Ở nhà ông ngoại của Trịnh Hằng được hai ngày thì một nhà bốn người lại trở về. Trịnh Hằng còn phải đi làm, Lục Ninh Cảnh năm nay nghỉ sớm hơn mọi khi, sớm hơn Trịnh Hằng hai ngày. Cậu sau khi làm xong xuôi việc Tống Tranh nhờ thì cũng không vội trở lại công ty, ở nhà chăm An An.
Hiện tại tuy rằng mẹ Lục đã chấp nhận chuyện này nhưng vẫn còn bên phía ba Lục. Xét theo tính tình của ông, phải tiếp nhận chuyện hai người đàn ông ở cùng với nhau đã khó, nay đem An An ôm về, nhất định ông sẽ nổi trận lôi đình, cho nên chuyện này trong năm nay vẫn chưa đi đến đâu.
Tuy rằng không nỡ nhưng ai trong lòng cũng hiểu chuyện như vậy không thể vội vàng được. Nghe Trịnh Hằng nói hắn có người quen, đã come out với gia đình, cha mẹ bên kia trực tiếp liền đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, đến gặp mặt cũng không muốn gặp. Vì vậy mà Lục Ninh Cảnh cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn, có thể chậm rãi thích ứng cùng gia đình, để mọi người từ từ tiếp nhận.
An An ăn một ít bột xong là lăn ra ngủ, Lục Ninh Cảnh trong lúc rảnh rỗi, chạy đến phòng khách xem ti vi, mới vừa với tay lấy điều khiển thì phát hiện đè ở dưới là một tờ giấy trắng, Lục Ninh Cảnh lật ra xem, suýt chút nữa không khỏi bật cười.
—— đó là bảng kết quả học tập của Trịnh Vân Phàm.
Cũng không biết là ai để ở chỗ này, Trịnh Vân Phàm là tiểu thiếu gia Trịnh gia, người thừa kế tương lai của Hoành Á tập đoàn, chuyên ngành học là quản lý công thương, ngược lại thành tích của môn này lại rất cao, nhưng Lục Ninh Cảnh chú ý tới, Kinh tế và Chính trị học của tiểu tử này đều không đạt yêu cầu, một cái là 48 điểm, một cái là 41 điểm.
Nếu để cho Trịnh Hằng biết, hai cha con này chắc chắn sẽ nháo một hồi.
“Này, anh tại sao lại nhìn lén đồ của người khác!” Lục Ninh Cảnh còn chưa xem lời phê của giáo sư thì Trịnh Vân Phàm đột nhiên không biết từ cái góc nào nhô ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đoạt lại bảng kết quả từ trong tay cậu.
“Tôi…” Lục Ninh Cảnh lúng túng, khó nói, “Tôi định xem ti vi, nhìn thấy nó đặt ở dưới điều khiển nên mới lấy ra xem, xin lỗi.”
Trịnh Vân Phàm nắm chặt tờ giấy trong tay, hận không thể xé nát nó, nhưng đến khi ba hỏi tới mà biết kết quả học tập bị cậu ta xé ra thì hậu quả nghiêm trọng hơn. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Lục Ninh Cảnh, nhăn nhó nửa ngày mới mở miệng nói: “Anh có thể không, không nói cho ba tôi được không?”
“Tôi cũng đâu phải bà tám.” Phá hoại quan hệ cha con Trịnh Hằng chẳng khác nào phá hoại gia đình hài hoà, Trịnh Vân Phàm cũng là đã lớn như vậy, cậu ta làm cái gì cũng sẽ tự biết chừng mực, Lục Ninh Cảnh không có hứng thú đi làm người xấu.
“Thật sự?”
Lục Ninh Cảnh gật đầu, cười cười nói: “Cậu cứ yên tâm đi.”
Trịnh Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi nói: “Mẹ kế còn tốt hơn ba.”
Lục Ninh Cảnh không có nghe rõ, “Cậu nói cái gì?”
