Hôm nay Tư Niệm lại nhận công việc phát tờ rơi cho rạp phim mà cậu đã từng làm khi trước. Cậu phải mặc một bộ đồ cosplay hình con thỏ màu hồng khá lớn, đứng trước rạp phim không ngừng chạy qua chạy lại để chia giấy quảng cáo cho từng người.
Điện thoại đột nhiên reo lên. Sợ rằng là bác sĩ từ bệnh viện gọi tới thông báo tình hình của mẹ, cậu vội vàng cởi chiếc đầu thỏ lớn xuống, lấy điện thoại ra. Không ngờ trên màn hình lại xuất hiện cái tên mà cậu không ngờ tới “Lâm Phong Diên”. Cậu và anh suốt 1 tháng nay đã không liên lạc rồi.
“Alo, Phong Diên, có… chuyện gì vậy?”
“Cậu đang ở đâu?”
Tư Niệm có chút ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn ngập ngừng đáp: “Tôi… ở rạp phim.”
“Rạp nào?”
“À… rạp phim gần trung tâm thành phố. Sao thế?”
“Cậu ở yên đó. Đừng đi đâu hết.”
“Nhưng… tại sao…”
Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã cúp máy. Trong khi cậu còn đang ngơ ngác, chị quản lí trong rạp bỗng nói vọng ra: “Phát tiếp đi em! Nhanh không hết thời gian đó! Tụi chị không trả lương cho em ngồi bấm điện thoại đâu nhé!”
Giật mình quay ra, Tư Niệm vội vàng cúi đầu. “Xin lỗi ạ! Em tiếp tục làm ngay!” Nói rồi, cậu cất điện thoại đi, lại tiếp tục chay loăng quăng phát tờ rơi trong bộ đồ nóng bức.
Cứ như vậy, không biết đã bao lâu trôi qua. Điện thoại lại đột nhiên reo lên. Đúng lúc này, sau tấm màn từ đôi mắt của chiếc đầu thỏ, cậu đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Phong Diên. Đầu óc bất giác rối tung lên. Đã lâu rồi cậu không gặp anh, bây giờ không biết phải đối mặt thế nào nữa.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên từ người nhân viên phát tờ rơi đang mặc đồ con thỏ đứng gần đó, Phong Diên đoán chắc người đó là Tư Niệm. Anh bước tới một cách vội vàng. Thấy anh tới càng lúc càng gần, Tư Niệm lại càng bối rối. Cho đến khi anh đã đứng ngay trước mặt cậu mới chịu cởi chiếc đầu thỏ ra.
“Phong, Phong Diên… anh tới tìm tôi… có chuyện gì thế?”
Nhìn người con trai đang làm việc vất vả đến nỗi mồ hôi nhễ nhại trước mặt, Phong Diên không kìm được mà tiến tới ôm chầm lấy cậu, không nói lời gì. Hành động của anh đã trực tiếp khiến Tư Niệm ngây người. Cậu sau đó liền vội vàng đẩy anh ra, ngại ngùng nói:
“Đừng… ôm tôi như thế. Bây giờ, cơ thể tôi toàn mùi mồ hôi, sẽ khiến anh khó chịu đó…”
Mặc kệ lời nói của cậu, Phong Diên lại lần nữa tiến tới, ôm cậu vào lòng. Anh nhẹ nhàng thì thầm vào bên tai cậu bằng chất giọng trầm:
“Châu Tư Niệm, tôi nhớ em rồi.”
Lúc này, cổ họng Tư Niệm không hiểu sao lại nghẹn ứ lại. Cậu không biết cũng không thể nói gì cả. Lời nói này của anh thực sự đã vượt quá xa sức tưởng tượng của cậu rồi.
“Châu Tư Niệm, tôi lại sai nữa rồi. Xin lỗi. Em… quay về với tôi một lần nữa, có được không?”
“Phong Diên à… có chuyện gì với anh sao? Anh, tại sao tự nhiên lại… có phải người bảo mẫu mới không làm anh hài lòng không?”
Phong Diên lập tức gật đầu.
“Đúng rồi. Cậu ta làm tôi khó chịu. Tôi không hài lòng với cậu ta. Vậy nên… em về với tôi đi. Tôi nhớ em. Bảo Bảo cũng rất nhờ em.”
Nghe đến đây, Tư Niệm lại đẩy anh ra một lần nữa. Cậu cúi đầu, e dè nói: “Tôi… có lẽ sẽ không quay lại làm việc cho anh nữa. Tôi… tôi cũng đã khiến anh khó chịu mà.”
Câu nói này của cậu như một mũi tên đâm vào lồng ngực Phong Diên một nhát thật sâu. Lúc này anh mới nhận ra, những lời nói và hành động của bản thân khi trước đã khiến Tư Niệm tổn thương đến nhường nào. Anh cúi đầu, nắm lấy tay cậu.
“Châu Tư Niệm, em tha lỗi cho tôi được không? Em chưa bao giờ làm tôi khó chịu cả, đều là tôi tự mình hiểu lầm rồi tuỳ tiện đối xử không tốt với em. Tôi sai rồi.”
“Anh đừng nói vậy, Phong Diên. Chúng ta… bây giờ tìm chỗ nào đó thích hợp hơn để nói chuyện. Nếu tôi và anh cứ đứng ở đây như vậy, tôi sẽ bị đuổi việc mất.”
Dứt câu, Tư Niệm chạy vào trong xin phép chị quản lí cho nghỉ một lát rồi sẽ làm bù. Thế rồi cậu liền kéo anh tới một chiếc ghế đá bên cạnh một máy bán nước tự động gần đó ngồi. Cậu mua cho anh một lon cà phê không đường, còn mình thì không mua gì cả.
“Tư Niệm, tôi không thích cà phê.”
“Không phải bình thường anh vẫn uống cà phê sao? Tôi đã chọn đúng loại không đường rồi mà.”
Phong Diên tay vừa mân mê lon cà phê vừa nói: “Tôi thích nước ép.”
Nghe xong Tư Niệm lại chạy ra mua cho anh một lon nước ép. Sau đó thì hồn nhiên cầm lấy lon cà phê trên tay anh.
“Vậy anh uống cái này đi.”
“Em không thích uống đồ đắng mà không phải sao?”
“Không sao. Tôi có thể uống được.” Tư Niệm lắc đầu rồi tươi cười một cách vô tư nói. Điều đó khiến Phong Diên chạnh lòng đôi chút. Cậu vậy mà lại chỉ mua nước cho anh trong khi bản thân đang vật vã trong bộ đồ nóng bức kia với cái cổ khô không khốc.
Cậu mở lon nước ra uống một chút, sau đó mặt liền nhăn lại.
“Thứ này có thể đắng vậy sao?”