Rốt cục thì buổi chụp ảnh cũng đã diễn ra một cách xuôn sẻ, hôm nay không chỉ có Lục Nghị Nhất, Trương Lộ Ngân, Trương thái thái và Trương Huân ra mà Lục Nghị Nhất còn dẫn theo cả Đàm Lạc Y. Tuy Trương Lộ Ngân có chút bất mãn phụng phịu.
Đến phần chụp ảnh thẻ, Trương Lộ Ngân có chút hồi hộp, Trương Lộ Ngân muốn ảnh này đẹp nhất có thể. Trước khi chụp, cảm xúc có chút nghẹn ngào không nói nên lời vì vậy trong ảnh ánh mắt Trương Lộ Ngân có động nước, ảnh chụp cười rất tươi, nhưng ánh mắt có phần tiếc nuối. Trương thái thái và Trương Huân nhìn thấy được một phen đau lòng không thôi.
Tranh thủ lúc Lục Nghị Nhất không có ở đó Trương Lộ Ngân liền đến bên chỗ Đàm Lạc Y đang ngồi uống nước muốn ức hiếp cô
“ Mấy ngày qua Nghị Nhất anh ấy rất cưng chiều tôi, tôi muốn gì anh ấy cũng chấp nhận”
“ Ồ” Đàm Lạc Y căn bản không quan tâm cho lắm, đơn giản vì mỗi ngày anh làm gì đều nói cho cô biết, Đàm Lạc Y lờ đi Trương Lộ Ngân mà chăm chú nhắn tin với Hà Hy Hy
“ Anh ấy còn tắm cho tôi... Ưm.. Thì dù sao trước kia chúng tôi cũng đã... Ừm thì ân ái với nhau cô biết đấy!!” Trương Lộ Ngân vừa nói, vừa kéo dài âm thanh muốn Đàm Lạc Y chú ý đến mình
Đàm Lạc Y nghe thấy, tuy bề ngoài không có chút động thái nào nhưng tay thì siếc chặt lấy cái điện thoại. Đàm Lạc Y không phải là người dễ bị lây chuyển, nhưng những chuyện giữa Lục Nghị Nhất và Trương Lộ Ngân trước kia cô đều không muốn nghe...
“ Cô với Nghị Nhất ở với nhau lâu như vậy, chắc cô cũng đã biết được anh ấy siêu phàm thế nào rồi đúng không? Lúc trước tôi rất thích những giây phút đó”
“ ....” Đàm Lạc Y vẫn giữ im lặng, cô là đang hỏi thăm Hà Hy Hy của cô không rãnh quan tâm đến những chuyện thừa thải nha...
Ngồi nói luyên thuyên vẫn không thể lay chuyển hay chọc giận đc Đàm Lạc Y, Trương Lộ Ngân cũng hết hơi. Mà Lục Nghị Nhất cũng trở lại.
Phải mau chóng quay trở lại bệnh viện vì Lục Nghị Nhất sợ cơn đau của Trương Lộ Ngân lại tái phát, anh cũng phải đưa Trương thái thái về nhà.
Về đến bệnh viện, Trương Lộ Ngân ngủ thiếp đi nên Lục Nghị Nhất phải bế đi đến phòng bệnh
“ Lục tổng, em ra ngoài mua cháo cho Trương Lộ Ngân sẽ trở về liền, anh đợi em một lát nhé” Đàm Lạc Y đi cùng Lục Nghị Nhất vào phòng bệnh, giúp Trương Lộ Ngân đắp chăn xong xuôi, cô nói
“ Được, em đi đi, cẩn thận đấy” Lục Nghị Nhất nói với cô, cũng tiễn Đàm Lạc Y ra khỏi cửa
Chưa đầy 30phút Trương Lộ Ngân đã tỉnh giấc, không phải là cơn đau lại tái phát nhưng mà dáng vẻ ngày một yếu hơn, cơ thể cũng không còn sức lực nữa. Không biết vì sao mỗi ngày khi tỉnh dậy, Trương Lộ Ngân đều cảm thấy bản thân dần dần yếu đi, chắc có lẽ ngày ấy đã gần đến. Trương Lộ Ngân đưa tay chạm nhẹ vào Lục Nghị Nhất đang ngồi đọc sách bên cạnh, anh cảm nhận được, bỏ quyển sách xuống nhìn Trương Lộ Ngân
“ Nhất... Em muốn uống nước” Trương Lộ Ngân thỏ thẻ nói, cảm giác cổ họng khô rát khó chịu đến nơi
Lục Nghị Nhất mang nước đến, đỡ Trương Lộ Ngân ngồi dậy, đưa nước đến giúp Trương Lộ Ngân uống. Rồi lại giúp Trương Lộ Ngân nằm xuống. Lục Nghị Nhất định đi cất ly thì tay bị Thương Lộ Ngân nắm lại
“ Đừng náo, ngủ thêm chút đi” Lục Nghị Nhất muốn gạt tay Trương Lộ Ngân ra
“ Nhất... Anh có thể hôn em lần cuối không?” Trương Lộ Ngân hỏi, nước mắt không kìm được tràn qua khoé mi
Đàm Lạc Y mua cháo về, đứng trước cửa phòng bệnh nhìn thấy tình hình bên trong, cô cũng không muốn bước vào, chỉ tựa lưng vào tường, chờ đợi
“ Dạo gần đây tôi đã cố gắng hết sức chiều theo ý em muốn, em muốn ăn, muốn uống, muốn tôi ở bên cạnh, tôi đều làm cho em. Nhưng em không cảm thấy em rất quá đáng hay sao?” Lục Nghị Nhất nhìn thẳng vào mắt Trương Lộ Ngân, lạnh lùng nói
“ Anh không còn yêu em một chút nào sao?” Trương Lộ Ngân nhìn anh, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo bao quanh chứ không có một chút tia dịu dàng ấm áp nào trong mắt anh như 6 năm về trước nữa
“ So với yêu em... Thì tôi chỉ thương hại em” Lục Nghị Nhất nói rồi, muốn rời khỏi phòng, vừa ra cửa anh nhìn thấy Đàm Lạc Y đang đứng đó, có chút ngạc nhiên anh hỏi “ Y Y, sao em lại đứng đây?”
