Tư Niệm vô cùng cảm động trước những lời nói thẳng thắn và dõng dạc của lão Lâm. Dù cậu không phải là bạn trai thực sự của Phong Diên, nhưng qua những lời này mà cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự tôn trọng mà ba mẹ anh dành cho mình, cũng như tình yêu thương mà họ dành cho anh. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa đủ tự tin để ngẩng mặt lên đối diện với mọi người.
Phong Diên lúc này không biết nên nói lời gì. Anh quay sang, trong lòng có chút lo lắng nhìn bộ dạng vừa ngại ngùng vừa căng thẳng của Tư Niệm. Bà Khương sau khi nghe những lời chồng nói xong, không ngần ngại mà vỗ vai con trai, nhưng không phải vỗ vai Phong Diên mà lại là Tư Niệm.
“Nào, ba đã công khai quan hệ của con và Phong Diên với mọi người rồi. Từ nay con chính thức là người của Lâm gia, không có gì phải xấu hổ cả. Ai dám động đến con trai của ta, ta nhất định không để yên.”
Sau lời của bà Khương, những người xung quanh cũng bắt đầu tiến tới chào hỏi, làm quen với Tư Niệm. Có vẻ như những người ở đây không ai phản đối hoặc có cái nhìn xấu về quan hệ của cậu và Phong Diên cả. Hoặc là danh tiếng và quyền lực của Lâm gia quá lớn nên không ai dám ý kiến gì.
Cứ như thế, một nửa buổi tiệc sinh nhật của lão Lâm đã vô tình trở thành cơ hội để mọi người gặp gỡ, làm quen với cậu bạn trai của Phong Diên cũng như chúc mừng, hỏi han về quan hệ của hai người. Trong khi chào hỏi mọi người, Tư Niệm được rất nhiều người mời rượu. Không muốn làm mất lòng, cậu vì vậy mà ai mời cũng uống, trực tiếp khiến Phong Diên bên cạnh lo lắng không thôi.
Sau đó mọi người lại trở lại với không khí buổi tiệc sinh nhật của lão Lâm, Tư Niệm nhờ vậy mà có thể dễ thở và nhẹ nhõm hơn một chút. Trong lúc Phong Diên cùng ba nói chuyện tiếp khách, bà Khương lại luôn giữ Bảo Bảo bên người, Tư Niệm đứng một góc mà thở phào. Thật may vì mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ.
Bỗng nhiên từ xa cậu nghe có tiếng gọi: “Châu Tư Niệm!” Theo phản xạ, cậu lại giật mình quay ra. Vừa quay đầu sang hướng phát ra tiếng gọi, Tư Niệm vô cùng ngạc nhiên, không hiểu tại sao bây giờ bạn trai cũ của cậu lại xuất hiện ở đây.
“Đoàn Chí Cường? Tại sao anh…”
“Em muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây? Bạn gái mới của tôi là đối tác thân thiết của chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Nhưng… tôi phải hỏi em mới đúng. Tại sao bây giờ em lại ở đây? Lại còn mặc bộ đồ sang trọng như thế này? Hay là… một trong những tên đàn ông mà em câu dẫn được, cũng là người quen của chủ tịch Lâm?”
Nghe đến đây, Tư Niệm lại lập tức cau mày. Có vẻ như Đoàn Chí Cường và người bạn gái mới gì đó của hắn chỉ vừa mới tới. Cậu thực sự vô cùng khó chịu vì mỗi khi gặp nhau hắn đều nhắc tới chuyện cậu đi câu dẫn đàn ông. Tuy sự thật là hắn đã hiểu lầm nhưng trước loại người vô liêm sỉ trắng trợn như này cậu biết bản thân có giải thích cũng vô ích. Vậy nên cậu chỉ lạnh lùng đáp:
“Không liên quan đến anh.”
Tư Niệm vừa định rời đi thì Phong Diên đột nhiên bước tới. Anh đưa áo khoác của mình cho cậu rồi quay sang nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt sắc lạnh tột cùng.
“Châu Tư Niệm, người này cậu quen sao?”
Tư Niệm có chút lúng túng. Cậu là không muốn thừa nhận bản thân có quen hắn ta, đừng nói đến tư cách là bạn trai cũ. Nhưng trước câu hỏi của ông chủ, cậu chỉ còn cách khẽ gật đầu.
Đoàn Chí Cường vừa thấy Phong Diên xuất hiện, lại còn để Tư Niệm cầm giúp áo, đầu hắn như nghĩ ra gì đó mà nhoẻn miệng cười.
“Tư Niệm à, người này là… tên đàn ông đã đưa em tới đây? Em có vẻ vẫn chưa quên được tôi nhỉ? Hình mẫu này chẳng phải là hoàn toàn giống với tôi sao?”
Trong lòng Tư Niệm lúc này đang cực kỳ kinh tởm sự ảo tưởng của hắn ta. Đối với cậu, có mười hắn ta cũng chẳng thể bằng một góc của Phong Diên. Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì đã thấy khuôn mặt anh bỗng nhiên tối sầm lại. Anh bước tới sát gần người đàn ông trước mặt, nhìn chằm chằm, lạnh giọng hỏi hắn ta:
“Cậu tự tin đến mức nào mà dám nói hình mẫu của bản thân giống với tôi vậy?”
Đoàn Chí Cường lúc này không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng áp lực. Nhưng để giữ thể diện trước mặt Tư Niệm, hắn lùi lại vài bước, thản nhiên nhún vai cùng vẻ mặt khiêu khích rồi rời đi. Dù vậy, trong mắt Tư Niệm, cậu vẫn nhận ra rõ ràng trong hành động và vẻ mặt của hắn ta đã có chút gượng gạo hơn khi nãy.
Sau khi Đoàn Chí Cường rời đi, Phong Diên quay sang nhìn Tư Niệm. Phát hiện vẻ mặt cậu có đôi nét của sự khó chịu, anh liền tò mò.
“Tên đó là gì của cậu? Bạn? Hay là…”
“Chỉ là một người bạn cũ thôi. Chúng tôi… đã từng có một khoảng thời gian khá thân, nhưng giờ thì không còn nữa.”
Tư Niệm vừa dứt lời ở đó Phong Diên lại phát hiện, không biết từ khi nào hai má của cậu đã đỏ bừng lên. Có lẽ men rượu đã bắt đầu tác động, nghĩ lại khi nãy cậu cũng uống khá nhiều.