Bình An mang theo tia hi vọng cuối cùng mong lời nói của Gia Vũ là giả. Cô tìm đến chị Mai, đứng trước shop Hoa Mai một lúc mới hạ quyết tâm bước vào. Chị Mai nhìn thấy cô vẻ mặt cực kì hân hoan:
“An nhanh vào ngồi chơi.”
Bình An gật đầu, ngồi xuống ghế, im lặng vài giây mới mở lời:
“Số tiền chị cho em mượn thật sự là tiền trúng số?” Bình An nắm chặt vạt áo, đưa mắt quan sát, không hề bỏ xót bất kì biểu cảm nào xuất hiện trên mặt chị.
“Sao đột nhiên em lại nhắc đến việc này?” Chị có chút mất tự nhiên, chột dạ vội né tránh ánh nhìn chăm chú của Bình An.
Tia hi vọng cuối cùng biến mất, hơi thở Bình An phút chốc nặng nhọc, vô lực dựa lưng vào ghế không trả lời câu hỏi của chị, cô hỏi tiếp: “Công ty chị giới thiệu cho em cũng là của người ấy?” Tuy trong lòng nắm chắc mười phần nhưng cô luôn mong rằng mình đoán sai, cô cần lời khẳng định chắc chắn của chị Mai, mong chị nói cho cô biết rằng không phải, không liên quan gì đến người đàn ông kia là chị thật sự có bạn giới thiệu cho, tất cả chỉ đơn giản trùng hợp. Là cô đa nghi mà thôi.
“Chị...” Chị cắn môi, cúi đầu, lời đến miệng lại không tài nào nói ra được đành nuốt xuống.
Bình An thở dài, bản thân đã có câu trả lời, lời Gia Vũ là thật, anh không gạt cô. Người đàn ông ấy khiến cô có chút xa lạ, sợ hãi.
“An chị xin lỗi, chị sẽ trả tiền với shop cho người ấy.” Chị cuống quýt nắm tay Bình An. Cô không nói gì khiến chị lo lắng. Chị không ngờ mọi việc lại đổ bể. Ban đầu nhận lời người ấy chị chỉ nghĩ đơn giản là giúp cho cô đến khi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng, đau khổ của cô, chị có cảm giác bản thân làm sai, sự việc rất nghiêm trọng.
Bình An lắc đầu, cười yếu ớt: “Chị đừng trả em không sao. Em không trách chị thật đấy.” Với tính cách của người đàn ông ấy một khi muốn trả thù dù không có chị Mai anh cũng sẽ có cách khiến cô rơi vào bẫy. Cô không nán lại lâu chào chị liền ra về.
Chị Mai đứng trước cửa, hối hận nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh chỉ cần một cơn gió thổi đến có thể thổi bay bất cứ lúc nào. Chị không biết sự việc trở nên nghiêm trọng như thế. Trách chị ham tiền, ham lợi ích đã đẩy cô vào bước đường cùng. Chị không hiểu sao người đàn ông đó lại đến tìm chị.
Vào một buổi chiều, chị ra ngoài mua chút đồ khi quay về nhà liền trông thấy một người đàn ông rất điển trai, cả người toát ra khí chất bức người khiến chị không dám đến gần đang đứng chờ trước cửa. Chị tưởng bản thân nằm mơ chưa từng nghĩ số chị gặp được loại đàn ông theo tiểu thuyết nói là gì nhỉ? Đúng rồi, chính là cực phẩm. Chị lúng túng không biết làm sao. Chị dè dặt tiến lại.
“Anh là ai?”
“Chị biết Bình An?” Người đàn ông không trả lời câu hỏi, từ trên cao nhìn xuống chị, lạnh lùng cao ngạo.
“Biết, biết.” Chị gật đầu lia lịa.
“Vậy được. Tôi sẽ giúp chị trả hết số nợ chị đang vay, chị chỉ cần giúp tôi một việc.” Người đàn ông vào thẳng vấn đề.
Chị há miệng, kinh ngạc không nói thành lời. Vài phút sau, chị mới ngập ngừng:
“Mời... mời... anh vào nhà.”