“Không có gì, ” Trịnh Vân Phàm yên lòng lười biếng dựa vào ghế salong, chân gác lên bàn trà làm ra một bộ công tử bột. Cái phong thái kia mà để Trịnh Hằng thấy được phỏng chừng sẽ đánh què chân, nhưng ở trước mặt Lục Ninh Cảnh, cậu ta lại chẳng sợ, hai tay gối đầu nói, “Tôi và bạn gái lúc trước chia tay có cãi nhau, cô ấy cũng có nhắc tới bạn trai cũ, hình như là Lục Ninh Cảnh, là anh sao?”
“….” Đây đều là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi.
Mặc dù bây giờ ở cùng Trịnh Vân Phàm bọn họ một chỗ, nhưng Lục Ninh Cảnh và Trịnh Vân Phàm giao lưu rất ít. Bởi vì Trịnh Vân Phàm muốn đọc sách, tình cờ thứ sáu cuối tuần trở về, vào lúc này đột nhiên lại ngồi xuống nói liền hai câu, Trịnh Vân Phàm nhắc đến chuyện này, Lục Ninh Cảnh không biết cậu ta có ý gì.
“Ừm.” Lục Ninh Cảnh đáp một tiếng.
“Cái kia, tôi cũng không biết cô ấy là bạn gái anh, thật xin lỗi, ” Trịnh Vân Phàm nhanh chóng nói ra câu này rồi cấp tốc xoay chuyển câu chuyện, “Kỳ thực nếu không phải do tôi, anh cũng sẽ không nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, nói không chừng hai người sau này kết hôn có con, cô ta còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng phú nhị đại bỏ chạy anh cũng không biết, anh cũng sẽ không gặp được nam nhân tốt như ba tôi, càng không sinh được em trai tôi đáng yêu như vậy.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Có phải thấy tôi nói rất đúng không, ha ha.”
Trịnh tiểu công tử luôn luôn ngạo kiều cư nhiên sẽ mở miệng nói xin lỗi, Lục Ninh Cảnh suýt chút còn tưởng hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây, cũng cười nói: “Vậy chẳng phải là tôi nên cảm ơn cậu sao?”
“Đây tuyệt đối là chuyện đương nhiên, ai, ” Trịnh Vân Phàm lại nói, “Tôi biết một quán trà chiều không tệ, để tỏ lòng cảm ơn của anh với tôi, chiều nay anh mời tôi ăn, thế nào?”
“…” Lục Ninh Cảnh không thể hiểu nổi cấu tạo não của Trịnh tiểu công tử, thấy ánh mắt của cậu ta sáng quắc mà nhìn mình, theo bản năng mà gật đầu nói, “Có thể.”
“Liền quyết định như thế, không cho đổi ý đâu.” Trịnh tiểu công tử vui vẻ nói, mà Lục Ninh Cảnh lại cảm thấy trong ánh mắt của cậu ta thấy có một tia giảo hoạt.
Buổi chiều, Trịnh Vân Phàm quả nhiên tìm Lục Ninh Cảnh cùng đi ra ngoài, ngày hôm nay bên ngoài gió khá lớn, mặc dù có mặt trời, Lục Ninh Cảnh vẫn là đem bản thân quấn lại như cái bánh chưng. Mà Trịnh Vân Phàm lại bất đồng, điển hình cho loại ăn chơi không sợ mưa rơi, nhìn thấy Lục Ninh Cảnh thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống thì nhấc cằm nói: “Đi thôi.”
Trịnh Vân Phàm lấy chiếc xe thể thao bảo bối ra, đây là món quà sinh nhật năm ngoài mà ông bà tặng cho cậu ta, Lục Ninh Cảnh ngồi vào xe, có loại cảm giác cáo mượn oai hùm tức coi.
“Như thế nào, xe tôi đấy.” Trịnh Vân Phàm đắc ý nói.
Lục Ninh Cảnh đối xe cũng không có nghiên cứu nhiều, có chút kiến thức cũng đều là được lợi từ Trương Kính phổ cập cho, ngoại trừ biết con xe này có giá trên trời, không khác gì thổ hảo tinh tướng, cái khác thì không biết gì cả, bất quá vẫn rấtg cổ động nói: “Ừ, rất thích hợp với cậu.”
