Xe chạy tới trước cửa phòng khám thú y của Tô Dật Tu, Hách Đằng sống chết không chịu xuống xe, “Nếu biết là tới chỗ của anh, em không đi đâu! Còn rất nhiều chỗ khác để chích mà?”
Tô Dật Tu đưa tay cởi dây an toàn cho cậu, “Khi nãy sợ em đến đây sẽ xấu hổ, cho nên mới đến trạm xá, ai ngờ chỗ đó không dành cho người, địa bàn của mình vẫn tốt hơn.”
“Xấu hổ lắm, ban ngày mới gặp, bây giờ đã tới chích ngừa.”
“Phô tư thế cắn người của em ra.”
Tô Dật Tu nói xong thì nhảy ngay xuống xe, để khỏi bị Hách Đằng cắn.
Hách Đằng hung hăng sập cửa xe, cực khí thế, “Em nói cho anh biết, một lát nữa không được nói chuyện đó với đồng nghiệp của anh!”
“Chuyện gì?”
“Thì chuyện em cắn người.”
“Em không nhắc thì anh cũng quên mất, bây giờ em nhắc, ha ha ha.”
Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, quan hệ giữa hai người cũng khác trước, dù là trước mặt anh hay trong lòng mình, Hách Đằng đều thả lỏng hơn rất nhiều, cậu biết là mình cáu gắt cũng được, đau lòng cũng được, hay là mất khống chế như khi nãy cũng được, người này sẽ luôn bảo vệ cậu.
“Coi chừng em không nấu cơm cho anh ăn nữa.”
“Anh tự nấu.”
“Vậy em chỉ nấu cho Đại Bảo ăn, chỉ dẫn nó đi dạo, tối còn ôm nó ngủ!”
“Thách!!”
Hách Đằng bị Tô Dật Tu kéo tay vào phòng khám, “Tôi đến rồi đây.”
Bành Tường sốt ruột đáp vội: “Nhanh lên nhanh lên, chích xong còn có việc bận.”
“Buổi tối cậu còn chuyện gì nữa, không phải hôm nay cậu trực ca à?”
“Lát nữa phải xem phim truyền hình!”
Tô Dật Tu đè Hách Đằng xuống ghế, “Tiểu Tường, cậu có biết lên mạng cũng xem được không vậy? Ngoài ra còn tua nhanh với tạm dừng được nữa đó.”
Hách Đằng nghe nói là Tiểu Tường, liền hỏi: “Chữ Tường nào?”
“Tường trong phi tường.” Bành Tường tự hào lắm.
Không thể nhịn được, Hách Đằng cười ra tiếng. Tô Dật Tu và Bành Tường chẳng hiểu gì.
Cũng đúng, bây giừ không phải năm năm sau, bọn họ còn chưa biết chữ “tường” có nghĩa gì, Hách Đằng cắn môi lắc đầu cố nhịn cười, không thể nói, tuyệt đối không, nhưng mà trong đầu cứ nghĩ mãi.
Không biết sau này Bành Tường có muốn đổi tên không.
“Chích mau lên, tôi thấy đã nặng lắm rồi.” Bành Tường chuẩn bị ra tay, “Mắt sao thế này? Đừng nói là do muỗi chích, tôi là thành phần chuyên nghiệp.”
“Cậu ta sợ chích.” Tô Dật Tu cố định hai vai Hách Đằng lại, không để cậu ngọ nguậy, “Em đừng nhúc nhích, nếu không kim gãy bên trong đó.”
“Không sao không sao, tôi lành nghề mà, hay chích cho chó mèo lắm.” Bành Tường sát trùng tay cho cậu, “Chúng ta chọn cách tiện mà làm, khỏi tốn công đi lại, thời tiết nóng nực.” Nói xong lấy hai lọ thuốc giữ lạnh ra, “211 nhé, cậu thấy sao?” Cậu ta hỏi Tô Dật Tu.
Tô Dật Tu không thể đồng ý hơn, “Ừm.”
“211 là sao?” Hách Đằng hỏi.
“Là hai mũi, một mũi, một mũi. Chích ba lần là xong.” Anh đứng sau Hách Đằng, “Em dựa vào anh này.”