Chị xuống bếp rót nước, tay run rẩy, nước tràn ra đầy bàn. Đến giờ phút này, chị vẫn chưa thể tin. Chị đem nước lên phòng khách đặt xuống bàn trước mặt người đàn ông ấy. Chị ngồi xuống ghế đối diện tay đan vào nhau, vừa mừng vừa hồi hộp.
“Anh trả giúp tôi nợ?” Chị dè dặt hỏi lại, sợ bản thân nghe nhầm.
“Đúng vậy.” Người đàn ông không chút do dự đáp ngay.
“Nhưng...hơn hai mươi triệu...” Chị lo lắng len lén nhìn anh, số tiền lớn như thế lại tiện tay hào phóng cho chị chẳng lẽ người đàn ông đó không xót.
“Không thành vấn đề đó là công sức chị đang được hưởng. Tôi sẽ cho chị thêm số tiền bằng số nợ của chị, chị chỉ cần làm theo yêu cầu của tôi.” Khóe môi anh cong lên, nơi góc khuất trong mắt chất chứa ý cười gian xảo.
“Yêu cầu gì?” Chị cảnh giác, mặc dù có tiền trên trời rơi xuống nhưng nếu anh bắt chị làm việc trái pháp luật hoặc trái lương tâm chị sao có thể đáp ứng.
“Đưa An một trăm triệu cho cô ấy trả nợ, ngoài ra giới thiệu cô ấy đến làm cho công ty của tôi.”
Không ngờ yêu cầu của anh đơn giản đến vậy, Chị ngây ra như phỗng.
Thấy chị không đáp ngay, anh không giận ngược lại còn kiên nhẫn hỏi:
“Chị thấy sao?”
“Anh có quan hệ gì với An?” Điều kiện người đàn ông ấy đưa ra rất hấp dẫn, chị đã sớm xiêu lòng tuy nhiên có liên quan đến Bình An, chị liền do dự.
Người đàn ông trầm ngâm vài phút, khi chị nghĩ anh không trả lời thì anh liền cất giọng: “Chị không cần biết chỉ cần biết rằng tôi là người muốn tốt cho cô ấy.”
Chị thấy anh nói có lý, Bình An đang gặp khó khăn, cô cũng cẳng có gì khiến anh lợi dụng. Có lẽ người đàn ông này thật lòng quan tâm đến cô ấy, muốn giúp đỡ. Nghĩ đến đây chị không khỏi len lén đưa mắt nhìn anh thêm mấy lần.
“Chị đừng nói tôi giúp cứ lựa lời thích hợp nói với cô ấy. Còn nữa, chắc chắn cô ấy sẽ do dự không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác, chị hãy đưa bản cam kết cho cô ấy kí. Mai tôi sẽ cho người đem tiền và bản cam kết ấy đến nhà chị.”
Đến khi chiếc ô tô mất hút, chị còn tưởng đang nằm mơ, tát mình mấy cái. Trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác đố kị với Bình An. Hẳn người đàn ông đó rất yêu Bình An, gia thế hẳn giàu có. Người như thế cả đời chị cũng không gặp được.
Hôm sau quả nhiên có người đem tiền đến. Để Bình An tin ngoài cách nói dối chị trúng vé số thì không tìm được cách nào thích hợp hơn. Nghĩ rằng mọi việc sẽ im xuôi không ngờ lại đổ bể, chị thật sự đã làm sai? Nhìn biểu hiện của Bình An hình như chị làm sai thật rồi.
***
Bình An không biết đi bộ bao lâu đến khi chân mỏi nhừ mới dựng lại, ngồi xổm xuống vỉa hè. Mọi người trên đường đi qua chỗ cô đều e ngại, ngoái đầu nhìn. Cô không quan tâm, áp mặt vào đầu gối, nước mắt lăn dài, thấm cả vào quần jean. Sáng nay, cô đến công ty xin nghỉ việc. Trường phòng Phạm mắng cô một trận từ chối vì hợp đồng cô phải làm trên hai năm. Nếu phá hợp đồng phải bồi thường một khoản tiền lớn. Cô thẩn thờ rời khỏi phòng trường phòng Phạm liền gặp ngay Thị Kiều - thư kí của Gia Vũ.
“Bình An, chủ tịch cho gọi.”
