Dùng Nguyên Thần đi đến tận Tây Phương đón Đa Bảo Đạo Nhân, vừa về đến còn chưa được nghỉ ngơi đã phải ngưng hồn cho Lục Chi Đạo, sau đó còn đi một chuyến tới Côn Luân, đợi đến khi trở lại Xá Thân Nhai, Dương Tiễn đã vô cùng mệt mỏi. Hắn về lại thể xác, tiếp tục rèn luyện kinh mạch, trùng tu pháp lực, nhưng gắng gượng chưa được bao lâu đã không chống nổi đau đớn. Hắn quyết định dừng lại, suy nghĩ một chút kế hoạch vừa bàn với Thông Thiên.
Cần có thêm nhiều người thông hiểu pháp lý và kiện tụng hơn nữa, bộ rễ Tân Thiên Điều mới có thể thật sự cắm sâu vào lòng tam giới. Bởi vậy, Thông Thiên đã nghĩ đến việc tìm người đứng ra giảng dạy những vấn đề này.
Lần đầu tiên Dương Tiễn nghe được quyết định đó, hắn đã cảm thấy rất khó thực hiện: "Người hiểu được pháp lý và kiện tụng đều là kẻ đang tại nhiệm, người biết cách giảng giải rõ ràng lại càng ít, ta sợ rằng khó mà tìm được người phù hợp."
Thông Thiên trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc chắc? Chuông ngay trước mặt không đánh, lại đi đúc chuông khác để đánh?"
"Chẳng lẽ ngài muốn ta......"
"Thử nhìn khắp tam giới, có người nào thích hợp hơn ngươi?"
"...... Ta dạy người khác được sao?" Dương Tiễn vẫn chưa quên những nỗ lực mình từng bỏ ra để dạy Hao Thiên Khuyển học thêm thứ này thứ kia, mà kết quả...... không nói đến thì hơn.
"Cũng không phải muốn ngươi dạy đến mức mỗi người đều soạn ra được một bộ Thiên Điều."
"Vậy ngài muốn ta dạy thứ gì?"
"Ai biết? Ta làm gì rành rẽ như ngươi."
"......"
"Trước mắt ngươi cứ thử viết ra những gì muốn dạy, gom thành một quyển sách đưa ta đọc qua." Thông Thiên ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nếu ngươi không tự viết được, có thể nhờ sư phụ ngươi. Ta đã từng đọc sách của hắn, cũng không tệ lắm. Chỉ có điều, dạy một người dù sao cũng khác dạy nhiều người, sư phụ ngươi am hiểu việc trước, việc sau ta lại giàu kinh nghiệm hơn."
"Ta vừa viết xong một quyển lại phải viết tiếp quyển khác?"
Mặc dù nói vậy, thầy trò hai người rốt cuộc vẫn hợp sức viết sách, chủ yếu là Ngọc Đỉnh cầm bút. Đưa cho Thông Thiên bản thảo thứ nhất, hắn nói lối viết quá nhảy vọt, để hai người bỏ qua bản thảo này, dựng dàn ý khác rồi viết lại lần nữa. Bản thảo thứ hai, hắn nói nội dung quá trúc trắc khó hiểu, cần viết sao cho cụ thể hơn. Đến bản thảo thứ ba, hai thầy trò cắt bỏ phần lớn những đoạn quy nạp và diễn dịch trừu tượng, Dương Tiễn nhớ lại rất nhiều vụ án từng xử lý, hắn chọn ra vài vụ thích hợp, bỏ đi một số chi tiết không cần thiết, mơ hồ thời gian, địa điểm và danh tính, sau đó bổ sung thêm tình tiết và kết luận của vụ án, cuối cùng đưa cho Ngọc Đỉnh viết chú thích —— Trò viết nội dung, thầy viết chú thích, quả thực là chuyện lạ xưa nay mới thấy.
"Bản thảo này coi như tạm ổn." Thông Thiên không hài lòng được bao lâu, "Nhưng mà nhìn qua những gì các ngươi viết, ta có ý này hay hơn —— Các ngươi chia luật pháp thành hai phần, một phần là pháp lý, còn lại là điều luật và các vụ kiện cụ thể. Các ngươi còn giữ bản thảo thứ hai không? Xoá hết những nội dung trừu tượng trong bản thảo thứ ba này, đổi thành điều luật chính xác. Bản thảo thứ hai thì cần bổ sung một chút, dẫn chứng thêm một số vụ án điển hình. Như thế, chúng ta sẽ có hai bản sách."
Chưa qua mấy ngày, Thông Thiên đã tự mình đi đến Xá Thân Nhai.
"Ta đã đọc lại lần nữa những nội dung trong sách của các ngươi, có phải có nhiều quan điểm khác nhau liên quan đến pháp lý?"