Lưng Hách Đằng cứng lại, nhưng vẫn chầm chậm ngả ra sau. Cảm giác ấm áp của Tô Dật Tu truyền sang cậu, dần dần trở nên rất nóng, tâm trạng trở nên rất bình thản, rất vững vàng.
Thì ra, cảm giác có người để dựa vào là thế này.
“Xem nè, tôi dùng cỡ kim nhỏ nhất cho cậu đó.” Bành Tường đẩy ống ép không khí ra, “Yên tâm đi không đau đâu, cả chuột lang tôi cũng từng chích rồi, không phản ứng gì hết, tay nghề tôi điêu luyện lắm.”
“Cậu nói nhiều quá vậy.” Tô Dật Tu rất muốn tự tay chích, cũng rất muốn khoe khoang tay nghề của mình, nhưng ai sẽ ôm cậu bảo mẫu nhà anh? Bành Tường sao? Đương nhiên không được! Sát rạt vào như thế còn ra thể thống gì nữa!
“Cái này gọi là có lòng tốt và kiên nhẫn đó!”
Lúc nói chuyện thì đã ghim kim vào, Hách Đằng ứm một tiếng, khi đẩy kim vào không đau, khó chịu là lúc bơm thuốc, cứ buốt buốt.
Tô Dật Tu thấy thuốc trong ống sắp hết, đưa tay bóp vai Hách Đằng, để an ủi.
Tiếp tục mũi thứ hai, Hách Đằng đã quen được với cảm giác đau, thả lỏng lại, thế là Tô Dật Tu nhân lúc chích mũi thứ hai, nói: “Từ hôm nay bắt đầu ăn kiêng, kiêng rượu với trà đặc, kỵ đồ ăn cay nóng và dễ kích thích, bao gồm cả những thực phẩm có caffein như chocolate, cà phê, Coca. 2 tuần sau khi chích bất kì loại vắc xin nào mới được ăn uống bình thường. mấy ngày này em phải chú ý nghỉ ngơi, nhưng mà loại này là thuốc nhập khẩu, có lẽ phản ứng phụ không mạnh lắm.” Nói xong lại thêm một câu: “Lúc ngủ đừng đè lên nó, em nằm nghiêng bên phải ấy.”
“Chậc chậc, tên anh trai này. Dám giành mất mấy câu dặn dò của mình.”
“Thèm khát thì tự đi kiếm một ông anh đi.”
Nói một câu được Bành Tường liếc một cái.
Hách Đằng nhíu mày, rất bất mãn, “Vậy là mỗi ngày chỉ được ăn mì với cháo thôi sao.” Cậu thích ăn cay, không cay không vui!
“Cố nhịn đi, mấy món thanh đạm cũng ngon mà. Ăn cơm niêu Quảng Tây với uống canh gà được, vừa hay bồi bổ cho em luôn.”
“Cậu tưởng đang ở cữ hả, bồi với bổ.” Bành Tường rút kim ra vứt vào thùng rác y tế, “Cậu dọn dẹp đi, tôi kệ đó.”
“Cút đi cút đi, đi xem mấy cái phim bại não đó đi.”
“Phim gì vậy?” Hách Đằng cầm bông gòn ấn lên cánh tay.
Bành Tường kích động nói: “Cung tâm kế!”
“Em xem em xem, có phải phim bại não không.”
Hách Đằng lại không đồng ý với Tô Dật Tu, “Em thích Dương Di lắm.”
Dương Di! Tô Dật Tu nhớ tên này rồi!
Dù sao thì chỉ cần là người Hách Đằng thích, ta đây ghét tất.
Trong lòng ta đây nghĩ vậy đó, không lừa ai hết.
“Tô, sao vậy?” Bành Tường thấy Tô Dật Tu nhe nanh dữ tợn, nhịn không được phải hỏi.
Tô Dật Tu hoàn hồn lại, “Không có gì, tôi không thích Dương Di.”
“Sao vậy, đẹp lắm mà, nhưng mà cứ bị người ta bắt nạt.”
“Không sao, lên làm vương phi rồi cô ấy sẽ báo thù.”
