Tô Dật Tu gật đầu bảo bọn họ mau làm kiểm tra trước, bản thân anh cũng đi vào phòng phẫu thuật, “Tôi xong ngay.”, bên này nói với Hách Đằng: “Hôm nay đừng đi đưa cơm cho anh, có ca mổ.”
Tuy hai người không ngủ cùng nhau nữa, nhưng những động tác nho nhỏ với nhau càng lúc càng nhiều, Hách Đằng thường đưa mắt sáng ngời nhìn Tô Dật Tu, Tô Dật Tu thỉnh thoảng cũng sẽ ôm ôm cậu, nắm tay cậu, xoa mặt cậu, xoa đầu cậu, Hách Đằng chưa từng từ chối anh, có lúc bị xoa mặt còn đỏ mặt, làm anh Nhất Hưu nhiệt huyết bừng bừng, sau đó quyết định vẫn nên nhịn, không nên đụng tay đụng chân nữa, nhưng vẫn không nhịn được, hai cánh tay cứ như có ý thức riêng.
Hai người đều rất thỏa mãn với những ngày tháng thế này, Hách Đằng cũng tự biết hài lòng, chưa từng hỏi gì, tuy Tô Dật Tu cũng có suy nghĩ của riêng anh, nhưng có những chuyện phải nhanh chóng làm trước, vì anh thật sự không muốn chỉ xoa mặt cậu, siêu muốn ôm ấp hôn hít.
Tuy Hách Đằng giữ tiền rất chặt, nhưng cậu không tham, huống chi người từng chết một lần thấu hiểu sâu sắc rằng mạng đáng giá hơn tiền. Tô Dật Tu cũng không chấp nhất với tiền, đủ xài là được. Có điều con người ai cũng có lòng tham, dục vọng là thứ không thể kiềm chế, không phải với thứ này thì thứ khác. Cho nên hai người không tham lam nhiều tiền bạc và vật chất, mục tiêu của lòng tham đương nhiên phải chuyển đến nơi khác.
Tô Dật Tu tham lam Hách Đằng, Hách Đằng tham lam tình cảm, đối tượng của tình cảm đương nhiên là Tô Dật Tu mang đến cho cậu sự ấm áp.
Sau khi Tô Dật Tu mua vàng thì Hách Đằng ngày ngày lên mạng liếc vài cái, tuy ngày đầu tiên thấy số lượng Tô Dật Tu mua đã giật nảy mình, cậu nghi ngờ không biết có phải anh đã dồn hết tài sản vào đó rồi không, lập tức gọi điện thoại, “Anh Nhất Hưu, anh mua hết tiền rồi sao! Cái này phải để dành lâu lắm đó!”
Tô Dật Tu vừa thay băng cho con chó xong, còn chưa kịp cởi bao tay, thấy điện thoại của Hách Đằng, lập tức nhờ nhân viên bắt máy rồi để vào tai mình, “Em tưởng anh ngu à, phải giữ lại một ít chứ, lỡ như có chuyện gấp cần dùng thì sao.”
“Vậy thì tốt.” Nhìn lại con số bên trong, cả hai đời của Hách Đằng cộng lại cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn để mình toàn quyền quản lý, mật khẩu nằm trong tay mình, tuy chủ tài khoản là Tô Dật Tu, nhưng tim cậu vẫn đập thình thịch, bàn tay cầm chuột toát mồ hôi. Giá mua là 216, mua tổng cộng 4 kí vàng, hai năm sau giá vàng cao nhất sẽ đến 396, sau đó hạ xuống. Nếu bán ra vào lúc đó, thì kiếm được…
Hách Đằng lấy máy tính ra bấm thử, Tô Dật Tu rửa tay sạch sẽ tự cầm điện thoại, “Sao vậy? Em cần dùng tiền à? Anh còn một ít.”
“Không phải, em không cần xài tiền, em đang tính tiền.” Nhìn màn hình máy tính, không ngoài dự đoán, hai năm sau Tô Dật Tu có thể kiếm được 720.000 tệ. Mới nghĩ tới thôi đã thấy kích động rồi!! “Lời được nhiều tiền lắm đó.”
