"Đã lâu rồi Tiểu Hổ chưa đi công viên, nếu em muốn đi, anh sẽ dẫn Tiểu Hổ cùng đi." Nhậm Dịch nói như lẽ thường tình.
"Nhưng mà em phải làm việc tình nguyện nên không chơi cùng Tiểu Hổ được đâu." Diệp Nam chau mày.
"Không chơi cùng được thì tới nhìn em được không?" Nhậm Dịch nhìn cậu.
"Chắc là được." Diệp Nam đáp.
"Vậy ba con anh sẽ đứng từ xa nhìn em, em cứ yên tâm đi." Nhậm Dịch nói.
Trong lòng Diệp Nam vẫn hơi lưỡng lự, cậu cảm thấy hơi áy náy khi tới một nơi như khu vui chơi mà lại không được chơi cùng Tiểu Hổ, lẽ ra cậu cũng không nên ngăn cản khi Nhậm Dịch muốn dẫn Tiểu Hổ tới chơi. Chỉ vì không muốn để người khác biết được quan hệ giữa mình và Nhậm Dịch mà cậu lại yêu cầu anh giữ khoảng cách với mình, như vậy là không công bằng với anh.
Sở dĩ Nhậm Dịch nói rằng "sẽ đứng từ xa nhìn em", chắc chắn là bởi vì nhìn thấu nỗi lo lắng của cậu. Vậy mà Nhậm Dịch đã nhượng bộ trước.
Diệp Nam tiến tới ôm eo Nhậm Dịch, khẽ nói: "Xin lỗi anh."
"Vì sao phải xin lỗi?" Nhậm Dịch vòng tay ôm lấy cậu, hỏi.
"Em không muốn hai ba con qua đó không phải vì sợ quan hệ của chúng ta bị lộ, cũng không phải là không muốn thân thiết với anh và Tiểu Hổ bên ngoài, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp." Diệp Nam khẽ trả lời.
Một lúc sau Nhậm Dịch mới hỏi: "Bạn bè em có biết em đang hẹn hò không?"
"Có."
"Nhưng không biết người yêu của em là anh?"
"Vâng." Diệp Nam cọ cọ đầu vào ngực anh, "Xin lỗi anh nhiều lắm..."
"Anh vừa bảo sẽ dẫn Tiểu Hổ đứng từ xa nhìn em, là vì không muốn ảnh hưởng tới công việc của em." Nhậm Dịch thoáng ngừng lại, "Vả lại anh cũng muốn được nhìn thấy dáng vẻ em lúc làm việc tình nguyện."
"Làm tình nguyện ở đó thật ra chỉ đi phát kẹo thôi, có thể sẽ mặc trang phục cosplay nhân vật hoạt hình, không có gì đặc biệt đâu." Diệp Nam nói.
"Ừ, nhưng mà..." Nhậm Dịch nói, "Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ dáng vẻ nào của em."
Diệp Nam tức khắc cảm thấy lòng thật ngọt ngào ấm áp, ngọt tới mức khóe miệng cũng cong cả lên.
Nhưng cậu còn chưa ôm Nhậm Dịch được đủ năm phút thì anh đã buông cậu ra rồi.
"Anh tới thư phòng xử lý chút việc đã." Nhậm Dịch nói xong, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài mà không ngoảnh đầu lại.
Từ trước tới nay Nhậm Dịch vẫn luôn biết giữ lời hứa, anh đã nói được thì sẽ làm được. Nếu anh còn đứng trong phòng ôm ấp với Diệp Nam thì khó mà kìm lòng được, Nhậm Dịch hiểu rất rõ điểm ấy của bản thân. Nếu không đủ khả năng tự làm chủ, anh chỉ đành dùng những yếu tố bên ngoài để kiềm chế chính mình.
Mặc dù Nhậm Dịch luôn cảm thấy tự chủ không quá khó với anh, nhưng khi đứng trước Diệp Nam thì anh thường xuyên mất kiểm soát, anh thấy hơi có lỗi.
Sau khi vào thư phòng, Nhậm Dịch chỉ quan tâm tới công việc trước mắt, những chuyện khác ngoài công việc ra thì anh đều không để trong lòng nữa. Anh định sẽ bận rộn tới 12 giờ đêm, Diệp Nam đi ngủ rồi anh mới quay về phòng. Nhưng chỉ mới 11 giờ hơn, anh bỗng nghe tiếng gõ cửa thư phòng.
