Thượng Quan Ngọc thấy bốn người đồng loạt gật đầu thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, nàng ta đưa mắt nhìn Tố Tố, nói:
- Đại tỷ, ta có lòng tốt muốn trước khi hai người tiến cung, tỷ muội chúng ta có thể đoàn tụ hàn huyên một đêm. Ngươi không cảm kích đã đành, vì sao phải khó xử một đứa nha hoàn, còn ra tay tàn nhẫn như vậy?!
- Tuy ngươi là hoàng hậu, nhưng ngươi ta đều là nữ nhi phủ tướng quân, tỷ muội ruột thịt. Ngươi sao lại khinh thường người muội muội ta đây...
Thượng Quan Ngọc không nhanh không chậm mà lên án.
Chậc chậc chậc... Chủ tử vì tỳ nữ mà oán giận, Tố Tố thầm trào phúng ở trong lòng. Đúng là một đôi chủ tớ tình thâm mà!
Nói rồi, Thượng Quan Ngọc chớp chớp mắt, lập tức lệ nóng tuôn rơi lã chã, thanh âm kia như những "lời từ đáy lòng" khiến người rất là cảm động!
Tố Tố thầm than, tuy rằng hiện tại nàng rất phiền lòng làm sao để thoát khỏi tên Long Ứng Uyên kia. Nhưng nhìn thấy đôi chủ tớ Thượng Quan Ngọc này hao tâm tổn sức muốn chơi tâm kế với mình, trong lòng thầm đổi ý.
Nàng vốn không muốn cùng bọn họ chơi, nếu những người này vội vã muốn tìm đường chết như thế, như vậy nàng phải chơi đùa thật đã với đôi chủ tử này vậy!
Ha hả, còn không phải là diễn kịch sao? Nàng cũng biết!
Tố Tố chợt run rẩy thân mình, vẻ mặt nhút nhát nhìn thoáng qua Xuân Hương giống như cực kỳ sợ hãi ả ta. Nàng cất giọng run rẩy nói:
- Hu hu hu... Nhị muội, mọi chuyện không phải như vậy đâu. Là Xuân Hương đột nhiên tiến vào phòng ta rồi nói thẳng, Thượng Quan Tố, phế vật ngươi mau đi theo ta. Đêm nay nhị tiểu thư phải dạy dỗ lại xấu nữ nhà ngươi.
- Bởi vậy ta mới sợ hãi... Trước kia Xuân Hương thường xuyên mượn tên tuổi nhị muội gọi ta đến nơi hẻo lánh, sau đó dùng kim đâm ta, dùng dây mây quất ta... Ta... ta thực sự quá sợ hãi... cho nên không dám đi theo Xuân Hương.
Ai ngờ Xuân Hương này lại tức giận, trực tiếp xông lên muốn đánh ta, may có Yên Nhiên đỡ thay...
- Ta cũng là trong lúc nhất thời nhìn thấy Yên Nhiên bị Xuân Hương đánh, nên theo phản xạ mới tát Xuân Hương một bạt tay. Sau khi bị ta đánh, Xuân Hương liền nổi điên muốn xông tới đánh ta, nhưng ai ngờ nàng ta không cẩn thận dẫm trúng váy mình, sau đó liền đập trán vào góc bàn...
- Nhị muội ngươi nhìn này, góc bàn kia còn có vết máu kìa...
Tố Tố sợ hãi chỉ tay về phía góc bàn còn đang dính máu.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi này của Tố Tố, trong lòng Thượng Quan ngọc sẽ chột dạ.
Xuân Hương là loại người gì nàng ta tự nhiên biết rõ. Trước kia đúng là nàng ta phân phó Xuân Hương giáo huấn phế vật này, cho nên Thượng Quan Tố này bị Xuân Hương tra tấn không ít lần.
Xem ra sự tình hẳn là như lời Thượng Quan Tố nói. Còn bốn nha hoàn kia nhất định là bị Xuân Hương uy hiếp nên mới không dám đắc đội nàng ta.
Nghĩ đến mục đích hôm nay của mình, Thượng Quan Ngọc nhíu mày không vui, lạnh lùng trừng Xuân Hương một cái. Tiện nhân này suýt chút nữa phá hỏng chuyện tốt của nàng ta!
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình tựa như tin lời Thượng Quan Tố kia, trong lòng Xuân Hương sốt ruột cực kỳ, vội la lên:
- Tiểu thư, không phải như lời phế vật này nói, người đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn. Nô tỳ mời nàng đến dự tiệc một cách đàng hoàng, nô tỳ nào dám vô lễ chút nào với nàng ta!