Trịnh Vân Phàm mặt mày hớn hở nói: “Tôi thích câu này, chờ anh kết hôn với ba rồi, ba nhất định sẽ đem cổ phần Hoành Á chuyển một phần cho anh, thời điểm đó anh có thể tự mua một chiếc mình thích, có phải là ngẫm lại cảm thấy rất kì diệu không?”
“…” Lục Ninh Cảnh bật cười, cái tên này, ngược lại nói rất đúng, nhưng lại khiến Lục Ninh Cảnh hơi lúng túng, “Tôi chưa tính đến, tuổi cũng lớn, đi loại xe này sẽ bị người khác chê cười.”
“Cổ hủ, ” Trịnh Vân Phàm bình luận, “Ngày trước anh không thấy, ba toàn mang xe thể thao đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Hai người nói chuyện, đến một quán cà phê khá nhã nhặn, Trịnh Vân Phàm dừng xe, ném cchìa khóa xe cho Lục Ninh Cảnh, “Lúc về anh lái.”
Lục Ninh Cảnh bắt lấy chìa khóa xe, trong lòng nghi ngờ tại sao tiểu thiếu gia này lại cam lòng đem bảo bối của mình để cho cậu lái.
Hai người cùng đi vào trong tiệm cà phê, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ trống, hai tay Trịnh Vân Phàm cắm ở trong túi quần, giống như vô ý mà quan sát chung quanh, bỗng nhiên, cậu ta dừng mắt tại một chỗ, Lục Ninh Cảnh thuận ánh mắt nhìn lại, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân cái thằng nhóc này muốn đi uống trà chiều.
Bởi vì cậu nhìn thấy Nhạc Nhạc cùng Vương Vĩ Đình ngồi ở đó.
Bọn họ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ăn trà bánh, câu được câu không mà nói chuyện, thoạt nhìn vô cùng thích ý, ánh sáng bên ngoài rọi vào, chiếu vào trên người Nhạc Nhạc cùng Vương Vĩ Đình, ấm áp lãng mạn, trai tài gái sắc, đại khái cảnh tượng trước mắt chính là như thế này.
Lục Ninh Cảnh nhìn thấy khóe miệng Trịnh Vân Phàm lộ ra một vệt cười xấu xa, nói với nhân viên phục vụ, “Cô đi thu dọn bên kia đi, chúng tôi muốn ngồi chỗ đó.”
Bàn bên cạnh Nhạc Nhạc đã trống đi, đại khái là do khách hàng mới đi khỏi nên bàn còn chưa dọn, nhân viên phục vụ gật đầu nói: “Ai, hai vị chờ một chút.”
Bàn rất nhanh được dọn xong, Trịnh Vân Phàm đại gia đi tới, ngồi xuống ghế da, nhìn thấy Nhạc Nhạc còn làm bộ ngẫu nhiên, kinh ngạc một chút, mới hướng cô ta hé miệng nở nụ cười: “Nhạc Nhạc tiểu thư, buổi chiều tốt nha, bạn trai mới đó à.”
Vương Vĩ Đình biết Trịnh Vân Phàm, bất quá người này là đối tượng ngày xưa mà bọn họ phải lấy lòng, hiện tại đã coi như là người đi đường, thấy cậu ta và Lục Ninh Cảnh xuất hiện cùng nhau, Vương Vĩ Đình càng không có tâm tư nói chuyện, chỉ là thoáng hướng bọn họ gật đầu xem như là chào hỏi.
Nhạc Nhạc nhìn thấy Trịnh Vân Phàm trong nháy mắt đó đã thoáng cứng đờ một chút, lại nhìn về phía sau cậu ta, thấy người ngồi đối diện Trịnh Vân Phàm thì sắc mặt đã thay đổi, lại nghe lời này của Trịnh Vân Phàm, sắc mặt có thể nói là đặc sắc, bất quá vẫn là miễn cưỡng không lộ ra: “Thật là khéo, hai người cũng tới uống trà à.”
Trịnh Vân Phàm dửng dưng nói: “Không khéo, bọn tôi là nghe nói Nhạc Nhạc tiểu thư có bạn trai mới nên mới tới nhìn một chút.”
