- Tấn Vương điện hạ, mới tạm biệt người một lúc mà Tố Tố đã rất nhớ người rồi. Tố Tố còn đang lo lắng, mới vừa rồi Tố Tố tụt quần của người, sợ rằng người sẽ giận Tố Tố đâu...
Thượng Quan Tố không nói thì mọi người ở trước cửa phủ Tướng Quân còn không biết chuyện này. Nhưng nàng vừa dứt lời, khuôn mặt lạnh lùng của Long Tử Viễn lập tức càng thêm lạnh lẽo, hô hấp dồn dập.
Long Tử Viễn âm thầm điều chỉnh khí tức mới có thể áp xuống tức giận mãnh liệt trong lòng.
Thượng Quan Ngọc cảm thấy chính mình dường như là nghe lầm, ngẩn ngơ tại chỗ nhìn về phía Thượng Quan Tố.
Nữ nhân này rốt cuộc đang nói cái gì?
Mới vừa rồi? Mới vừa rồi nàng đã gặp Tấn Vương điện hạ? Còn tụt quần của Tấn Vương điện hạ...
Loại hình ảnh này làm Thượng Quan Ngọc theo bản năng liền nghĩ tới Thượng Quan Tố cùng Long Tử Viễn làm chuyện phu thê.
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, sắc mặt Thượng Quan Ngọc liền trắng bệch, hận ý trong mắt càng sâu, quay đầu oán hận nói:
- Thượng Quan Tố... ngươi... ngươi quá không biết xấu hổ... còn chưa đại hôn liền... liền thông đồng Tấn Vương... cùng người làm chuyện phu thê...
- Chuyện phu thê? Ngươi là nói thịt sát thịt sao? Đó là điều sớm muộn gì cũng phải làm... sớm hay muộn làm thì đều giống nhau. Ngược lại càng làm hai ngươi thêm thân thiết...
Thượng Quan Tố không hề cảm thấy thẹn nói.
- Thượng Quan Tố... ngươi...
Thượng Quan Ngọc chán nản, nhìn về phía Thượng Quan Hạo nói:
- Phụ thân, người xem nàng kìa...
Thượng Quan Ngọc giận đỏ mắt.
Thứ phế vật xấu nữ này thanh danh bại hoại, vì sao Tấn Vương còn đến đây tìm nàng. Hơn nữa tiện nhân này nói không biết xấu hổ như thế, Tấn Vương tuy lạnh mặt nhưng cũng không có mở miệng quát lớn.
Thượng Quan Ngọc rất muốn nhào vào lòng ngực Liễu di nương khóc thút thít. Nhưng mà mẫu thân chính mình hiện tại còn đang chật vật nằm trên nền tuyết, làm Tấn Vương nhìn thấy, hình tượng mẹ con các nàng trong mắt hắn nhất định rất thấp.
Thượng Quan Ngọc càng nghĩ càng muốn khóc, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, bị cố gắng kiềm chế lại mới không rơi.
- Tố Tố, chớ có lại nói hươu nói vượn!
Thượng Quan Hạo lạnh lùng quát lớn. Ngay cả hắn là người từng trải mà còn không nghe nổi, cho nên lập tức nhận lỗi với Long Tử Viễn, nói:
- Tấn Vương chớ trách, Tố Tố mấy năm nay ở núi Vân Minh tĩnh dưỡng thân mình, không ai quản giáo, trong lúc nhất thời tính tình bộc phát, không biết lựa lời, mong Tấn Vương điện hạ thứ lỗi.
Tấn Vương vốn dĩ lạnh mặt, nhưng ngay sau đó lại cười ôn nhu như thường ngày.
- Tố Tố trời sinh tính tình không chịu gò bó, bổn vương nhưng thật ra lại thích tâm tính tự nhiên như vậy! Có thế thì sau khi đại hôn mới không cảm thấy vô vị!
Long Tử Viễn bình tĩnh nói, hai mắt cũng loé lên ánh cười.
- Hả!
Long Tử Viễn nói làm Thượng Quan Hạo nhất thời cạn lời. Thấy Long Tử Viễn không giống nói giả, lúc này mới cười hùa nói:
- Tấn Vương điện hạ nói rất đúng!
Thượng Quan Tố nhìn Long Tử Viễn một cách ngây ngốc.
Thấy Long Tử Viễn tuy cười nhưng sâu trong đáy mắt lại có nồng đậm chán ghét, khinh thường cùng với sát khí ẩn giấu.