Xuân Hương nghe xong Tố Tố nói, hận ý trong lòng càng sâu, ả thầm thề, sau này nhất định phải cẩn thận giáo huấn lại tiện nhân Thượng Quan Tố này!
Nhưng mà còn không đợi Xuân Hương tiếp tục tố cáo, Thượng Quan Ngọc đã tức giận quát lớn:
- Câm miệng, quỳ xuống nhận lỗi với đại tiểu thư.
Xuân Hương uất ức đưa mắt nhìn Thượng Quan Ngọc, không biết hôm nay tiểu thư làm sao vậy? Vì cớ gì lại muốn bênh vực cái phế vật Thượng Quan Tố kia?!
Xuân Hương lại ấm ức nói:
- Tiểu thư, lời nô tỳ vừa nói đều là thật sự, tiểu thư...
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!
Thượng Quan Ngọc lạnh giọng quát lớn, nói:
- Còn không mau nhận lỗi với đại tiểu thư.
Xuân Hương còn muốn kêu oan, nhưng nhìn thấy Thượng Quan Ngọc âm thầm đưa mắt ra hiệu, nàng ta liền nghe lời mà nhận lỗi với Tố Tố.
- Đại tiểu thư, vừa rồi đều là nô tỳ sai, mong đại tiểu thư rộng lượng tha thứ cho nô tỳ.
Thượng Quan Ngọc tiến lên ôn nhu cười với Tố Tố, nói:
- Đại tỷ, tiện tỳ này không hiểu lễ nghĩa, nàng hiện tại cũng đã nhận lỗi với tỷ rồi. Muội muội cũng ở đây xin lỗi tỷ tỷ, sau khi trở về muội muội nhất định sẽ giáo huấn nàng ta. Còn mong tỷ tỷ nể tình muội có lòng tốt mà đi Thuý Viên tụ họp.
Hai người Thượng Quan Ngọc và Xuân Hương mắt qua mày lại, Tố Tố đều nhìn thấy hết.
Người này nha, một lần giáo huấn còn chưa đủ, vẫn nhất quyết muốn nàng chơi tâm kế cùng.
Tố Tố vẫn tỏ vẻ sợ hãi liếc Xuân Hương, vẻ mặt không tin nhìn Thượng Quan Ngọc, nói:
- Nhị muội, nhưng mà Xuân Hương nói ngươi muốn đưa ta đi giáo huấn một trận... ngươi nhất định không phải mời ta đi ăn cơm thôi đâu. Ta không đi... ta mới không muốn bị ngươi giáo huấn...
Nói rồi Tố Tố còn lùi về sau giống như cực kỳ sợ Thượng Quan Ngọc sẽ mang nàng đi giáo huấn.
Thượng Quan Ngọc nhìn dáng vẻ nhút nhát kia của Tố Tố, lại nghĩ đến Xuân Hương suýt chút làm hỏng việc lớn của mình. Cho nên vì trấn an phế vật này, nàng ta liền cân nhắc trong lòng.
Tuy rằng Xuân Hương là tâm phúc của nàng ta, nhưng so với những ngày hạnh phúc sau này thì Xuân Hương nhỏ bé không đáng kể. Hy sinh một cái Xuân Hương thì đã sao?
- Xuân Hương, tiện tì ỷ thế hiếp người nhà ngươi. Bổn tiểu thư bảo ngươi đến mời đại tiểu thư, ngươi thế nhưng lại ly gián tỷ muội chúng ta. Hôm nay bổn tiểu thư nếu không giáo huấn ngươi thì không biết ngày sau ngươi sẽ làm ra chuyện gì nữa!
- Nhị tiểu thư...
Xuân Hương khiếp sợ nhìn Thượng Quan Ngọc, toàn thân sợ hãi đến phát run.
- Người tới, kéo tiện tì này xuống, đánh hai mươi gậy. Khấu trừ một năm tiền công.
Thượng Quan Ngọc tàn nhẫn nói.
Xuân Hương sửng sốt không dám tin vào tai mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thượng Quan Ngọc, nhưng sau đó lại tưởng tượng, Xuân Hương nàng ta chính là tâm phúc của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư nhất định sẽ không thật sự đánh mình. Tiểu thư nói như vậy cũng chỉ làm phế vật kia xem mà thôi.
Nghĩ vậy nàng ta liền giả bộ xin tha, nói:
- Nhị tiểu thư tha mạng... Xuân Hương biết sai rồi, lần sau Xuân Hương không dám nữa...
- Ha hả, lần sau? Còn muốn lần sau sao?