Bành Tường nghe cậu tiết lộ vậy thì rất vui, “Thật sao! Tôi xem mấy tập này thấy tức chết được.”
Đương nhiên rồi, phim này cậu từng xem, đương nhiên biết tình tiết và kết thúc ra sao.
Tô Dật Tu thật sự không chịu nổi nữa, “Hai tên đàn ông các cậu nói chuyện nào đàn ông một chút được không?”
“Được.” Hách Đằng gật đầu.
“Không được.” Bành Tường từ chối, “Thôi tôi phải đi đây.”
Thế là, Tô Dật Tu chấm cho biểu hiện của Hách Đằng điểm kém, cho Bành Tường điểm tròn.
Chỗ bị chích trên cánh tay nhức nhức, Hách Đằng vặn cánh tay xem thử. Tô Dật Tu đeo găng tay dùng một lần phân loại rác trên bàn rồi vứt đúng chỗ.
Hách Đằng nhìn vào sâu trong phòng chẩn đoán, trong đó có rất nhiều động vật nhỏ đang nằm viện, bây giờ không dắt Đại Bảo theo, cho nên…
“Em với Bành Tường nói chuyện hợp nhau nhỉ.” Tô Dật Tu đập mạnh cái nắp thùng rác xuống.
? “Gì vậy?” Chẳng hiểu gì, lại thêm cái mặt lạnh tới tận xương của anh Nhất Hưu, tám chín phần mười là đang bực bội, “Anh ta là đồng nghiệp của anh.” Đáp án bảo hiểm trăm phần trăm, nhưng mà, “Sao lại nói đến anh ta?”
Tô Dật Tu bắt chước ánh mắt khao khát khi nãy của Hách Đằng nhìn vào trong, Hách Đằng bật cười, đẩy anh một cái, “Khi nãy trông em ngốc vậy sao?”
“Cũng tương đương. Em đâu tự thấy được mặt của mình, sao biết là không ngốc.” Tô Dật Tu đi qua đi lại rửa tay, “Đi thôi, về nhà nghỉ sớm.”
“Không phải anh nói có rất nhiều động vật nằm viện sao? Em đi xem được không?” Hách Đằng nhìn anh đầy mong chờ, “Đại Bảo không có đây, em vào được đúng không?”
Đôi mắt đỏ như quả đào nhìn mình, nếu mình không đồng ý không chừng lại sưng thêm, nhưng mà đã biết khi nãy Hách Đằng không nhìn theo Bành Tường, Tô Dật Tu từ âm u chuyển sang hửng nắng, “Anh dẫn em vào xem.”
Hách Đằng cười rạng rỡ, Tô Dật Tu dẫn cậu vào trong, không ngờ bên trong còn một gian rất rộng. Trên cửa viết Phòng bệnh thường và Phòng bệnh truyền nhiễm, và một Phòng theo dõi.
Từ cửa sổ kính của phòng quan sát có thể thấy được rất nhiều bé trong lồng bệnh, “Chúng nó phải ở lại đây bao lâu?”
“Nhất định phải khỏe hẳn rồi mới được xuất viện, dù sao thì ở nhà cũng không chuyên nghiệp bằng ở đây, lỡ cử động mạnh làm nhiễm trùng vết thương thì lại phải đau đớn.” Tô Dật Tu chỉ vào một con chó đang nhìn sang phía này nói: “Con chó đó bị chủ nó vứt đi, gãy xương độ C3, tiền được những người yêu động vật ủng hộ, bên anh điều trị cũng tính theo giá thấp nhất, bây giờ đang trong quá trình hồi phục. Đã phẫu thuật mấy lần rồi.”
Hách Đằng thấy con chó đó nhìn bọn họ vẫy đuôi, tuy có vẻ phái rất gắng sức, nhưng vẫn thấy được nó rất thân thiện, “Nó nhận ra anh.”