Bình An cười khổ đành đi theo Thị Kiều lên tầng mười tám. Cô vừa hay có thứ muốn trả lại anh. Thị Kiều hình như không thích cô cả đường đều lạnh nhạt. Cô nhìn như không thấy, chẳng còn sức để quan tâm. Ngập ngừng mãi mới lấy hết can đảm mở cửa vào phòng làm việc Gia Vũ. Anh cúi đầu chăm chú làm việc không quan tâm đến người vừa vào.
“Chủ tịch tìm tôi?” Bình An đi đến trước bàn làm việc Gia Vũ hỏi. Trong đầu liền nhớ đến dáng vẻ anh hôm qua lòng liền đau nhói. Cô của trước kia chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hai người lại rơi vào tỉnh cảnh hôm nay.
Gia Vũ không trả lời, anh không nhìn cô lấy một cái vẫn nhàn nhã xem tài liệu.
Bình An mở túi xách lấy xấp tiền hôm qua đặt trên bàn.
“Tôi không nhận.”
Gia Vũ liếc nhìn xấp tiền ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Bình An, quan sát mặt cô một lúc, anh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
“Chê ít?” Giọng điệu ngập tràn trào phúng.
“Anh xem tôi là loài người gì? Gia Vũ anh nghe đây, tôi không cần tiền của anh.” Bình An bị lời anh nói làm cho tức giận, trừng mắt nhìn, vai run run lên.
Gia Vũ nhếch miệng châm chọc:
“Không cần tiền, vậy cô cần người tôi sao?”
“Anh...” Bình An cứng họng không thể tin. Người này sao có thể vô sỉ đến thế chứ.
“Anh buông tha cho tôi được không?” Bình An thở dài, mi mắt rủ xuống, cầu xin.
“Buông tha?” Gia Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh cười lớn: “Làm sao bây giờ, tôi không đồng ý.” Anh lấy trong ngăn tủ tờ giấy đưa đến trước mặt Bình An.
Bình An ngờ vực nhận lấy. Dòng chữ lọt vào trong mắt, cô sửng sốt, nhiều hơn đó là kinh hãi.
“Sao có thể?” Bình An lùi lại, gương mặt trắng bệch. Hợp đồng ba năm, bên A: Trần Gia Vũ, bên B: Đỗ Bình An, chữ kí bên dưới đúng là chữ kí của cô, không thể giả được. “Giấy này không phải tôi kí.”
“Giấy trắng mực đen ra đó sao có thể là giả?” Gia Vũ nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Bình An dùng toàn bộ sức lực xé tờ hợp đồng làm nhiều mảnh.
“Đây chỉ là bản sao.” Gia Vũ lạnh lùng xối cho Bình An gáo nước lạnh. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Bình An, cúi đầu nói khẽ vào tai cô: “Chỉ trách cô quá tin người.”
Bình An trợn mắt trong đầu liền nhớ đến bản cam kết mượn tiền kí hôm trước nhưng sao lại thành hợp đồng ba năm?
“Gia Vũ anh thật đê tiện.” Bình An gào lên, thân thể run rẩy, nhìn Gia Vũ đầy tuyệt vọng, cô đứng đối diện anh khoảng cách rất gần lại có cảm giác cách xa muôn trùng. Người đàn ông trước đây cô quen sao thay đổi đến nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu cô dành cho anh.
“Quá khen.” Gia Vũ cười nhẹ thích thú nhìn bộ dạng hoảng hốt, quẫn bách của cô. Anh tiến lên ép sát,
Bình An giật thốt lùi lại, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, lòng cô lạnh lẽo theo.
“Nhờ cô chỉ bảo cả thôi. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.” Gia Vũ cười như không cười đưa tay vén lọn tóc trước mặt Bình An ra sau tai phun ra uy hiếp: “Tôi cho cô ba ngày dọn đến nhà tôi. Cô không thoát khỏi tay tôi đâu, tốt nhất ngoan ngoãn chút đừng nảy ra ý tưởng bỏ trốn. Biết đâu tôi chơi chán chưa đầy ba năm liền thả cô đi?”
“Đã không còn yêu sao không buông tha nhau?” Bình An ngước mặt nhìn vào đôi mắt đen thẩm, ảm đạm đến lạnh lẽo kia, đôi mắt đã không còn chút tia sáng đầy sức sống của mấy năm trước, không còn tia yêu chiều yêu thương mỗi lần nhìn cô.