“ À... Em chỉ... Em chỉ vừa mới về đến, định mở cửa vào thì anh đã đi ra” Đàm Lạc Y tìm cớ. Nhìn hành động ấp úng này của Đàm Lạc Y anh có thể biết được lời cô nói là thật hay giả
“ Vào trong đi” Lục Nghị Nhất ôm vai Đàm Lạc Y đi vào.
Trương Lộ Ngân nhìn thấy cảnh tượng thế này, trong lòng khó chịu nhưng nếu giờ Trương Lộ Ngân dành lấy Lục Nghị Nhất thì cô ta cũng không thể sống lâu hơn được...
“ Trương Lộ Ngân, đây là cháo gà tôi mua cho cô, cô muốn ăn bây giờ hay lát nữa sẽ ăn?” Đàm Lạc Y nhìn khoé mắt Trương Lộ Ngân vẫn còn động nước, tự nhủ Trương Lộ Ngân thật ngốc
“ Ai biết được cô có bỏ độc vào đó hay không chứ. Tôi không ăn.” Trương Lộ Ngân tuy cơ thể mệt mỏi nhưng miệng vẫn còn hoạt động tốt
“ Cô không ăn thì thôi vậy, cháo của tiệm gà Thủy Hải, cô tự biết nó có ngon hay không. Còn độc? Cần tôi phải bỏ sao?” Đàm Lạc Y đặt cháo xuống tủ đầu giường, mùi hương thơm ngon đã bay đến khoang mũi Trương Lộ Ngân
“ Hai người về đi, tôi muốn ngủ thêm” Trương Lộ Ngân trùm chăn qua đầu, đuổi người
“ Vậy cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi đây” Đàm Lạc Y nói rồi đi theo Lục Nghị Nhất ra ngoài.
Phòng bệnh không còn ai, Trương Lộ Ngân mới bỏ chăn ra, mày nhíu đến chặt cứng mồ hôi lại rưng trên trán, bộ dáng vô cùng khổ sở. Tay bấu chặt vào thành giường, 1 tháng nằm viện, cơn đau càng lúc càng nhiều, không nhìn thấy một chút thuyên giảm. Cũng do Trương Lộ Ngân cố chấp không chịu dùng xạ trị, sự sống càng lúc càng ngắn....
...............
Ông chú Dương Tử Hàm cứ cuối tuần không đi làm là sẽ bám dính lấy bảo bối nhỏ Cố Ly không buông. Cố Ly tuy còn rất trẻ nhưng lại có kế sách hay để thu phục ông chú già, vì vậy cuộc sống của hai người dưới một mái nhà luôn rất vui vẻ. Mà Cố Ly đã quyết định không quay về nhà nữa...
“ Tiểu bảo bối, hôm nay là cuối tuần em muốn làm gì?” Dương Tử Hàm tay bận rộn nấu bữa sáng nhưng ánh mắt vẫn quan sát Cố Ly
“ Vậy hôm nay anh muốn làm gì?” Cố Ly rót hai ly sữa ra ly rồi đặt ngay ngắn lên bàn sau đó ngồi xuống ghế chống cằm nhìn Dương Tử Hàm
“ Anh có nên xin nghỉ vài ngày để dẫn em đi du lịch nước ngoài không?” Dương Tử Hàm cho đồ ăn ra chén rồi để đến trước mặt Cố Ly
“ Ông chú à, anh nói thật sao?” mắt Cố Ly sáng như đèn pha còn chớp chớp
“ Thật chứ, anh đùa em bao giờ sao?” Dương Tử Hàm nói chắc nịch
“ Tuyệt quá, vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Cố Ly vỗ tay hào hứng
“ Đi lặn” Dương Tử Hàm nháy mắt nói
“ Thật sao? Em rất thích, anh mau đi xin nghỉ đi” Cố Ly thúc giục Dương Tử Hàm
“ Được, ăn sáng xong sẽ đi xin” Dương Tử Hàm nhoài người xoa đầu Cố Ly. Cả hai cùng cười rồi thưởng thức bữa sáng.