Khi Diệp Nam thanh toán xong rồi bước ra khỏi quán lẩu thì trời bất chợt đổ mưa.
"Mọi người định về thế nào?" Diệp Nam quay lại hỏi.
"Chúng tôi đều ở trong ký túc xá, mưa một chút cũng không sao." Trương Thiếu nói.
"Diệp Nam, còn cậu thì sao?" Trần Đan Đan hỏi.
"Anh ấy lái xe tới đây, đang đậu bãi gửi xe." Diệp Nam nhìn Nhậm Dịch.
Nhậm Dịch gật đầu: "Đi thôi."
Diệp Nam tạm biệt mọi người rồi cùng Nhậm Dịch chạy vào màn mưa. Nhậm Dịch giữ Diệp Nam bên cạnh, dùng bàn tay che đầu cho cậu. Diệp Nam ngẩng lên nói gì đó với anh, sau đó có vẻ định cởi áo khoác ra. Nhậm Dịch kéo Diệp Nam vào lòng, tự cởi áo gió ra trùm lên đầu cả hai.
Bóng dáng hai người dần dần khuất xa. Tiểu Nhàn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của Nhậm Dịch và Diệp Nam.
Mặc dù bọn họ đều sống trong ký túc xá trường, nhưng trời mưa càng lúc càng to, mà lại không có ai mang ô cả. Mọi người đành đứng vừa trú mưa vừa trò chuyện dưới mái hiên.
Nhậm Dịch đánh lái ra khỏi bãi đậu xe, quay lại dừng ngay trước mặt cả nhóm. Diệp Nam ngồi bên ghế phó lái hạ cửa sổ xe xuống vẫy vẫy tay chào họ, cả tay cậu vô tình hứng được một vũng nước mưa.
Thế rồi Nhậm Dịch lái xe rời đi.
"Ơ." Tiểu Nhàn ngạc nhiên chỉ tay theo hướng Nhậm Dịch vừa đi khỏi, "Người hôm qua tới đón Diệp Nam, là tiền bối Nhậm."
"Đến đón Diệp Nam gì cơ?" Trần Đan Đan nhìn theo hướng cô chỉ, như chợt nhớ tới gì đó, cô nàng lập tức ôm lấy Tiểu Nhàn thì thầm, "Tiểu Nhàn cậu có nhầm không? Chúng tớ vẫn luôn suy đoán bạn gái Diệp Nam là một người rất giàu, thế mà người giàu có đó không phải bạn gái, mà là tiền bối Nhậm ư?"
"Tớ không nhìn lầm đâu..." Tiểu Nhàn lắc lắc đầu, "Hơn nữa..."
Hơn nữa, hôm qua Diệp Nam đã hôn người ngồi ở ghế lái trên chiếc xe ấy, không chỉ có mình cô trông thấy như vậy. Nhưng ngoài cô ra, có lẽ không ai biết hai người họ đang ở bên nhau.
Trần Đan Đan hỏi đi hỏi lại, Tiểu Nhàn vẫn chỉ lắc đầu: "Không có gì đâu, tự nhiên tớ cảm thấy có khi là mình nhìn nhầm thật."
Diệp Nam đóng cửa sổ xe lại một lần nữa, cúi đầu bật cười một tiếng.
"Cười gì vậy?" Nhậm Dịch nghiêng đầu nhìn cậu.
"Em nghĩ lại lúc ăn lẩu, em nói với họ là anh lớn hơn em mười tuổi." Diệp Nam mím môi, cố gắng nhịn cười, "Lúc sau Trương Thiếu đi vệ sinh có lén nói với em một câu."
"Nói gì?"
"Bạn gái tận 30 tuổi, có phải hơi lớn tuổi quá không, có phải...sẽ có khoảng cách thế hệ, bên nhau rất khó có tiếng nói chung không."
Nhậm Dịch lập tức xụ mặt, trong ánh mắt hiện lên tia giận dỗi. Thách thánh tìm được ﹟ t𝙧ùm t𝙧u𝔂ện﹒𝐕N ﹟
Diệp Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lén cười thầm. Mặc dù Trương Thiếu nói với cậu là "bạn gái 30 tuổi", nhưng mỗi câu cậu nghe được sẽ tự khắc thay thành Nhậm Dịch. Kết hợp với thực tế sẽ thấy những lo lắng của Trương Thiếu là hơi thừa thãi. Chỉ là bỗng nhiên cậu muốn kể lại cho Nhậm Dịch nghe, để xem anh phản ứng thế nào mà thôi.