"Đúng. Ở một số thời điểm, trong cùng một vụ án, các quan điểm khác nhau sẽ đưa ra những kết luận mâu thuẫn nhau."
"Đã như vậy, các ngươi có thể viết tốt hơn nữa —— Có thể dùng một vụ án duy nhất để bao hàm nhiều loại quan điểm hết mức có thể hay không?" Thông Thiên cười nói, "Dân gian thường gọi học trò quên hết những gì thầy dạy là 'trả hết cho thầy', nhưng lão nhân gia ta cho rằng, người thầy tốt nhất định sẽ để lại cho học trò một bài học nào đó không thể quên. Nếu các ngươi viết đúng như vậy, ta khẳng định sẽ có những người mãi mãi cũng không thể trả lại những kiến thức này cho các ngươi."
"Không có khả năng. Luật pháp vốn chính là thứ rất vụn vặt."
"Không cần nói quá nhiều về vụ kiện và các điều luật, trọng yếu chính là pháp lý." Thông Thiên nói, "Mấu chốt là, làm sao để người ngoài nghề đọc cũng hiểu được. Ta và sư phụ ngươi đều cảm thấy, không phải ai cũng có thể tinh thông pháp luật, nhưng mỗi người đều cần hiểu rõ một số chân lý đơn giản cũng như mâu thuẫn vĩnh hằng của pháp, lý, tình. Có thế, nghề nghiệp của ngươi mới không gặp quá nhiều khó khăn như bây giờ."
Có những người có năng lực "không sợ chọn sai đường", học cái gì tinh cái đó, làm việc gì yêu việc đó. Dương Nhị Lang dùng võ nhập đạo, trị thủy thu giao, có chết hắn cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ học được cách tra án trong quãng thời gian ngàn năm đằng đẵng tại Quán Khẩu; Thân là Xuyên chủ, là Nhị Lang Thần bảo vệ an bình một phương, hắn cũng chưa từng nghĩ tới một ngày kia bản thân sẽ thông thuộc pháp lý, am hiểu kiện tụng; Tư Pháp Thiên Thần múa bút như đao, từng bút từng chữ viết nên trật tự mới, càng không thể hình dung có một ngày hắn sẽ đứng ra giảng dạy cho người khác.
Chỉ là, yêu cầu của Thông Thiên thật sự rất khó. Dương Tiễn liệt kê ra mấy loại quan điểm phổ biến, sau đó đối chiếu chúng với từng vụ án trong trí nhớ —— Có một số vụ án có thể dùng hai ba loại lý luận để diễn giải, thế nhưng tìm đâu ra một vụ bao hàm được tất cả đây?
Hay là chỉ những vụ qua tay mình còn chưa đủ, phải nghĩ đến cả những bản án từ mấy đời trước? Không phải mình tự xử lý, còn qua nhiều năm như vậy, không có bao nhiêu ấn tượng, nói nhớ lại nghe thì dễ lắm? Dương Tiễn trầm ngâm suy nghĩ, không biết qua bao lâu, đầu óc đã dần trở nên mơ màng.
Gió thổi rì rào, trăng luồn qua tán cây rọi xuống dòng nước, phản lại lên vách động, chợt cao chợt thấp, lúc sáng lúc tối. Hắn đăm đăm nhìn vào nó một lúc lâu, tựa hồ đang nằm trên một con thuyền chao nghiêng, dập dềnh lên xuống theo nhịp sóng.
Hắn chợt nghe có người gọi "chủ nhân", tập trung nhìn lại, thì ra là Hao Thiên Khuyển.
Con chó ngốc này, đã bảo hắn đi theo sư phụ, tại sao đột nhiên chạy đến đây?
"Sao ngươi lại tới đây?"
Hao Thiên Khuyển có chút tủi thân: "Ta mơ thấy chủ nhân không cần ta nữa...... Nên mới đến tìm ngài."
Dương Tiễn nhàn nhạt cười: "Sao lại như thế?"
"Vậy ta ở lại đây một đêm được không?"
"Được, chỉ một đêm."
Hao Thiên Khuyển hào hứng nâng cánh tay tê liệt bất lực của Dương Tiễn cọ lên đầu mình, cảm nhận cái vuốt ve của chủ nhân. Chủ tớ hai người chuyện trò vài câu, Hao Thiên Khuyển bỗng nhớ đến một chuyện: "Chủ nhân, Thánh Mẫu Cung sắp xây xong. Cả nhà Tam Thánh Mẫu sau khi trở về từ Thiên Đình sẽ chuyển vào đó phải không?"
"Hẳn là vậy."