"Vào đi." Nhận Dịch ngẩng đầu lên.
Anh nhìn Diệp Nam bưng một đống đồ lại gần.
"Em mang gì vậy?" Nhậm Dịch đẩy ghế ra đi lại, muốn nhận lấy đồ trong tay Diệp Nam.
Diệp Nam ngẩng lên cười với anh: "Em mang trái cây ướp lạnh cho anh, còn cả bài tập của em nữa."
"Anh không ăn trái cây." Nhậm Dịch nhìn cậu, "Em muốn làm bài tập ở đây à?"
"Vâng, có được không?" Diệp Nam nhấc chồng sách dày cộp trong tay lên, "Em chỉ tập trung đọc sách và ghi chép thôi, sẽ không làm phiền tới anh đâu."
"Sao bỗng dưng lại muốn đến thư phòng làm bài tập?" Nhậm Dịch quay lại ngồi lên ghế của mình.
"Đã muộn thế này rồi, em hơi lo anh ở một mình sẽ cô đơn, em nghĩ hai người có thể trò chuyện một chút, dù không nói gì thì trong phòng có thêm một người nữa cũng sẽ không cảm thấy trống trải." Diệp Nam ngồi xuống ghế sofa, nghiêm túc trả lời.
Nhậm Dịch nhất thời không biết nói gì.
Tôi lao tâm khổ tứ nhốt mình trong thư phòng cũng là vì không muốn gặp em, thế mà em lại tự dâng mình tới cửa à?
"Anh chỉ tập trung làm việc thôi, cũng không thấy trống trải gì." Nhậm Dịch khẽ nói.
"Nhưng chẳng phải bây giờ có em ở đây rồi ư?" Diệp Nam nhỏ giọng, "Chắc chắn phải khác chứ."
Nhậm Dịch nhắm nghiền hai mắt, trong lòng khẽ thở dài. Đương nhiên là khác rồi. Chẳng lẽ em không nhìn ra được tôi đối xử với em khác với những người khác ở chỗ nào ư?
"Nếu anh thấy em phiền quá thì em về phòng cũng được." Diệp Nam lại nói tiếp.
Nghe thấy từ "phiền" khiến Nhậm Dịch hơi tức giận. Anh cảm thấy Diệp Nam không đặt mình đúng vị trí chút nào.
"Không phiền, em muốn thì cứ ở lại đi." Nhậm Dịch lạnh lùng đáp.
"Dạ." Diệp Nam cười híp mắt, khẽ gật đầu.
Vấn đề công việc của Nhậm Dịch hiện tại không thực sự cấp thiết cho lắm, bấy giờ phải tự nhốt bản thân trong thư phòng làm hết việc chẳng qua là xuất phát từ nguyên nhân khó nói kia mà thôi. Nếu hiện tại Diệp Nam đã ngồi ngay trước mặt anh, anh cũng chẳng còn lý do gì để nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành hết công việc nữa. Anh không muốn Diệp Nam cảm thấy trống trải.
Diệp Nam vừa lật sách ra thì đã nghe thấy tiếng tắt máy tính của Nhậm Dịch.
"Anh làm việc xong rồi ạ?" Cậu ngạc nhiên ngẩng lên.
"Ừ, xong rồi." Nhậm Dịch tiến lại ngồi xuống cạnh cậu.
Diệp Nam vội vàng ngồi nhích sang một bên để Nhậm Dịch có chỗ ngồi được thoải mái hơn. Nhậm Dịch thì chẳng buồn cảm kích, trái lại còn nhích lại gần cậu hơn một chút. Ghế sofa rộng rãi đến vậy mà hai người lại thu lu vào một góc.
Nhậm Dịch vừa tiện tay cầm một quả vải lên, thản nhiên bóc vỏ, vừa nhìn xuống cuốn sách trong tay Diệp Nam.
"Tài liệu giảng dạy ở trường Luật cũng cứng nhắc vậy à?" Nhậm Dịch hỏi.
"Cũng không phải là cứng nhắc, chẳng qua là dính tới pháp luật nên mới nghiêm túc như vậy thôi." Diệp Nam trả lời.
"Anh quên chưa hỏi em, sau này em muốn làm luật sư à?" Nhậm Dịch hỏi tiếp.