Kết quả buổi tối khi về đến nhà, Diệp Nam lập tức hối hận. Hồi nãy cười vui vẻ thế nào thì bây giờ hối hận cỡ đó.
Nhậm Dịch cực kỳ nỗ lực chứng minh "tuổi" của mình không hề già, thậm chí sức khỏe còn dẻo dai hơn Diệp Nam 20 tuổi gấp nhiều lần.
Diệp Nam bị đè lên tường nhà tắm, cứ tưởng cuối cùng cũng được tắm rửa đi ngủ, ai dè lại bị vần vò thêm một trận nữa.
"Không được, hôm nay tới đây thôi, lần sau... À không, ngày mai đi, ngày mai làm tiếp được không?" Diệp Nam bấu lấy cánh tay Nhậm Dịch xin tha.
Nhậm Dịch cắn mạnh lên cần cổ của cậu một cái, lạnh lùng đáp: "Em không được cũng không sao, anh vẫn được."
Diệp Nam cảm thấy Nhậm Dịch sau khi bị chọc giận cứ như biến thành một người khác vậy. Hệt như một tên bạo quân.
Là một tên bạo quân ấu trĩ.
Diệp Nam cảm thấy ngày mai không thể không xin nghỉ phép được.
Sáng hôm sau, Diệp Nam miễn cưỡng bò dậy được khỏi giường, kiên định muốn tới trường học thì lại nhận ra hôm nay là thứ bảy, cậu không có tiết. Còn nhóm Trương Thiếu thì phải tới trường từ sớm, họ tag tên Diệp Nam trên nhóm chat vài lần nhưng cậu không để ý.
Diệp Nam nằm trên giường lướt điện thoại, trong lòng thầm rớt nước mắt, cái chuyện dẻo dai tốn sức này chắc chắn không thể có lần sau được. Vả lại, việc khiêu khích giới hạn cuối cùng của Nhậm Dịch, cũng không thể có lần tiếp theo nữa.
Nhậm gia bật máy sưởi rất ấm nên Diệp Nam ở nhà không cần mặc áo len. Nhưng cậu khoác áo ngủ vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, tự nhìn lại bản thân trong gương thì bỗng nhiên cảm thấy có khi vẫn nên mặc áo len thì hơn.
Diệp Nam mất những năm phút để đi xuống ba tầng lầu, khi xuống đến tầng một cậu còn thở phào một hơi.
Cậu thấy Nhậm Dịch đang ngồi trên sofa, có vẻ anh đang cúi xuống xem Tiểu Hổ vẽ tranh.
Nhậm Dịch ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thản nhiên chào: "Chào buổi sáng."
Diệp Nam nhìn anh một lúc, sau đó nhanh chóng rời mắt nhìn về phía Tiểu Hổ, mỉm cười vẫy tay: "Tiểu Hổ, chào buổi sáng nha."
"Anh lại ngủ nướng rồi." Tiểu Hổ tập trung nhìn bức tranh mình vẽ, tiện thể đáp lời.
Diệp Nam: "......"
Nhậm Dịch bật cười khe khẽ, liếc qua chỗ ngồi bên cạnh. Diệp Nam ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống cạnh anh, nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi im không dám có hành động gì với Nhậm Dịch.
Nhậm Dịch cụp mắt nhìn Diệp Nam, đúng hơn là hai đầu gối của cậu.
"Còn đau không?" Nhậm Dịch thấp giọng hỏi.
Diệp Nam đỏ mặt: Em nên trả lời thế nào đây?
Đúng lúc này dì Tiêu mở cửa phòng bếp ra, hỏi Diệp Nam: "Thầy Diệp, cậu vẫn chưa ăn sáng, để tôi nấu cháo sữa cho cậu nhé?"
Diệp Nam vội vàng đáp: "Không cần phiền phức vậy đâu ạ, cháu uống cốc sữa là được rồi dì Tiêu."
Dì Tiêu đi qua nhìn cậu, hơi ngạc nhiên: "Thầy Diệp, máy sưởi trong nhà để nhiệt độ thấp quá à? Sao cậu lại mặc đồ dày thế này?"
Diệp Nam bị hỏi trúng tim đen, đột nhiên lúng túng không nói được gì. Cuối cùng vẫn phải để Nhậm Dịch giải vây giúp: "Tối qua em ấy bị cảm lạnh, không khỏe lắm."