“…” Nhạc Nhạc sớm biết Trịnh Vân Phàm không giữ mồm giữ miệng, cậu ta và Lục Ninh Cảnh cùng nhau xuất hiện, rất có thể hai người đối với chuyện cô ta một chân đạp hai thuyền đồng thời phẫn nộ, cùng chung mối thù.
“Hai người tán gẫu, tôi và Vĩ Đình còn có chút việc, phải đi trước.” Nhạc Nhạc có tật giật mình, nếu để Vương Vĩ Đình biết đến quá khứ nàng ly kỳ hoang đường của cô ta, còn không bằng hiện tại làm cho hắn hiểu lầm, sau này sẽ chậm chậm giải thích.
“Cũng đâu phải đi ăn tết, có gì phải gấp, ” Trịnh Vân Phàm phi thường muốn ăn đòn nói, “Vương tổng, nói ra thì chúng ta cũng coi như có quen biết, anh và anh Ninh Cảnh cũng là đồng sự, gặp nhau chính là duyên phận, cùng nói chuyện phiếm đi, tôi mời khách, chớ khách khí.”
Trịnh Vân Phàm nói, lại quay sang trừng mắt nhìn Lục Ninh Cảnh. Lục Ninh Cảnh đang ở một bên xem náo nhiệt liền thu được tín hiệu, gật đầu nói: “Đúng vậy, Vương tổng, tán gẫu chút, năm ngoái tôi đụng phải kẻ xấu ở thành phố C, cảnh sát bên kia nói với tôi, rốt cục cũng tìm ra người đứng sau màn, ngài có muốn ở lại nghe một chút không?”
“…” Vương Vĩ Đình liếc nhìn Nhạc Nhạc đang dùng sức nháy mắt, do dự một chút, vẫn là cười nói, “Được, lâu như vậy mới gặp, thật không dễ dàng.”
Bốn người ngồi cùng bàn, Nhạc Nhạc có chút cục xúc bất an ngồi bên cạnh Vương Vĩ Đình, Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Vân Phàm ngồi ở một bên, gọi trà và bánh xong thì ngồi tán gẫu, cũng coi như hài hoà.
Lục Ninh Cảnh cho là lần này Trịnh Vân Phàm kéo cậu đến đây, chính là muốn làm Nhạc Nhạc mất mặt, thuận tiện khiến cho Vương Vĩ Đình mở mang kiến thức một chút về hạng người như Nhạc Nhạc, nói trắng ra là chính là bổng đánh uyên ương tới.
Mà Lục Ninh Cảnh phát hiện cậu đã đoán sai, Trịnh Vân Phàm cứ như mèo vờn chuột, đề tài nói chuyện cứ thay đổi liên tục, rõ ràng đã nói chuyện hơn nửa canh giờ, Nhạc Nhạc đối diện đã uống hết ba ly trà.
Lục Ninh Cảnh thậm chí có thể nhìn thấy chóp mũi cô ta đổ mồ hôi, nửa canh giờ này đối với cô ta chắc dài như nửa thế kỷ.
Rốt cục đến lúc rời đi, Nhạc Nhạc cả người đều dựa vào khuỷu tay Vương Vĩ Đình, chân cũng doạ đến mềm nhũn. Trịnh Vân Phàm còn cố ý chờ bọn họ cùng ra đến chỗ đỗ xe, lúc đi vào, Lục Ninh Cảnh mở khoá xe, lại nghe thấy Trịnh Vân Phàm huýt sáo nói: “Oa, anh Ninh Cảnh, anh khi nào mua siêu xe vậy, đắt lắm a, cái hạng mục Hoành Á kia của bên bọn em, anh cũng là kiếm lời rồi.”
Lục Ninh Cảnh lúc này thật sự muốn bật cười, người này, trong thời gian ngắn như vậy mua chiếc xe như thế này là không thể a, chuyện này có hơi quá rồi, nhưng cậu lại không thể làm Trịnh Vân Phàm mất mặt mũi, suy nghĩ một chút nói: “Hàng second-hand thôi, bạn tôi chuyện nhượng lại cho tôi, phun sơn lên là lại đẹp mắt như vậy.”