“Nhưng còn hận.” Gia Vũ nhả ra từng chữ, như nghĩ đến điều gì đấy vẻ mặt anh chợt vặn vẹo: “Cô biết Gia Vũ chết như thế nào không?”
Không cho Bình An tiếp lời, anh cười gằng, ánh mắt u ám lạnh băng, chậm rãi nói từng chữ: “Vũ trước đây đã bị cô dùng một dao đâm chết. Chết không nhắm mắt.”
“Không.” Bình An cố đẩy thân thể đang ép sát, hoảng hốt lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch, nước mắt rơi đầy trên mặt, đau thương tận cùng.
“Ha ha ha, cô biết đau sao? Cô có trái tim sao? ” Gia Vũ nhếch miệng cười lạnh lùng giễu cợt, đầy trào phúng hả hê khi thấy bộ dạng sợ hãi, giãy giụa của Bình An, tốt bụng nhấn mạnh: “À tôi quên mất trái tim cô làm bằng đá, bằng sắt.”
Sức lực bị rút cạn, Bình An thôi giãy giụa vô lực quỳ sụp trên sàn, nước mắt chảy ra không ngừng, đau đớn không thôi. Anh hận cô đến thế, bao năm qua cứ ngỡ trong lòng anh đã sớm quên mất sự tồn tại của mình, ngờ đâu chưa từng quên, yêu thương khi xưa đã thay thế bằng hận thù.
Gia Vũ cúi đầu thì nhìn thân ảnh yếu ớt của Bình An đang không ngừng run rẩy trên sàn, tim anh như bị bóp nghẹt, hít thở có chút không thông, tay xiết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt khiến anh tỉnh táo trở lại.
Mềm lòng? Mới nhiêu đó anh đã mềm lòng? Anh tự giễu chính mình. Cố áp tia đau xót xuống anh hít một hơi sâu tiếp tục buông lời cay nghiệt: “A không đúng. Trái tim bị hai nhát dao đâm mới đúng, đâm rất sâu, máu chảy đầm đìa, vỡ vụn.”
“Xin... anh... đừng nói nữa...” Bình An đau đớn cầu xin, khóc đến lạc giọng.
Bình An ngẩng đầu đưa tay lau nước mắt. Cô đứng dậy vẫy tay đón taxi.
Bình An trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau, Bình An gọi điện nhờ Vân Anh xin phép cho nghỉ vài hôm.
Mọi chuyện đến bước ngày hôm nay đã không thể quay đầu. Có lẽ đúng như lời Gia Vũ nói chưa đầy ba năm anh sẽ chán. Bình An không biết nên nói với mẹ ra sao để bà tin. Cuối cùng, cô viện lý do công ty đang làm một dự án lớn ngay cả chân sai vặt là cô cũng phải chuyển đến kí túc xá của công ty không biết khi nào sẽ về nhà. Bà Lan nghe tin này không chút ngờ vực bảo cô giữ gìn sức khỏe, làm việc thật tốt đừng khiến mọi người trong công ty phàn nàn. Cô chỉ biết gật đầu, khóe mắt ươn ướt.
“Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đừng tiết kiệm tiền nữa mua thức ăn ngon mà về ăn, trời sắp trở lạnh bệnh xương khớp sẽ càng tái phát, mẹ mua áo ấm mặc đừng để cảm lạnh, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ và Như Ý.” Bình An nắm tay mẹ không ngừng dặn dò.
“Mẹ biết rồi. Con đừng về thường xuyên, thỉnh thoảng về thăm nhà là được rồi, công ty đang bận rộn đừng làm phiền mọi người.” Bà Lan ôm Bình An vào lòng vỗ về an ủi.
“Chị.” Như Ý từ trong phòng chạy ra mắt đỏ hoe.
Bình An rời vòng ôm bà Lan cúi người xoa đầu Như Ý cất giọng dịu dàng tràn đầy yêu thương.
“Ngoan ở nhà nhớ nghe lời mẹ”
Như Ý khóc to ôm chầm lấy Bình An, vai run run:
“Chị phải đi ư? Không ở nhà được sao?”
Bình An nhắm mắt đè nén nước mắt chực trào ra, lắc đầu:
“Chị sẽ thường xuyên về nhà thăm Như Ý.”