"Em có thể làm bất cứ nghề gì liên quan tới chuyên ngành, cho dù là luật sư, cố vấn pháp lý hay thẩm phán đều được, miễn là có liên quan tới luật pháp." Diệp Nam nói, đoạn khẽ chau mày, "Học kỳ sau chúng em phải đi thực tập, em phải tìm hiểu xem công việc nào phù hợp với mình nữa."
"Nếu em có định hướng rõ ràng thì anh có thể giúp em, hoặc nếu em muốn tới công ty anh thực tập ở vị trí chuyên gia tư vấn pháp lý cũng được." Nhậm Dịch nói.
"Không cần không cần, em tự tìm việc được mà, có lẽ cũng không quá khó khăn đâu, điểm thành phần của em khá tốt." Diệp Nam cười cười xua tay.
Nhậm Dịch khẽ gật đầu.
Anh đã nghe về thành tích của Diệp Nam từ lâu, anh tương đối tin tưởng vào cậu, không cần quá lo lắng về chuyện tìm việc của Diệp Nam.
"Nhậm Dịch." Bỗng nhiên, Diệp Nam ngước nhìn anh, "Ban đầu anh tìm công ty thực tập thế nào?"
"Anh không đi thực tập hay có kinh nghiệm tìm việc làm." Nhậm Dịch bình thản đáp, "Anh tự túc làm việc từ năm cuối, rồi cứ thế thành lập công ty sau khi tốt nghiệp."
Diệp Nam ngạc nhiên mở to mắt: "Giỏi quá đi."
Nhậm Dịch nhìn Diệp Nam một lúc, đưa tay chạm lên mắt cậu.
"Sao vậy?" Diệp Nam vội vã cúi đầu dụi dụi mắt.
"Đôi mắt của em rất đẹp." Nhậm Dịch nói, "Anh đã nói chưa nhỉ?"
"Chưa nói bao giờ." Diệp Nam bỗng đỏ mặt.
"Vậy để anh nói lại." Nhậm Dịch cúi xuống nhìn cậu bằng ánh mắt rất chăm chú, "Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ đôi mắt em rất đẹp."
"Anh cũng vậy mà." Diệp Nam không biết nên đáp lời thế nào, hơi ngượng ngùng nói, "Thật ra anh cũng có một đôi mắt lay động lòng người, chẳng qua biểu cảm hơi ít thôi."
Nhậm Dịch chợt ngừng lại, biểu cảm trên gương mặt anh, thậm chí là trên cả ánh mắt cũng ngưng đọng, như thể đã bị đóng băng. Anh chưa hiểu được câu nói này của Diệp Nam thực chất là đang khen hay chê thì Diệp Nam bỗng bật cười khúc khích, ghé lại gần hôn chụt một cái lên mặt anh.
"Em..." – Nhậm Dịch hơi mở to mắt.
"Anh như bây giờ cũng tốt, đẹp trai cao ráo, chỉ ngoại hình thôi cũng đủ thắng thế." Diệp Nam cười.
"Anh không cần dùng ngoại hình để thắng thế." Nhậm Dịch hừ lạnh.
Nhưng anh không thể nào ngồi yên để bị hôn trộm như vậy được. Anh cúi xuống ôm người trước mặt vào lòng, hôn lên môi cậu thật sâu.
Sáng hôm sau, Diệp Nam thức dậy chuẩn bị tới khu vui chơi. Trước khi ra khỏi nhà, cậu nói một tiếng với dì Tiêu bảo bà gọi Tiểu Hổ dậy giúp.
Nhậm Dịch vốn định kêu Ôn Bình lái xe chở cậu đi nhưng cũng bị cậu từ chối.
"Em với các bạn hẹn gặp nhau ở bên ngoài khu vui chơi, bọn họ gửi định vị cho em. Nếu em ngồi xe của anh qua đó, bị nhìn thấy thì không hay lắm." Diệp Nam nói. "Bọn họ chỉ cho rằng anh là ông chủ của em thôi, không ai biết mọi khi anh đều đưa đón em cả."
Nhậm Dịch chẳng bận tâm lắm về việc bạn học của Diệp Nam sẽ nghi ngờ, nhưng nếu Diệp Nam đã khăng khăng như vậy thì anh đành phải nghe theo.