“Giá cũng phải đến 8 con số, mang em đi hóng gió một chút đi, em muốn xem một chút tính năng như thế nào, muốn ba mua cho một chiếc giống vậy.”
“Vậy chúng tôi liền đi trước.” Vương Vĩ Đình nói, Lục Ninh Cảnh có bao nhiêu cân lượng trong lòng Vương Vĩ Đình vẫn là rõ ràng, dù sao con số mỗi hợp đồng của cậu hắn đều biết, mà Nhạc Nhạc bên cạnh hắn lại không rõ điều đó, nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt lóe ra một tia tâm tình phức tạp.
Trịnh Vân Phàm đeo kính râm vào, thản nhiên nói: “Gặp lại sau.”
Mãi đến lúc lên xe, Trịnh Vân Phàm mới nằm nhoài ở chỗ phó lái ha ha cười nói: “Xem Nhạc Thanh bị dọa đến toát mồ hôi rồi, lúc sau nghe đến chuyện cái xe là sắc mặt cô ta vừa hối hận vừa uất ức, đã nghiền quá.”
Trịnh Vân Phàm nói hơi cường điệu quá, Lục Ninh Cảnh đối với Nhạc Nhạc đã không còn tâm tình yêu hận gì, chỉ do là bồi Trịnh Vân Phàm đến diễn kịch, thấy cậu ta đắc ý như vây, cười nói: “Tôi đã nghĩ là cậu muốn bạn trai cô ta biết sự thật.”
“Hừ, tôi mới không có hứng thú chia rẽ đôi nam nữ kia, tên kia nhìn qua cũng không phải tốt đẹp gì, đi thôi đi thôi, lạnh chết cha rồi, còn có chuyện bảng kết quả học tập, nhớ phải giúp tôi giữ kín.”
“Được, Trịnh tiểu thiếu gia.”
***
Buổi tối lúc ăn cơm, Trịnh Hằng nói: “Nghe nói hai ngươi buổi chiều cùng đi ra ngoài chơi?”
“Đúng vậy, anh Ninh Cảnh nói là phát hiện một quán trà điểm tâm ăn cực kỳ ngon, ba lại đi làm không rảnh đi cùng anh ấy nên kéo con đi.”
Lục Ninh Cảnh là người như thế nào Trịnh Hằng lại còn không rõ sao, bất quá nhìn thấy con trau cùng Lục Ninh Cảnh ở chung hoà hợp, cũng không phá ngang nó, mà chỉ nói: “Dựa theo bối phận để tính, còn phải gọi Ninh Cảnh một tiếng chú đi, gọi anh còn thể thống gì.”
“Hừ, anh ấy mới 28 cái xuân xanh, sao lại làm như mình cao tuổi rồi. Chính ba mới là lão già, ăn cỏ non còn mỗi ngày truyền thụ tư tưởng “già đời” cho người ta.”
“Thằng con thúi nói cái gì!”
Trịnh Vân Phàm lập tức sửa lại: “Con nói con cá này rất ă n ngon, ba ăn nhiều một chút.”
Lục Ninh Cảnh: …
Đảo mắt tới cuối năm, Lục Ninh Cảnh trở về thành phố D, chú cậu cũng trở về, đi một chuyến tới nhà cậu. Lục Ninh Cảnh khách khách khí khí với y, đối với y như trước đây, y thấy cậu cũng không muốn gặp lại mình, đến ở cũng không ở, trở về nhà mẹ đẻ bên kia.
Ba cậu thì còn chìm đắm trong tin dữ cậu và đàn ông ở cùng với nhau, nhìn thấy Lục Ninh Cảnh cũng không cho sắc mặt tốt gì, rượu cũng không muốn uống cùng, một nhà người bình thản qua hết năm, lại qua tháng giêng, Lục Ninh Cảnh phải trở về thành phố A, buổi tối trước hôm đi, mẹ Lục đưa cho Lục Ninh Cảnh một túi quần áo.