Tô Dật Tu bật cười, “Đồ con cún trưởng thành, gọi cho anh vì chuyện đó thôi sao? Anh còn tưởng là em nhớ anh.”
“Ai là cún trưởng thành!”
Tô Dật Tu đóng cửa phòng chẩn đoán lại, khóa nụ cười gian của Bành Tường ra ngoài, “Em đó, tên của Đại Bảo không sửa được nữa. Em lấy tên Nhị Bảo đi.”
“…” Tuy không thấy mặt Tô Dật Tu, nhưng Hách Đằng vẫn đỏ mặt, “Không muốn, không muốn lấy tên Nhị Bảo.”
“Được rồi, đừng có nghĩ tới chuyện kiếm tiền mãi, tiền phi nghĩa từ trên trời rơi xuống cũng không phải chuyện tốt.” Dừng một lát, Tô Dật Tu nói tiếp, “Đủ cho anh ăn bào ngư mỗi bữa, cho em mỗi bữa ăn tôm hùm, cho Đại Bảo ngày ngày ăn cá hộp là được rồi.”
“Tiền phi nghĩa đâu chứ, cái này là tiền mình kiếm được.”
“Được được, kiếm được.” Tô Dật Tu vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng hô hoán vội vã và tiếng gõ cửa, anh không cúp điện thoại của Hách Đằng, mở cửa ra hỏi trước: “Chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Tô cứu con hamster của em với, hình như sinh khó!!” Cô gái bên ngoài gào thét.
“Vậy anh mau đi đi.”
Cúp điện thoại, Hách Đằng vẫn còn đang nhìn dãy số màu đỏ ngơ người, Đại Bảo thì đã không thể dằn nổi nữa rồi, “Gâu!”
Hách Đằng quay lại, “Đại Bảo, mày không thấy mày hơi bắt nạt tao sao? Trước đây mày chưa từng sủa, bây giờ biết sủa tao rồi! Còn sủa to vậy nữa!”
Đứng bật dậy, Đại Bảo nghiêng đầu chạy mất, Hách Đằng đuổi theo, một người một chó đuổi bắt ầm ĩ trong phòng. Đại Bảo điên hẳn, chạy đến cầu thang, Hách Đằng đuổi theo, “Hà hà hà, không chạy được nữa rồi chứ gì.” Nói rồi chụp lấy Đại Bảo.
Đại Bảo nhảy phốc lên, nhảy thẳng xuống từ hơn nửa cầu thang. Bộ lông dài vàng óng bay phất phới, tứ chi thon dài mạnh mẽ duỗi dài, đôi mắt to có thần đầy ngạo nghễ, từ lúc bắt đầu nhảy đến khi tiếp đất Đại Bảo hoàn toàn không mở miệng, thậm chí không có một chút do dự, chân đáp vững vàng, độ cao hoàn toàn không thành vấn đề. Nó bình thản quay lại nhìn Hách Đằng, tuy là đang chơi, nhưng vẻ mặt của một người một chó hoàn toàn khác biệt. Hách Đằng rất có cảm giác Đại Bảo đang chơi với cậu.
“Đại Bảo mày ngầu quá đi tao thích mày quá chừng!” Hách Đằng chạy đến ôm Đại Bảo, Đại Bảo rất phối hợp, đứng cao lên cho cậu ôm.
Vuốt lông Đại Bảo, Hách Đằng ôm mặt nó, “Cười một cái nè, mày u uất quá.” Cứ như người nào đó.
Đại Bảo cắn ống quần Hách Đằng kéo cậu vào bếp, sau đó đưa chân trước vỗ vỗ tủ lạnh, trong đó có thịt ăn.
“Không được không được!”
Đại Bảo chạy quanh Hách Đằng làm nũng.
“Không được thật mà!”
Đại Bảo mở miệng liếm cậu, cậu ngồi xuống, “Đại Bảo, cho mày ăn thịt cũng không phải không được, nhưng mà, thương lượng một chuyện này đi. Ba mày có việc bận, chắc chắn lại không được ăn bữa trưa tử tế, tao đi tìm ba mày, mày ở nhà ngoan ngoãn có được không.”