"Vậy có cần tăng nhiệt độ máy sưởi lên không?" Dì Tiêu hỏi tiếp, "Tối qua đúng là rất lạnh, tôi còn phải mặc áo len đi ngủ đó, các cậu đi ngủ cũng nên đắp chăn dày hơn nhé."
Diệp Nam gật đầu như trống bỏi. Đến tận khi dì Tiêu rời đi cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua không chỉ đắp chăn dày mà còn ở trong tình trạng vận động mạnh suốt mấy tiếng đồng hồ. Nếu dì Tiêu biết chuyện này thì kiểu gì bà cũng nhắc mãi cho coi.
Diệp Nam cúi đầu liếc nhìn đôi chân dài đang ung dung duỗi ra của Nhậm Dịch, trong lòng không khỏi có chút bực mình, lén giơ tay ra nhéo anh một cái.
Tới tháng cuối cùng của học kỳ, Trương Thiếu đã dẫn một nhóm sinh viên trong câu lạc bộ đi làm thêm ngoài giờ học, các hoạt động sinh hoạt của câu lạc bộ do đó cũng bị hủy bỏ hoàn toàn. Diệp Nam tranh thủ thời gian rảnh cuối tuần để ôn lại bài tập, đảm bảo kiến thức đi thi cuối kỳ không có vấn đề gì mới bắt đầu chuẩn bị tìm việc làm thực tập cho kỳ nghỉ đông.
Diệp Nam vẫn chưa nói dự định của mình cho giáo viên biết, nhưng các thầy cô trong trường vẫn luôn quan tâm tới cậu. Cậu học trò ngoan trong lớp này đã học hành chăm chỉ để giành được học bổng hàng năm, chỉ là dường như số phận cậu hơi bấp bênh.
Một hôm sau giờ học, thầy giáo gọi Diệp Nam lại đưa một tập tài liệu cho cậu.
"Đây là thông báo tuyển dụng của một công ty, thầy mới nhận được thông tin nên cho em biết trước, nếu em có hứng thú thì thầy sẽ đăng ký giúp cho." Thầy giáo ôn hòa lên tiếng.
Diệp Nam hơi ngạc nhiên, vội vàng nhận lấy tập hồ sơ. Nội dung là một đơn vị hành chính ở thành phố đang tuyển thư ký để giải quyết các vấn đề pháp lý, trong yêu cầu còn nêu rõ là sinh viên mới ra trường.
"Thầy ơi, trong này ghi là ưu tiên sinh viên mới ra trường. Nhưng mà em vẫn chưa tốt nghiệp..." Diệp Nam đẩy hồ sơ lại cho thầy, nhỏ giọng đáp.
"Nếu em có hứng thú thì thầy sẽ đề cử em đi, đương nhiên có thể bỏ qua yêu cầu này." Thầy giáo vỗ vỗ tay cậu, hạ thấp tông giọng, "Chỉ là một khi đã nhận thì em không thể từ chức, phải đảm nhiệm công việc từ đầu đến cuối."
Diệp Nam thoáng sững sờ, thì thầm: "Vậy để em suy nghĩ..."
"Thầy thấy công việc này trả lương không tệ, lại còn được làm việc cho cơ quan nhà nước, tuy rằng ban đầu chỉ làm hợp đồng nhưng sau này chắc chắn sẽ được chuyển sang biên chế. Đây là một cơ hội tốt, em đừng nên bỏ lỡ." Thầy giáo khuyên nhủ.
"Vâng, em hiểu rồi. Thầy cho em suy nghĩ vài ngày được không ạ? Em cần suy xét tình hình hiện tại của em đã, bây giờ em còn đang làm thêm—"
"Nếu đang làm thêm thì em xin nghỉ việc là được mà. Vậy đi, thầy cho em ba ngày, thứ sáu em phản hồi lại cho thầy, nếu em không muốn đi thì thầy sẽ nhường cơ hội cho bạn khác."
Thầy giáo nói xong thì cất lại tập tài liệu vào ngăn kéo, vẻ mặt thầy không được vui cho lắm.
Diệp Nam cảm ơn thầy rồi rời khỏi văn phòng giáo viên.
Mặc dù lời đề nghị của thầy đến đột ngột và công việc đó cũng không phải sở thích của cậu, nhưng cậu vẫn rất cảm ơn vì thầy đã giới thiệu. Cậu cảm thấy mấy năm gần đây càng ngày mình càng may mắn. Đầu tiên, cậu thực hiện được ước nguyện thi đậu đại học Hạ, sau đó còn dần dần làm quen được những người rất nhiệt tình giúp đỡ mình. Cậu còn gặp được Nhậm Dịch nữa.