Trước khi bước ra khỏi cổng, Diệp Nam thoáng quay đầu lại, trông thấy Nhậm Dịch đang đứng trên ban công tầng hai nhìn cậu. Tranh thủ lúc dì Tiêu không có ở đây, cậu cúi người vòng tay lên tạo thành hình trái tim khổng lồ, sau đó vui vẻ chạy ra cổng.
Trương Thiếu đến khu vui chơi trước bọn họ và đã trao đổi với người phụ trách. Khi mọi người tới, cậu ta đã mang mấy bộ đồ cosplay lại bảo bọn họ vào phòng thay đồ. Đúng như Diệp Nam dự đoán, việc bọn họ phải làm là mặc đồ cosplay phim hoạt hình để chụp ảnh và phát kẹo cho trẻ em.
Diệp Nam nhận lấy một bộ, thay quần áo trong phòng thay đồ rồi trùm mũ lên đi ra tập trung với mọi người.
Hầu hết đồ cosplay phim hoạt hình đều dày cộp và rất cồng kềnh, ba người có khi cũng chui vừa một bộ. May mà hôm nay tiết trời mát mẻ nên mặc thế này cả ngày cũng không quá nóng. Diệp Nam mặc một bộ đồ màu trắng. Mặc dù cũng dài rộng thùng thình nhưng cậu chỉ để lộ đúng khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài thì lại tạo nên sự đối lập rõ ràng, càng thu hút sự chú ý từ người khác.
Diệp Nam cảm nhận được ánh mắt tò mò của nhiều du khách đổ dồn về phía mình, cậu chỉ muốn đội mũ lên đầu.
"Hay là, Diệp Nam cậu đừng đội mũ. Đẹp thế này mà che hết đi thì tiếc lắm." Trương Thiếu đứng cạnh nói.
Mấy nữ sinh ngầm tán thành.
Diệp Nam ngượng ngùng cười cười nhưng vẫn đội mũ lên.
Trước khi bắt đầu làm việc, cậu nhắn cho Nhậm Dịch một tin nói vị trí hiện tại mình đang đứng. Nhưng sau khi cất điện thoại vào túi rồi cậu mới nhớ ra, chỗ này có đông người như vậy, mọi người ai cũng mặc đồ cosplay, chỉ sợ dù Nhậm Dịch có đến tìm cậu thì cũng không tìm ra.
Diệp Nam vừa phát kẹo cho các bạn nhỏ đi qua, vừa chú ý khách khứa qua lại. Mặc dù cậu cũng hơi lo lắng Nhậm Dịch xuất hiện ở đây sẽ khiến mọi người nghi ngờ, nhưng khi biết rằng Nhậm Dịch đang tới đây, cậu vẫn có chút bất an khi chưa nhìn thấy anh.
Cuối cùng, tới gần trưa cậu cũng trông thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ kia. Nhậm Dịch ăn mặc giản dị, sau lưng đeo một chiếc ba lô. Anh dắt tay Tiểu Hổ chậm rãi đi bộ trong khu vui chơi. Thay vì nhìn vào các trò chơi, anh lại nhìn các nhân viên làm việc xung quanh.
Tiểu Hổ đứng cạnh Nhậm Dịch, vừa đi vừa hỏi: "Papa, anh đâu rồi ạ? Ba tìm thấy anh chưa?"
"Chưa." Nhậm Dịch giữ chặt Tiểu Hổ, "Chờ ba tìm thấy anh rồi sẽ đưa con đi chơi."
"Dạ, Tiểu Hổ cũng phải tìm được anh!" Tiểu Hổ gật đầu.
Diệp Nam đứng cách bọn họ một đoạn, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì cười thầm. Cậu nhìn giỏ kẹo trong tay, trong đó còn mấy gói kẹo nữa, thế là từ từ đi lại phía Tiểu Hổ.
Chỉ cần cậu không lên tiếng, chắc hẳn Nhậm Dịch sẽ không nhận ra đâu. Vậy là cậu có thể vừa được ngắm Nhậm Dịch và Tiểu Hổ, vừa không bị người khác nhìn thấy.
Diệp Nam vừa đi được vài bước, vẫn còn cách Nhậm Dịch một đoạn khá xa thì anh đã bất chợt quay đầu nhìn lại phía này.
Không hiểu sao Diệp Nam bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, đứng bất động tại chỗ không dám bước tiếp, cũng không dám rời mắt đi. Tựa như quay trở lại lúc cậu gặp Nhậm Dịch lần đầu tiên.