Đại Bảo nghe được ăn thịt, quá tốt, mi đi đâu mặc kệ.
Lấy thịt ra hâm nóng, dằm cà rốt và khoai tây đã nấu từ trước ra trộn chung, cho vào trong bánh chó, rưới chút nước thịt, Đại Bảo ăn vui vô cùng, “Thấy tao tốt với mày chưa, lần nào làm thịt cũng làm riêng cho mày. Biết mày không thể ăn mặn. Nhớ phải uống nhiều nước. Chiều về tao dẫn mày đi tưới hoa.”
Đại Bảo bận cúi đầu ăn, nhưng thỉnh thoảng lại vẫy đuôi lên người Hách Đằng.
Nhanh chóng lấy cơm cho Tô Dật Tu, Hách Đằng thu dọn xong thì đi. Đẩy cửa bệnh viện thú y bước vào thì nghe thấy tiếng con gái vừa khóc vừa mắng chửi ầm ĩ, “Anh trả Bé Ngoan lại cho tôi trả Bé Ngoan lại cho tôi!!”
Đối tượng cô gái đang mắng là Tô Dật Tu, Tô Dật Tu chẳng biết làm sao.
“Sao vậy?” Hách Đằng rất không vui, dù là vì nguyên nhân gì, thấy Tô Dật Tu bị người ta mắng đều rất giận.
Tô Dật Tu thấy cậu đến thì rất ngạc nhiên, “Không phải đã bảo em không cần đến sao?”
“Anh đừng mong đi, trả Bé Ngoan cho tôi!”
Cô gái muốn xông tới, Tô Dật Tu kéo Hách Đằng ra sau lưng, “Cô à, tôi nói lại lần nữa, con hamster của cô còn nhỏ, vẫn chưa đến tuổi sinh sản, khi đưa đến đây đã nguy kịch rồi, trước đó nó khó sinh đã mất rất nhiều sức, lại thêm đi đường chậm trễ, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cô vừa đến là chúng tôi lập tức kiểm tra cho nó, khi đó cô cũng có mặt, nhịp tim và huyết áp đã rất yếu rồi, mất máu nghiêm trọng, chúng tôi sẽ cố gắng nhưng cũng nói với cô phải chuẩn bị tâm lý, khi đó cô nói cô hiểu.” Bành Tường không nhìn được cảnh cô gái này khóc lóc om sòm ở đây, dịu giọng nói lại chuyện khi nãy, “Kết quả kiểm tra đã có ngay từ đầu, cô nhìn thấy, cũng kí tên rồi.”
“Tôi mặc kệ tôi mặc kệ! Khi lên bàn mổ nó vẫn còn sống bây giờ lại chết là do các người hại, chính là anh.”
Cô gái chỉ vào Tô Dật Tu, các chủ thú nuôi mang thú cưng đến khám bệnh đa số đều đang hóng chuyện, bọn họ có thể hiểu được tâm trạng khi mất thú cưng, cũng hiểu được sự cố gắng của bác sĩ, nhưng không ai đi lo chuyện bao đồng, đặc biệt là đối phương còn có dấu hiệu mất trí.
Nghe lời bọn họ đối thoại Hách Đằng cũng đã hiểu được mọi chuyện rồi.
“Vậy cô muốn thế nào?” Tô Dật Tu hỏi.
Cô gái nói to: “Tôi muốn được bồi thường! Trả Bé Ngoan lại cho tôi!”
Hách Đằng nghe vậy cảm thấy đúng là đòi hỏi vô lý, thái độ hùng hổ của đối phương khiến Hách Đằng xông từ sau lưng Tô Dật Tu ra, “Cô quá đáng thật, đừng nói là động vật nhỏ, dù là con người lên bàn mổ cũng không thể bảo đảm còn sống trở ra, bác sĩ chắc chắn đã cố gắng hết sức, cô cứ bám lấy như vậy không xấu hổ à!”
“Mắc mớ gì anh, mấy người cùng một giuộc chứ gì!”
“Không liên quan đến cậu ấy, cậu ấy không phải người của bệnh viện.” Tô Dật Tu kéo Hách Đằng.
