã đạt được thoả mãn.
Ý cười trên mặt lại rõ hơn vài phần, hắn mấp máy miệng nói:
- Tố Tố, ngươi là hoàng hậu của trẫm, lý ra nên ở trong hoàng cung, hoàng cung mới là nhà của ngươi!
Lời nói như gió ấm làm Tố Tố lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Trong lòng nàng chợt buồn bực, không ngờ mình lại xem hắn đến mức ngây người như này!
Đáy mắt Tố Tố chợt loé qua tia sáng, nàng chăm chú nhìn dung nhan tuấn mỹ vô song kia, môi đỏ nhẹ cong lên nụ cười tuyệt mỹ:
- Ha hả, Long Ứng Uyên, Thượng Quan Tố ta khi nào trở thành hoàng hậu của ngươi? Chúng ta khi nào đã thành hôn?
- Hay là Tố Tố trách trẫm không cùng ngươi đại hôn? Nếu Tố Tố thích vậy, trẫm lập tức sai người thu xếp, chúng ta hôm nay lập tức thành thân!
Ý cười đáy mắt Long Ứng Uyên lại càng đậm hơn vài phần, chỉ là lời nói lại rất nghiêm túc, tuyệt không cho phép bất kì ai nghi ngờ.
Hả?
Tố Tố suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình. Nàng nhịn không được liền trợn trắng mắt, hỗn đản này, xem Tố Tố nàng là cái gì?
Thượng Quan Tố nàng là người vô tâm, kiếp này không muốn tiến cung làm hậu. Nàng dường như ẩn ẩn có thể hiểu được vì sao người nam nhân này muốn nhất định phải là nàng tiến cung, chẳng qua cũng chỉ là muốn lợi dụng nàng mà thôi.
Tố Tố chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình mà không để ý đến ánh mắt đầy hận ý của Thượng Quan Nguyệt bên cạnh, dường như ả hận đến mức muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống Tố Tố cho hả dạ.
Thượng Quan Nguyệt thầm rủa, hoàng đế tuấn mỹ như thiên thần tự mình đến phủ tướng quân đón nàng ta vào cung, nàng ta thế nhưng lại tỏ vẻ kiêu ngạo. Thật là nữ nhân không biết tốt xấu.
Mà bên trong sân, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Tố Tố, nhìn chăm chú nàng, ai cũng không dám thở mạnh, chỉ trực chờ xem nàng sẽ trả lời như thế nào.