Thượng Quan Ngọc hừ lạnh.
Tố Tố khẽ nhếch miệng cười châm biếm. Chủ tớ Thượng Quan Ngọc này đúng là biết diễn kịch.
Tiện tì Xuân Hương này cậy thế chủ mà hiếp người, nay còn mưu toan lừa dối qua ải. Hôm nay nếu đụng phải chính mình, Tố Tố nàng sao có thể để ả dễ dàng vượt mặt như vậy.
Đáy mắt Tố Tố hiện lên một tia lạnh lẽo, được rồi, muốn chơi vậy cùng nhau chơi đi. Sau đó nàng xin tha cho Xuân Hương:
- Nhị muội, hai mươi gậy sẽ chết người nha. Xuân Hương là một nữ tử yếu đuối như vậy sao chịu nổi hai mươi gậy...
- Nhị muội, trên trán trên mặt nàng ta còn đang có vết thương đâu! Nhị muội, ngươi chỉ cần trừng phạt nho nhỏ một chút là được. Làm nàng ta nhớ kỹ giáo huấn hôm nay thì được rồi.
Thượng Quan Ngọc thấy Tố Tố xin tha cho Xuân Hương thì không khỏi vui thầm trong lòng. Nhưng trên khuôn mặt vẫn giả bộ tức giận nói:
- Đại tỷ, ngươi đừng cầu xin thay tiện tì này. Hôm nay nếu không dạy dỗ nàng ta, e rằng không biết lần sau nàng ta sẽ làm ra chuyện động trời gì!
- Cũng đúng! Xuân Hương này thật là đáng giận, trước kia mỗi lần bắt nạt tỷ tỷ đều nói là nhị muội sai khiến nàng ta làm, nói ta chặn đường để nhị muội trở thành Tấn vương phi.
- Xuân Hương còn nói nhị muội hận không thể khiến ta tìm chết, muốn giết chết ta... Thì ra đều là Xuân Hương này ỷ thế hiếp người!
Tố Tố giả bộ giống như tỉnh ngộ ra, nhưng lời nói lại khiến Thượng Quan Ngọc tức giận tột cùng.
Vốn dĩ Thượng Quan Ngọc còn nể tình Xuân Hương là tâm phúc của mình, nhưng hiện tại nghe Tố Tố nói như vậy, nàng ta liền cho rằng đều do tiện tì này mang lại phiền phức cho mình. Lập tức trong lòng liền dâng lên lửa giận.
Đáy mắt Thượng Quan Ngọc quả thực như muốn giết người, Xuân Hương ngu xuẩn này vậy mà dám nói những lời này cho phế vật Thượng Quan Tố kia nghe. Cũng may Thượng Quan Tố là một cái phế vật, bằng không Thượng Quan Ngọc ả chết như thế nào cũng không biết!
Càng nghĩ nàng ta càng giận, lại nghĩ đến tiện tì Xuân Hương này suýt chút nữa phá hỏng việc tốt của mình, lập tức đáy mắt Thượng Quan Ngọc loé lên vẻ ác độc.
- Các ngươi còn đứng sờ sờ đó làm gì? Còn không mau kéo tiện tì này xuống đánh mạnh hai mươi gậy, không... đánh năm mươi gậy!
Thượng Quan Ngọc quát lớn mấy nha hoàn phía sau.
- A... tiểu thư tha mạng... tiểu thư tha mạng...
Xuân Hương hận Tố Tố châm ngòi ly gián, biết nhị tiểu thư hiện tại đã thực sự nổi giận nên không phải nói giỡn. Năm mươi gậy này nếu đánh xuống, chắc chắn sẽ cướp mất mạng của ả ta.
Xuân Hương đau khổ xin tha nhưng Thượng Quan Ngọc từ trước đến nay vốn tàn nhẫn độc ác, làm sao có thể để ý mạng của tiện tì như Xuân Hương. Cứ thế Xuân Hương liền bị kéo xuống đánh năm mươi gậy.
Yên Nhiên nhìn hết một màn này, trong lòng âm thầm vỗ tay ăn mừng. Xuân Hương tiện tì này, ai bảo dám bắt nạt tiểu thư nhà nàng chứ!
Ha hả, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nhìn đi, tiểu thư vừa ra tay, không cần tốn nhiều sức đã khiến Xuân Hương kia lặn lộn muốn chết.
Năm mươi gậy đánh xuống quả thực là muốn mạng của Xuân Hương kia. Nhưng mà loại tiện tì ỷ thế hiếp người này chết không hết tội, dáng đời!