Hách Đằng vùng tay ra, “Tôi không phải người của bệnh viện, nhưng tôi thấy coi không được. Lúc nãy tôi nghe thấy rồi, bản thân cô cũng biết con hamster của cô sinh khó, khi con người khó sinh cũng biết đạo lý giữ lớn không giữ nhỏ, cô lại tự ý, lúc ở nhà phát hiện thú cưng khó sinh chẳng lẽ không biết tự phán đoán trước sao? Được, chuyện này tôi xem như cô không biết, nhưng chắc cũng phải biết là chưa đến tuổi thì không được sinh nở chứ, bản thân cô cũng là nữ giới mà, bé gái vị thành niên sinh con còn nguy hiểm, nói gì động vật. Cô để con hamster nhà cô sinh con lúc chưa trưởng thành, cho thấy rõ kẻ làm chủ như cô không có trách nhiệm, bây giờ nó chết lại đổ lỗi cho bác sĩ, vậy tôi phải hỏi cô, cô để con hamster nhà cô sinh sản sớm như vậy để làm gì?”
“Mắc mớ gì tới anh!”
“Tôi đâu có rảnh mắc mớ vào chuyện của cô, nhưng cô mắng anh ấy thì tôi phải can thiệp!” Hách Đằng nói xong còn đỏ mặt, “Mắng bác sĩ là tôi can thiệp!”
“Tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô gái lấy điện thoại ra.
Bây giờ thì Hách Đằng không sợ nữa rồi, vì cậu nhớ đến chuyện lần trước Tô Dật Tu bảo người của trạm y tế báo cảnh sát, cậu ôm hộp cơm hất cằm, “Cô báo đi, vừa hay để cảnh sát đến nghe chuyện này, cô nói tới nói lui cũng chỉ vì không muốn trả tiền lại được bồi thường thôi chứ gì? Vừa hay cho cảnh sát đến đây điều tra, nói không chừng không chỉ một bệnh viện này gặp chuyện như cô, ha ha, bắt động vật non chưa trưởng thành sinh sản, nếu có thể sinh nở bình an thì bán con non đi, nếu khó sinh thì cứ chạy đến bệnh viện, chết trong bệnh viện thì cứ làm ầm lên đòi bồi thường, kiểu nào cũng có tiền, quả nhiên là con đường phát tài.”
“Anh nói bậy!” Cô gái xông đến như định đánh Hách Đằng.
Nói sao thì Hách Đằng cũng là đàn ông, bị con gái đánh vài cái có là gì, nhưng Tô Dật Tu làm sao có thể trơ mắt nhìn cậu bị đánh, đưa tay bảo vệ Hách Đằng, hô to: “Đủ rồi! cô muốn bồi thường đúng không?” Anh hỏi cô gái.
Cô gái vẫn rất hung hãn, “Chắc chắn phải đền, tôi nuôi biết bao lâu.”
“Vậy cô báo cảnh sát đi. Phí điều trị có thể không thu, nhưng không có chuyện bồi thường.”
“…” Cô gái nghẹn họng.
Hách Đằng cứ nghĩ là Tô Dật Tu định đền, sốt ruột định giẫm chân anh rồi, nhưng nghe đến đây, cậu nói: “Con hamster nhà cô gặp phải một người chủ như cô đúng là xui tận mạng, bị xem như công cụ kiếm tiền chưa nói, còn mất cả mạng.”
Tiếng xì xào xung quanh và thái độ lạnh lùng của bác sĩ lại thêm ánh mắt căm phẫn khinh bỉ của Hách Đằng, làm cô gái kia “xí” một tiếng rồi đi ra.
“Cô định làm gì?” Hách Đằng căng thẳng.
“Về nhà! Chỗ mấy người đúng là cướp của giết người!”
“Vậy con hamster này xử lý thế nào? Cô không mang về?” Bành Tường hỏi.
Cô gái hét lớn: “Chả cần, muốn làm gì thì làm đi!”
“Cô ta!!” Hách Đằng hậm hực nói, “Sao lại như thế được!”
Khi cô gái đi rồi, Tô Dật Tu bảo Bành Tường xử lý xác con hamster, người trong phòng khám xôn xao bàn luận về cô gái khi nãy.