Nghĩ đến Nhậm Dịch, trong lòng Diệp Nam cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Cậu đứng dưới gốc cây lấy điện thoại ra, ngắm nhìn hình nền là vườn hoa ở Nhậm gia mình mới chụp không lâu.
Mặc dù cậu không dám chụp hẳn hình Nhậm Dịch, chỉ dám chụp lén bóng lưng đứng đó của anh nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, không nhịn được mở điện thoại ra ngắm một cái.
Cậu đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại thì đột nhiên thấy có cuộc gọi đến, nhất thời cậu không phản ứng kịp. Diệp Nam do dự vài giây trước khi bắt máy. Tên người hiển thị trên màn hình là chị Phương.
Lần gần nhất bọn họ liên lạc với nhau là ba tháng trước, sau khi Tần Vạn Băng đến trường tìm cậu. Suốt ba tháng nay Tần Vạn Băng không hề xuất hiện nữa, chị Phương cũng không liên lạc gì với cậu, Diệp Nam gần như đã quên bẵng chuyện đó.
Diệp Nam vừa nhận cuộc gọi thì đã nghe tiếng chị Phương khóc nức nở ở đầu bên kia. Cậu thoáng căng thẳng.
"Chị Phương, có chuyện gì vậy?" Cậu hỏi.
"Diệp Nam, em giúp anh trai em được không? Nhà mình xong rồi, xong thật rồi." Chị Phương vừa khóc vừa nói qua điện thoại.
Diệp Nam tựa lưng vào thân cây, cúi đầu đáp lời: "Chị đừng vội, cứ từ từ kể lại, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Chị cũng biết chuyện lúc trước là do Tần Vạn Băng sai, anh ấy không dám tìm em nữa." Chị Phương nghẹn ngào nói đứt quãng, "Căn hộ lúc trước bị thu hồi rồi, anh ấy còn bị đuổi việc. Vốn dĩ chị muốn ly hôn, nhưng Tần Vũ Lâm nhà chị còn nhỏ quá, chị không đành lòng để nó mồ côi cha từ nhỏ..."
Diệp Nam chau mày.
Cậu không hiểu tại sao căn hộ của Tần Vạn Băng lại bị thu hồi, cũng không biết hắn ta mất việc làm như thế nào. Mà nói thật, cậu cũng chẳng quan tâm cho lắm.
"Diệp Nam, em giúp chị với, chị dâu cầu xin em. Nhà mình dù sao cũng nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy, chưa nói tới việc tiêu tốn bao nhiêu tiền, ít nhất thì những năm qua em không cần lo cơm ăn áo mặc mà." Chị Phương lo lắng cầu cứu.
"Chị Phương, chị muốn em giúp thế nào? Em vẫn còn là sinh viên, những chuyện mà Tần Vạn Băng gây ra cũng đâu phải do em xúi giục anh ta làm." Diệp Nam lên tiếng.
"Nhưng anh ấy bị kiện cáo, rồi còn bị chèn ép không thể hòa nhập trong đơn vị công tác được nữa, chẳng phải đều là em sai người làm những chuyện này sao?" Chị Phương quát lên qua điện thoại.
"Chuyện này thực sự em không biết gì hết, em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đó. Chị Phương, chị nói gì cũng cần phải có bằng chứng." Diệp Nam nói rất nghiêm túc, âm điệu cũng lạnh hẳn đi.
"Tần Vạn Băng kể cho chị rồi, hôm anh ấy đến gặp em, có một người đã tới giúp em. Người đó rất có tiếng nói, thường xuyên qua lại với các lãnh đạo cấp cao trong công ty anh ấy, có khi chính anh ta là người đã ra tay." Chị Phương càng nói càng mất bình tĩnh, "Diệp Nam, chị cầu xin em. Tần Vạn Băng cũng chưa thực sự làm gì gây hại đến em, năm đó không có gì, bây giờ cũng không. Anh ấy cũng biết sai rồi, em buông tha cho anh ấy đi được không?"
Ban đầu Diệp Nam còn bị phân tâm vì nửa câu trước của chị Phương, nhưng nghe nốt nửa câu sau đã khiến cậu hoàn toàn bừng tỉnh.
Cậu mím môi, bình tĩnh đáp: "Người bạn kia của tôi rất bận rộn, không có thời gian giải quyết chuyện của Tần Vạn Băng đâu. Chị Phương, mời chị chuyển lời cho Tần Vạn Băng, để anh ta tự lo liệu đi, tôi không giúp được mấy người."