“Thật không?”
“Thật.” Bình An đáp chắc chắn.
Ngày hẹn đến, Bình An thu dọn đồ đạc.
“Mẹ và em vào nhà đi, sáng sớm bên ngoài rất lạnh, con ra đầu đường bắt taxi một mình được.”
Thấy Bình An kiên quyết, bà Lan đưa Như Ý vào nhà trước khi vào không quên dặn dò tuy dặn hôm trước rồi giờ vẫn không yên tâm dặn thêm lần nữa:
“Con đi đường cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khỏe và đừng làm phiền mọi người trong công ty.”
Bình An gật đầu, đợi mẹ cùng Như Ý vào nhà, vẻ mặt kiên cường liền sụp đổ, mệt mỏi thở dài.Cô chưa từng muốn nói dối mẹ nhưng không muốn mẹ lo lắng. Cô mang theo tâm trạng nặng nề ra đầu đường bắt xe đi đến địa chỉ Gia Vũ đưa ba hôm trước.
Đi khoảng gần nửa tiếng xe dừng lại.
Bình An đứng trước cổng biệt thự, yên lặng ngắm nhìn. Màu chủ đạo là xám tro xen lẫn viền màu trắng càng khiến biệt thự trở nên lạnh lẽo. Không biết đứng bao lâu cô lấy chia khóa trong túi xách mở cổng. Đi xuyên qua con đường mòn lát sỏi đi đến biệt thự, cắn môi do dự một lúc, cô mới run run mở cửa. Bên trong biệt thự vẫn là màu xám tro làm chủ đạo, một bộ bàn ghế màu trắng giữa phòng, ti vi đang phát kênh thời sự buổi sáng, bên góc trái có quầy nhỏ, bên cạnh là tủ âm tường chứa đầy rượu vang, đèn không mở, chỉ có ánh sáng bên ngoài len lỏi chiếu vào cùng ánh sáng phát ra từ ti vi có chút âm u. Tim đập nhanh liên hồi, cô xách vali đi vào, đưa mắt nhìn xung quanh không có ai khác ngoài cô. Cô đặt vali gần ghế, tay đan vào nhau.
Đây là nhà của Vũ?
Bình An cúi đầu suy nghĩ lung tung không phát hiện ra có người đang đi đến mỗi lúc một gần.
Gia Vũ đi xuống lầu, nhìn thấy Bình An đứng yên cúi đầu lộ ra cổ trắng ngần trong đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên rất nhanh liền khôi phục lại sự lạnh lẽo, anh hướng cô đi đến.
Không biết cô đang nghĩ gì đến độ không nhận ra anh đang đến gần. Anh lướt qua cô ngồi xuống ghế, bình thản đưa mắt xem ti vi.
Bình An hoàng hồn, len lén liếc nhìn Gia Vũ. Anh chăm chú xem ti vi, mái tóc ẩm ướt vừa mới tắm xong. Trên người mặc chiếc áo choàng tắm màu đen lộ ra bắp chân thon dài thẳng tắp. Mặt cô ửng đỏ, rủ mi mắt, luống cuống không biết nên làm gì chỉ ngây ngốc đứng bất động bên cạnh.
Gia Vũ tuy nhìn ti vi vẫn không để lọt bất cứ cử chỉ của Bình An thấy cô cúi đầu, rủ mi mắt im lặng. Anh nhíu mày có chút buồn bực.
“Đứng ngây ra đó làm gì còn không mau đi chuẩn bị thức ăn sáng.” Gia Vũ cất giọng bực bội, mắt vẫn dán chặt ti vi.
Một lúc lâu Bình An mới tiêu hóa kịp câu nói Gia Vũ ra anh đang nói chuyện với cô liền vội vàng chạy đi. Nhưng biệt thự này quá rộng cộng thêm hồi hộp, luống cuống khiến cô không tìm được nhà bếp. Lúc này mới có giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Hướng kia.”
Theo tay Gia Vũ chỉ Bình An đã tìm được phòng bếp. Trong bếp rộng rãi thoáng mát, cô đi đến mở tủ lạnh bên trong chỉ có vài cái trứng, ít hành tây, cà rốt. Cô xắn tay áo, bắt tay vào nấu ăn.