Hội nghị trên trời lần này không biết đến bao giờ mới kết thúc, cũng không biết bọn Dương Nhậm có thể thuyết phục Tam muội và Trầm Hương hay không? Địa vị hiện tại của Trầm Hương bất kể đối với tam giới hay với chính bản thân hắn đều không phải chuyện tốt, nên nghĩ cách giúp hắn thoát được khỏi vòng xoáy thì hơn. Hắn có thể nhận ra, tên nhóc con này muốn làm quan. Hắn đọc chữ không vào đầu, không thể làm quan văn. Vào quân ngũ mặc dù gian khổ, nhưng lấy thực lực của hắn hiện tại, kiến công lập nghiệp cũng không phải việc khó, gian khổ một chút cũng thích hợp để hắn rèn luyện. Cho dù gặp nguy hiểm, có Bảo Liên Đăng cũng đủ để ứng phó.
Chỉ mong bọn hắn đừng ham hư vinh, thấu được tình thế.
Thôi, cứ nghĩ mãi chuyện này cũng vô dụng. Ngược lại là vụ án này......
Ngày Hoa Sơn Thánh Mẫu Cung hoàn thành, Tam Thánh Mẫu mời tất cả bạn bè từng giao hữu cùng đến tề tựu. Giữa bữa tiệc, có hai tên tiên lại đi vào Thánh Mẫu Cung, trên tay cầm theo một chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương, thưa rằng đây là hạ lễ do Vương Mẫu ra lệnh đưa đến.
Tam Thánh Mẫu mừng rỡ tạ ơn, nhìn thấy nàng toan đưa tay muốn nhận lễ vật, Dương Tiễn không kiềm chế được, hét lớn ngăn cản: "Tam muội, đừng nhận!"
"Dương Tiễn!" Trầm Hương thấy hắn hiện thân, cầm rìu xông ra phía trước, "Ngươi lại muốn giở trò gì?"
Dương Tiễn vừa dùng Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đỡ đòn, vừa vội vàng giải thích: "Bên trong hạ lễ này có chứa hung trận, chỉ cần ngươi vừa chạm vào, nó sẽ lập tức phát động. Tam muội, ngươi nghe Nhị ca lần này, đừng nhận!"
"Mẹ, không cần nghe hắn nói bậy. Con sẽ đuổi Dương Tiễn đi ngay!"
Đao rìu giao thủ, binh khí va vào nhau vang lên chan chát. Tam Thánh Mẫu đứng ở một bên còn đang do dự không biết nên nhận hay không.
Hai tên tiên lại thúc giục nói: "Tam Thánh Mẫu, nương nương tất nhiên có ý tốt. Dương Tiễn lòng lang dạ thú, ngươi quan tâm những lời điêu ngoa cốt gây thù hằn của hắn sao?"
Tam Thánh Mẫu cắn môi nhìn lướt qua những người quanh mình, trông thấy không một ai chịu tin tưởng Dương Tiễn, rốt cuộc chậm rãi vươn tay về phía hộp gỗ đàn hương.
Vào khoảnh khắc Tam Thánh Mẫu cầm lấy hộp gỗ, thân ảnh của hai tên tiên lại vụt chốc tan thành bụi đất. Trong chớp mắt, trời đất bỗng nhiên tối sầm, cuồng phong gào thét, tiếng cười chói tai như điên dại rộ lên từng đợt nối tiếp nhau không ngừng. Khói đen cuồn cuộn, toàn bộ Thánh Mẫu Cung như bị nuốt chửng bởi khói mù, chỉ chốc lát đã hoàn toàn chìm trong hắc khí. Từng sợi dây đỏ tựa như vệt sáng dập dờn trên mặt nước, thoắt ẩn thoắt hiện.
"Mẹ!" Trầm Hương hoảng hốt kêu to, không để ý tới Dương Tiễn, quay đầu lao vào trong màn khói.
"Trầm Hương, dừng lại!"
Dương Tiễn muốn kéo hắn lại nhưng đã trễ. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Hương cũng rơi vào hung trận.
Ngay lúc đến gần khói đen, hắn cảm thấy một lực hút mạnh mẽ phát ra từ trung tâm trận pháp. Dương Tiễn lập tức ổn định tư thế, lui về sau mấy bước, nhẩm đọc tiên quyết phái Ngọc Thanh, chân đạp hoa sen, hướng theo kim đăng tách mình ra khỏi màn khói để quan sát tình hình hung trận.
Gió thốc ào ào, sương mù vần vũ, bốn phương tám hướng dựng đầy cờ đen tung bay phần phật, trên đỉnh cuồn cuộn mây mù hình thù kỳ quái, sét đánh lửa cháy ầm ào, trên mặt đất cát đỏ bay loạn, chỉ cần chạm vào sẽ tức thì thịt nát xương tan. Nhờ có huyền công hộ thể, hắn mới không chịu tổn thương. Dương Tiễn quan sát hoa văn của trận pháp, tính toán dựa theo Cửu Cung Bát Quái, tính tới Trung ương Mậu Kỷ Thổ mới biết trung tâm trận này vào được mà không ra được.