“Anh phẫu thuật cho nó.” Tô Dật Tu không giấu được vẻ đắc ý, không có gì đáng vui mừng và khích lệ hơn là thấy những con thú nhỏ trở nên khỏe mạnh tiếp tục sống tiếp trong tay mình, Hách Đằng từ trước đã thấy anh thần thánh, nghe anh nói vậy, liền chiếu luôn ánh mắt sùng bái vào anh. Tô Dật Tu thấy rất thỏa mãn với ánh mắt đó của Hách Đằng, tự tôn người đàn ông lập tức nở phồng, “Anh giỏi lắm đúng không.”
Hách Đằng gật mạnh, “Thật sự rất giỏi.” Cậu nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn của Tô Dật Tu, rồi nhìn con chó kia, nói: “Sau này anh sẽ giỏi hơn nữa.”
Tô Dật Tu cười hỏi cậu: “Sao em biết? Sau này anh lợi hại đến thế nào nữa?”
“Để em bói cho anh.” Hách Đằng biến thân thành thầy bói, “Sau này anh sẽ lên tivi, sẽ bước ra thế giới, sẽ thành thần tượng của rất nhiều người.”
“Cảm ơn em tặng lời hay. Nhưng mà là thần tượng rồi lên tivi thì thôi, nếu là để kêu gọi mọi người nuôi thú cưng rồi đừng tùy tiện vứt bỏ, và không được ngược đãi chúng nó thì còn có thể.”
“Con chó đó khỏe lại rồi sẽ thế nào?”
“Bọn anh sẽ xem có ai muốn nhận nuôi không, nếu không thì giữ lại phòng khám trước.”
Hách Đằng rất đau lòng, “Nhất định phải tìm gia đình nào tốt.”
“Lo hão quá, có anh trấn ở đây em còn chưa yên tâm sao?” Tô Dật Tu nhìn nhìn mái tóc cậu, rất muốn xoa, cho nên anh làm. Quả nhiên không tệ.
Hách Đằng nhìn nhìn anh, hơi xấu hổ, nhưng đối phương lại rất thản nhiên, thế là cậu ngại ngại chỉ vào Phòng bệnh truyền nhiễm bên cạnh, “Bên đó là mấy con tiêu chảy này nọ đúng không.”
“Đúng.”
“Vậy còn Phòng theo dõi thì sao?”
Tô Dật Tu ôm choàng lấy Hách Đằng kéo ra ngoài, “Đừng hỏi nữa, em không muốn biết đâu.”
“Anh ấp a ấp úng như vậy làm em thấy ngứa ngáy.” Tuy đã biết chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng, còn con nào bị thương nặng hơn con chó bị vứt bỏ khi nãy sao?
“Em muốn biết thật à?”
Hách Đằng gật đầu.
“Được rồi.”
Tô Dật Tu dẫn Hách Đằng đi rửa tay sát trùng rồi mặc áo blouse trắng sạch sẽ, đeo khẩu trang, mở cửa Phòng theo dõi, bên trong chỉ có một con mèo con, một con mèo gần như nát bươm. Hách Đằng chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này, trong lòng rất khó chịu, cậu đưa tay che miệng, nhìn Tô Dật Tu, sao nó lại bị như vậy?
Ps: Hách Đằng: Anh đi đâu đó?
Tô Dật Tu: Chích.
Hách Đằng: Sao vậy? Bệnh rồi sao? Khó chịu ở đâu?
Tô Dật Tu: Đi chích vắc xin bệnh dại.
Hách Đằng: Anh bị chó cắn à!!
Tô Dật Tu: Tối qua em cứ cắn vai anh, rách da rồi, quên sao? Sướng quá quên luôn à! Quáo! Đừng cắn mà!
Hách Đằng: Cứ cắn!!
Tô Dật Tu: Vậy, xin hãy cắn ở đây, đừng khách sáo. *chỉ vào chỗ chớ nên gọi tên*
-oOo-
Hách Đằng: Đại Bảo Đại Bảo, ba muốn xem bóng rổ.
Đại Bảo: *lẳng lặng đẩy điều khiển qua*
Hách Đằng: Anh Nhất Hưu anh coi nè, Đại Bảo ngoan quá đi.
Tô Dật Tu: Đương nhiên, chó cắn chó miệng đầy lông, con anh sợ em lắm.
Hách Đằng: *nhe răng*