Đáy mắt Thượng Quan Tố liền nổi lên cười lạnh. Ha hả, thật đúng là làm khó hắn. Đường đường là Tấn Vương, vì hổ phù mà có thể nói ra những lời trái lương tâm như thế.
Yên Nhiên hiểu rõ Thượng Quan Tố, lập tức ở một bên vui vẻ nói:
- Tiểu thư, Tấn Vương thật sự là quá tốt! Đúng là một người phu quân có cái nhìn sâu sắc... không giống mấy nam nhân xấu xa khác chỉ biết tin vào lời đồn. Những tên nam nhân đó mới không xứng với trưởng nữ phủ Tướng Quân chúng ta... cũng không xứng để tiểu thư cúi mình hầu hạ đâu.
Yên Nhiên hưng phấn nói, còn tiến lên nắm tay Thượng Quan Tố, thật là kích động khoe khoang.
Lời Yên Nhiên nói thiếu chút nữa làm mặt Long Tử Viễn không tiếp tục giả bộ nổi. Khoé mắt âm thầm run rẩy một chút, thầm mắng miệng của nha hoàn này đúng là lợi hại. Ngoài khen thầm mắng, cuối cùng chỉ làm Long Tử Viễn càng thêm chán ghét, tươi cười trên mặt cũng có chút cứng đờ.
Nhưng mà Long Tử Viễn rất mau liền bình tĩnh lại, ý cười trong mắt càng sâu, dường như mấy lời Yên Nhiên nói làm hắn rất thoải mái.
Thượng Quan Tố nghe Yên Nhiên nói, đáy lòng bật cười, ngay sau đó vẻ mặt kinh hỉ nói:
- Yên Nhiên nói rất đúng! Tố Tố đúng là may mắn mới có người phu quân tinh mắt như Tấn Vương. Sau ngày đại hôn, Tố Tố nhất định cởi áo tháo thắt lưng, tự mình thể nghiệm, nỗ lực hầu hạ vương gia trên dưới đều thoải mái dễ chịu.
Vừa nói Thượng Quan Tố còn cố ý dùng hai tròng mắt dâm loạn nhìn về phía thân dưới của Long Tử Viễn...
Thượng Quan Tố không chỉ nhìn xem, còn đi về phía Long Tử Viễn, dưới chân dẫm trúng làn váy chính mình, lảo đảo một cái, cả người liền nhào về phía Long Tử Viễn.
Long Tử Viễn vừa định lắc mình né tránh, nhưng sau đó liền từ bỏ ý định. Vì hổ phù mà đứng im tại chỗ, hơn nữa còn vươn tay đỡ Thượng Quan Tố, vẻ mặt quan tâm nói:
- Cẩn thận!
Thượng Quan Tố mượn cớ này cả người dựa vào lòng ngực Long Tử Viễn, hơn nữa giống như bị chấn kinh, ôm lấy cổ Long Tử Viễn.
- Tấn Vương điện hạ, hù chết Tố Tố rồi!
Nói rồi Thượng Quan Tố còn cố ý ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn Long Tử Viễn.
Khoảng cách gần gũi, Long Tử Viễn rõ ràng nhìn thấy bên trong cổ áo Thượng Quan Tố còn lưu lại vệt đỏ sau khi hoan ái. Những dấu vết đó như từng cây ngân châm chói mắt, chọc thẳng vào tim Long Tử Viễn!
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhuận như cũ, nhưng đáy mắt lại càng thêm chán ghét, thậm chí cả người dâng lên một trận lạnh lẽo.
Nghĩ đến phế vật xấu nữ này đã cùng hơn hai mươi tên sơn tặc kia làm chuyện ấy, hắn liền cảm thấy buồn nôn không thôi.
Long Tử Viễn cố nén suy nghĩ muốn đem Thượng Quan Tố đi bầm thây vạn đoạn, duỗi tay vỗ nhẹ lưng Thượng Quan Tố, nói:
- Chớ sợ, chớ sợ, cũng may không có việc gì!
Thượng Quan Ngọc khiếp sợ mà nhìn một màn trước mắt. Thượng Quan Tố không biết xấu hổ mà ăn vạ trong lòng ngực Long Tử Viễn, hành động này làm ả ghét cay ghét đắng.
Nhưng nhìn thấy Long Tử Viễn không có tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng an ủi, càng nhìn khiến ả càng giận dữ, đáy mắt tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét.
Thượng Quan Ngọc chỉ hận không thể lập tức xông lên túm ra Thượng Quan Tố rồi để chính mình thay thế.
...----------------...