“Đây là cho An An, có đồ mua, cũng có đồ mẹ tự làm.” Mẹ Lục nói, “Lúc nào rảnh thì bảo nó với thằng bé cùng về đây.”
Lục Ninh Cảnh mừng rỡ như điên, “Mẹ, mẹ đồng ý?”
“Nếu không thì còn muốn thế nào, ” Mẹ Lục tức giận nói, “Hai đứa đến con cũng có rồi, mẹ hiện tại chia rẽ chẳng khác nào để An An nhỏ như vậy đã sống trong gia đình không trọn vẹn.”
Mẹ Lục dạo này cũng vì chuyện này mà suy nghĩ đau đầu, cũng có thể coi là nghĩ thông suốt, Trịnh Hằng thoạt nhìn đối với Lục Ninh Cảnh vô cùng tốt, con thì cũng sinh rồi, trong nhà Trịnh Hằng cũng đồng ý, bà thật không còn lý do ngăn trở.
Con cháu tự có phúc của con cháu đi.
“Cảm ơn mẹ, ” Lục Ninh Cảnh thập phần vui vẻ, ôm lấy mẹ Lục nói, “Mẹ, mẹ là tốt nhất.”
“Ít lời đi, ” mẹ Lục nói, “Bất quá có chuyện, mẹ phải nói rõ ràng, mẹ biết nhà Trịnh Hằng có tiền, cái gì cũng không thiếu, mà chính con cũng phải có lòng cầu tiến, vạn nhất có chuyện, ai cũng không thể nói trước, không nên để chuyện xảy ra rồi mới hoảng hốt, ngược lại sẽ thành người vô dụng.”
Mẹ cậu đang lo lắng cái gì, Lục Ninh Cảnh dở khóc dở cười: “Mẹ cứ yên tâm đi, con trai của mẹ mỗi ngày đều cần cù lao đôngk, kinh tế độc lập cực kì.”
“Vậy thì tốt, còn có chú con, tuy rằng mẹ không có cách nào làm thay con, nhưng con cũng nên tìm thời gian mà nói chuyện tử tế với chú. Lần trước chú đến thăm con, con thì tốt rồi, đến một câu thừa thãi cũng không chịu nói với người ta.”
Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, cậu và y xác thực không thể nào trốn tránh thêm, không khéo sau này lại không thể liên lạc với nhau, “Vậy con về thành phố A tìm y.”
“Ừ, ” mẹ Lục hài lòng gật đầu, “Chú con rất thích dưa muối mẹ làm, lúc đến đó nhớ mang theo một bình đi.”
“…” Cõi đời này chắc không tìm nổi chị dâu nào tốt như mẹ cậu đâu.
Kéo bao lớn bao nhỏ, Lục Ninh Cảnh rốt cục về tới thành phố A. Thằng con mới cùng cậu tách ra có 10 ngày ngắn ngủi, cư nhiên trong lúc nhất thời không nhận ra cậu, vùi ở trong lồng ngực Trịnh Hằng, làm cậu không đùa nổi. Lục Ninh Cảnh vô cùng thương tâm, mẹ ruột ở đây này.
Trịnh Hằng ngược lại rất thẳng thắn, trực tiếp đem cậu đè lên giường, bắt nạt trên người: “Chờ trên người em có mùi của anh, nó đương nhiên sẽ nhận ra em.”
Lục Ninh Cảnh thật không biết một tên đàn ông 40 tuổi như Trịnh Hằng, từ đâu mà nhu cầu lại dồi dào như thế, xô đẩy nói: “Em mệt.”
“Không có chuyện gì, ngược lại mỗi lần đều là anh động, em chỉ cần nhắm hai mắt hưởng thụ là được.”
Lục Ninh Cảnh: …
Mà mỗi lần xong việc, người mệt co quắp chính là tôi đó Trịnh tiên sinh!!
Thời điểm đầu năm, mọi chuyện cũng không cập dập, Lục Ninh Cảnh giãy giụa một phen, vẫn là gọi điện thoại cho chú, muốn cùng y ra ngoài ăn cơm.
Chung quy vẫn phải đối mặt.