Không có hơi sức lo mấy chuyện đó, Hách Đằng bị Tô Dật Tu dẫn vào phòng chẩn đoán của anh, đóng cửa, cậu vừa định trách móc đã bị Tô Dật Tu ôm chầm lấy từ sau lưng, “Gì… gì vậy!”
Hách Đằng ôm chặt hộp cơm, Tô Dật Tu ôm chặt cậu, hai người cứ đứng như thế.
Cái ôm của Tô Dật Tu rất ấm áp, đây không phải lần đầu Hách Đằng dựa vào người anh, giờ này phút này, người đàn ông phía sau chỉ dựa rất sát rất sát vào cậu, gần đến nỗi hơi thở của anh cũng làm cậu căng thẳng, nhưng ngoài ra không làm gì nữa.
Có một khắc, cậu nghĩ là Tô Dật Tu sẽ hôn cậu, nhưng không có, không phải cậu tự đa tình, mà là ánh mắt của Tô Dật Tu để lộ quá nhiều.
Cậu không biết Tô Dật Tu đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng cậu tin người đang được cậu ôm và dựa vào này, tin từng chuyện anh ấy làm.
Bầu không khí quá tốt, Hách Đằng không nỡ rời khỏi vòng tay anh, Tô Dật Tu cũng không nỡ buông tay, hai người nhìn nhau, cùng cười.
“Khi nãy cảm ơn em.” Tô Dật Tu nói.
“Là cô ta quá đáng.” Hách Đằng nghĩ lại những câu mình đã nói, cảm thấy mình chẳng nói sai gì, “Có thể khi nãy em nói hơi khó nghe, nhưng cô ta lợi dụng thú cưng của mình như thế, không thể đứng nhìn được. Rõ ràng bản thân sai mà lại cứ tự đắp vàng lên mặt.”
Tô Dật Tu lúc nào cũng cười nhẹ với cậu, “Từng làm thầy giáo có khác, nói chuyện có uy lực hơn bọn anh nhiều. Nào, nói thêm mấy câu cho anh nghe.”
“Lại mang em ra đùa chứ gì!” Hách Đằng vùng vẫy ra khỏi lòng anh, đưa hộp cơm cho anh, “Cô ta không trả tiền, chi phí anh sẽ phải gánh có đúng không?”
“Đúng vậy, tuy không cứu được mẹ lẫn con, nhưng thiết bị dụng cụ thuốc men nhân lực, cô ta không trả thì anh phải trả, huống chi cũng là anh nói thế.”
Hách Đằng không vui, “Lỗ quá.”
“Không lỗ, ít nhất anh có được thứ không thể mua bằng tiền.” Thấy ánh mắt thắc mắc của Hách Đằng, Tô Dật Tu hoàn toàn không định nói với cậu, khi đó anh kích động đến thế nào, “Cảm ơn em hiểu anh.”
“Ăn mau đi, không biết đã nguội chưa nữa.”
“Đồ em làm thì nguội cũng ngon.”
Bây giờ Hách Đằng bình thản rồi, ngồi xuống ghế đối diện, “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo[1].”
“Thật ra cũng không phải chuyện lớn, chỉ là muốn xin nghỉ phép với em.”
“Xin nghỉ phép với em?” Hách Đằng không hiểu.
“Ừm, anh phải về nhà một chuyến, thứ sáu tan ca anh đi luôn, anh về nhà.”
Đúng rồi, người ta còn có cha mẹ mà, thời gian gần đây hai người sống quá vui vẻ, dến mức mình hoàn toàn không chú ý, “Chuyện này, đâu cần xin nghỉ với em, anh về nhà là chuyện bình thường mà.”
Tô Dật Tu nuốt cơm trong miệng xuống, nhìn cậu, “Về nhà làm vài việc, quay lại ngay.”
“Vậy anh đi đường cẩn thận.”
“Mấy ngày nữa mới đi mà. Đúng rồi, ở nhà một mình có sợ không?”
