Dưới ánh đèn lưu ly, Long Cửu Uyên dựa nghiêng trên trường kỷ, dáng vẻ lười biếng như cũ, trong mắt chứa đầy ý cười tà mị.
Đối với Tố Tố, hắn nhất định phải đạt được.
- Thượng Quan Tố, trẫm nhất định sẽ khiến ngươi yêu trẫm, bằng lòng làm hoàng hậu của trẫm...
Gió lạnh ngày xuân xuyên qua song cửa, khẽ thổi bay rèm mỏng...
Long Ứng Uyên ngẩng đầu đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao qua song cửa, âm thầm nói: Phụ hoàng, hoàng nhi đã tìm thấy nữ tử có thể xứng đôi với mình. Hoàng nhi chắc chắn sẽ thay người bảo vệ Bắc Yến, không để nữ nhân kia thực hiện được mưu đồ.
Long Ứng Uyên đang chìm trong dòng suy nghĩ trôi nổi thì đột nhiên một bóng đen lắc mình vào trong tẩm điện, quỳ gối xuống đất cung kính nói:
- Hoàng thượng!
Long Ứng Uyên thu hồi suy nghĩ, trầm giọng cất tiếng:
- Nói!
Một chữ lạnh băng tột độ, không hề độ ấm, hoàn toàn khác hẳn lúc đối mặt với Tố Tố, cứ như hai người khác nhau.
Thậm chí trong giọng nói còn mang theo chút sát khí, làm người hễ vô ý thì lập tức sẽ tan xương nát thịt. Giờ phút này, hắn mới đúng với dáng vẻ như bên ngoài đồn đãi, thị huyết tàn bạo!
Người vừa đến là thủ hạ ám vệ của Long Ứng Uyên, Huyết Ảnh.
- Bẩm hoàng thượng, mấy quốc gia khác mặt ngoài xem như còn bình ổn, chỉ là Dạ Vương của Nam Hạ hướng đi không rõ. Thuộc hạ điều tra ra, hắn đã lẻn vào Bắc Yến của chúng ta.
- Dạ Vương? Sở Thương?
Thanh âm Long Ứng Uyên chợt lạnh lẽo như băng, đáy mắt ẩn giấu một tia sát khí.
- Hừ, Dạ Vương?! Ha hả, hắn thật đúng là một nhân vật đáng quan tâm.
Ý cười bên môi Long Ứng Uyên cực kỳ quỷ mị, thanh âm lạnh lẽo tựa như hắn thiệt tình khen gợi Sở Thương, nhưng lại làm Huyết Ảnh sợ không dám nhúc nhích.
- Hoàng thượng, còn có một chuyện. Theo điều tra, chủ lâu của Song Tước Lâu chính là hoàng hậu. Còn có, hoàng hậu giống như có quan hệ mật thiết với chủ tử Tu La Điện, hơn nữa thủ hạ còn chưa tra ra...
Huyết Ảnh cung kính bẩm báo.
Vốn dĩ Long Ứng Uyên đang cuồn cuộn sóng ngầm nơi đáy mắt, nhưng vừa nghe thấy Huyết Ảnh nói đến Tố Tố thì lập tức gió êm sóng lặng, cực kỳ nhu hoà. Hắn của hiện tại cùng vừa rồi như hai người khác nhau hoàn toàn.
Huyết Ảnh nhìn một màn này suýt chút rớt cả mắt, người đang cười ôn nhu trước mắt này thật sự là chủ tử của bọn họ?
Thật ra Huyết Ảnh hoàn toàn không biết, là hai chữ "hoàng hậu" kia của hắn làm Long Ứng Uyên thấy sung sướng, dường như trong mắt Long Ứng Uyên tràn đầy dáng vẻ của Tố Tố.
Nếu cách xưng hô này của Huyết Ảnh bị Tố Tố nghe thấy, chắc chắn nàng sẽ độc chết hắn cho coi!
Long Ứng Uyên ngước mắt phân phó:
- Huyết Ảnh, không cần điều tra hoàng hậu!