Hách Đằng lắc đầu, “Không đâu, có Đại Bảo ở nhà với em mà.” Nghe anh nói phải về nhà, trong lòng vẫn có chút thay đổi, tâm trạng cũng không còn tốt như lúc nãy, nhưng mà, “Đại Bảo không về cùng anh chứ.” Nếu cả Đại Bảo cũng đi thì sẽ khó chịu lắm.
“Đại Bảo ở nhà với em. Nếu không anh không yên tâm.” Tô Dật Tu bắt đầu xòe từng ngón tay dặn, “Anh không ở nhà thì buổi tối đừng ra ngoài, lúc đi thang máy tuyệt đối không được đi một mình với đàn ông lạ, nếu chỉ có hai người, em chờ chuyến sau. Vào nhà rồi phải khóa cửa ngay, đúng rồi, nếu đúng lúc người nhà kế bên cũng đang mở cửa, nhất định phải chờ người ta vào rồi em mới vào nhà.”
“Tại sao?”
“Em ngốc quá, lỡ như lúc em xoay người mở cửa hắn ta đẩy vào thì sao!!”
Hách Đằng sửng sốt, “Là hàng xóm của anh mà?”
“Nhưng anh đâu có quen hắn ta, ai phạm tội cũng có lý do, có người vì tiền, có người vì sắc, chỉ sợ nhất là không vì gì cả, cẩn thận vẫn hơn.”
“Em không tiền cũng không sắc, chắc người ta không quáng gà vậy đâu.”
Tô Dật Tu nhìn cậu, “Sao mà anh cảm thấy em đặc biệt…”
“Cái gì?”
“Tú ngoại tuệ trung[2].”
“…” Hách Đằng nghiêm mặt nói: “Dĩ ngôn thủ nhân, thất chi tể dư, dĩ mạo thủ nhân, thất chi tử vũ[3]. Câu này nói cho anh nghe là quá hợp.”
“Thầy giáo Tiếng Anh còn dạy cả ngữ văn nữa kìa!”
Hách Đằng đứng lên dọn hộp, “Anh đừng ăn nữa.”
“Đừng mà đừng mà!” Tô Dật Tu túm lấy hộp cơm, “Anh chưa ăn no mà.”
“Ai bảo anh nói nhiều.”
“Anh quan tâm em thôi mà.” Tô Dật Tu bảo vệ hộp cơm, ăn ngấu nghiến hết sạch, “Mau về đi, buổi trưa phải ngoan ngoãn ngủ một giấc.”
“Em sắp thành heo rồi.”
“Cũng chỉ nhà mình mới có con heo ốm như vậy.”
“Em đi đây.” Hách Đằng thu dọn xong đang định mở cửa thì bị Tô Dật Tu kéo lại. “Sao…”
Chưa kịp dứt lời, nhìn vào đôi mắt Tô Dật Tu là không nói tiếp được nữa. Tô Dật Tu kéo mặt cậu, miệng thành hình mỏ vịt, nhưng anh lại chỉ cúi xuống hôn lên má Hách Đằng một cái, rồi thả cậu ra, “Đi đường cẩn thận.”
Tô Dật Tu lại cười khẽ bên tai cậu, “Sao mà em đáng yêu thế này!”
Ps: Hách Đằng: Sao tự dưng hôn em!
Tô Dật Tu: Không nhịn được.
Hách Đằng: Anh nói rõ ràng cho em!
Tô Dật Tu: Ừm, ai bảo em dụ dỗ anh.
Hách Đằng: Anh nói chuyện có lý chút đi! Em dụ dỗ anh bao giờ.
Tô Dật Tu: Cả dụ dỗ anh cũng thành một phần thói quen của em rồi sao, ai, không ngờ em yêu anh đến vậy!
Hách Đằng: … 凸 (゜ 皿 ゜メ) Phắc!
.
[1] Không có việc gì bỗng dưng ân cần săn đón, không phải có mưu gian thì cũng là trộm cắp.
[2] Một cụm từ trích từ thơ của Lưu Bá Ôn, nghĩa là bên ngoài thanh tú, bên trong thông tuệ.
[3] Nghe lời nói để nhận biết và dùng người là sai lầm, dựa vào dung mạo bên ngoài để nhận biết và dùng người cũng là sai lầm.