Hôm nay tiếp xúc trực diện làm hắn biết được một chút tính nết của nàng, mà bí mật nàng cất giấu chắc chắn nhiều không xuể.
Dựa theo tính tình của nàng, nhất định sẽ không thích bị người khác nhìn trộm bí mật, nếu là biết được chỉ sợ hoàn toàn ngược lại. Nàng càng không muốn cho người biết, hắn lại càng chờ đến một ngày nàng tự mình nói cho hắn.
- Vâng, hoàng thượng.
Huyết Ảnh cung kính đáp.
Long Ứng Uyên ôn nhu vỗ bàn tay nhuốm máu, khoé miệng càng đậm ý cười.
Tuy rằng máu trên tay hắn đã khô cạn, nhưng khiến hắn cảm thấy dư vị vô cùng, máu này là bởi nàng mà lưu lại.
Huyết Ảnh nhìn đến tay Long Ứng Uyên, khẽ nhíu mày nói:
- Hoàng thượng, tay người.
- Không có việc gì.
Long Ứng Uyên mặt đầy ngọt ngào nói.
Phản ứng của Long Ứng Uyên lại lần nữa khiến Huyết Ảnh khiếp sợ không thôi. Dù rằng Huyết Ảnh rất muốn biết tay chủ tử nhà mình sao lại thế kia, nhưng nhìn vẻ mặt chủ tử như này, hắn chỉ đành ngậm miệng lại.
- Huyết Ảnh, ngươi truyền lệnh xuống. Triệu hồi Tử Băng, làm hắn đi điều tra hành tung của Sở Thương. Ngươi cùng Quỷ Mị bảo vệ hoàng hậu từ xa, không được có bất luận sơ xuất nào!
Long Ứng Uyên đột nhiên trầm giọng hạ lệnh.
Cả người Huyết Ảnh chấn động, chủ tử vậy mà phái hắn và Quỷ Mị cùng nhau đi bảo hộ hoàng hậu.
Phải biết rằng hắn cùng Quỷ Mị vẫn luôn là ám ảnh của chủ tử, hai người tất nhiên sẽ có một người lưu tại bên người chủ tử.
Mấy ngày trước vì điều tra chuyện của hoàng hậu nên hắn đã phá lệ rời đi chủ tử. Hiện tại Quỷ Mị cũng muốn phái đi, xem ra chủ tử đối với hoàng hậu coi trọng không phải bình thường!
Huyết Ảnh nhìn về phía Long Ứng Uyên, hy vọng người có thể cân nhắc lại. Dù sao trong mắt hắn, an nguy của chủ tử mới là quan trọng nhất.
Long Ứng Uyên thấy Huyết Ảnh chần chờ thì đáy mắt chợt lạnh băng, quang người toả ra lạnh lẽo.
Hắn chợt nhếch môi, thanh âm lạnh thấu xương vang lên:
- Lui xuống đi! Cẩn thận theo sau, không cần cách nàng quá gần! Tính cảnh giác của nàng rất cao!
Long Ứng Uyên nói, nghĩ đến thân thủ vừa rồi của Tố Tố, hai mắt liền lập loè ôn nhu.
Vừa nãy nàng bị hắn đè dưới thân, vậy mà còn có thể dùng ngân châm làm thương hắn. Nếu là người khác, e rằng đã bị một châm của nàng đoạt đi tánh mạng rồi.
Hoàng hậu nhà hắn tâm ngoan cay độc, tính tình cũng không nhỏ đâu. Nếu phát hiện có người đi theo, chỉ sợ tánh mạng của Huyết Ảnh và Quỷ Mị khó mà bảo toàn. Bởi vậy Long Ứng Uyên mới cố ý cảnh cáo Huyết Ảnh.
Huyết Ảnh hơi sửng sốt, tuy đã điều tra rõ hoàng hậu nhà bọn hắn không hề đơn giản, hơn nữa còn là chủ lâu của Song Tước Lâu. Nhưng hắn tự tin, trên đại lục Vân Khởi này, thân thủ của hắn cùng Quỷ Mị không phải ai cũng sánh được.
Huyết Ảnh tuy có nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn cung kính lắc mình rời đi.