Trận hình xoắn ốc bao gồm mười ba đường xoáy thuận chiều, hai mươi mốt đường xoáy nghịch chiều, tất cả đường xoắn ốc đều được tạo thành bởi những cung tròn bằng một phần tư đường tròn có bán kính không đều liên kết với nhau...... Xếp đủ tam giác Giả Hiến, liên tục vẽ những đường xiên song song đi qua phía trên bên phải và phía dưới bên trái, sẽ có thể đạt được một dãy số, một, một, hai, ba, năm, tám, mười ba, hai mươi mốt, ba mươi bốn...... Là nó! (Tam giác Giả Hiến tức là tam giác Pascal, tra cứu mối liên hệ giữa tam giác Pascal và dãy Fibonacci để hiểu đoạn này.)
Một càn, hai đoái, ba ly, bên trong thứ tự tiên thiên chỉ có bọn chúng vừa liên kết trong dãy số này, vừa liên kết trong bát quái phương vị —— Đông Nam đoái vị, nhất định có thể kết nối với vị trí trung tâm.
Tại Đông Nam đoái vị, Dương Tiễn đứng giữa không trung vẽ ấn phù, đả thông tâm trận.
"Tam muội, ngươi có ở bên trong chứ?"
"Nhị ca!" Tam Thánh Mẫu dường như cố nén tiếng nức nở, "Ngươi đang ở đâu? Ngươi...... Ngươi tới cứu chúng ta?"
"Đừng sợ. Các ngươi có ổn không? Bên cạnh ngươi có bao nhiêu người?"
"Không thiếu ai cả, mọi người đều ở đây. Nhị ca, bên ta hợp sức lại có thể chống cự được thêm một lúc, chỉ có điều, trận pháp kỳ lạ này hình như đang ăn mòn Nguyên Thần của chúng ta......"
Lược lại trận pháp một lần nữa, Dương Tiễn có hơi ngần ngại cất lời: "Tam muội, ở giữa trận pháp phải chăng có một vòng xoáy?"
"Đúng, ta có thể nhìn thấy nó."
"Bên trong vòng xoáy chính là mắt trận. Chỉ cần có người dùng thân mình lấp vào mắt trận, ta sẽ có cách để cứu các ngươi."
"Người lấp mắt trận sẽ ra sao?"
"Nhẹ thì thân thể bị huỷ, nặng thì xác hồn đều diệt."
"...... Nếu không có ai lấp mắt trận, ngươi có thể phá trận không?"
"Khả năng vô cùng thấp."
"Vậy, chúng ta còn duy trì được bao lâu?"
"Tối đa ba ngày."
Bên trong im lặng thật lâu.
"Nhị ca, ở đây chúng ta có thẻ sinh tử. Chúng ta sẽ rút thẻ, quyết định xem ai sẽ là người lấp mắt trận...... Như vậy được chứ?"
Dương Tiễn không trả lời.
Nếu có thể, ta tình nguyện dùng chính thân mình lấp vào mắt trận. Thế nhưng một khi ta đi vào bên trong, ai sẽ là người phá trận?
"Nhị ca, ngươi là Tư Pháp Thiên Thần, ngươi chắc chắn biết làm vậy là có tội hay vô tội đúng không?"
Có tội? Vô tội? Chuyện này......
"Nhị ca," Giọng Tam Thánh Mẫu lẫn đầy vẻ lo lắng không thể giấu giếm, "Hao Thiên Khuyển có ở cạnh ngươi không? Ngươi hãy bảo hắn đi thỉnh giáo Ngọc Đỉnh Chân Nhân, hoặc Quan Âm Bồ Tát, hoặc Thái Thượng Lão Quân, hoặc...... Chắc chắn phải có ai đó giải đáp được cho chúng ta đúng chứ? Nếu làm vậy không được, chúng ta chỉ có thể cùng nhau chờ chết!"
Dương Tiễn có thể tưởng tượng ra những người trong tâm trận đang bức bối và khổ sở đến mức nào, trên cả phương diện thể xác lẫn tinh thần. Một nhóm người bị đẩy vào tuyệt cảnh sẽ thế nào? Thảm kịch dịch tử tương thực, Dương Tiễn từng tận mắt chứng kiến. Bọn họ nghĩ được đến cách rút thẻ sinh tử thay vì chém giết lẫn nhau hay cấu kết bức tử một người nào đó, đã có thể xem là giữ được bình tĩnh cùng trọng tình trọng nghĩa.
Mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Tựa hồ có một tia sáng nhàn nhạt chớp tắt từ sâu trong tâm trí hắn. Trực giác báo cho Dương Tiễn biết đó là một chuyện rất quan trọng, nhưng dù hắn có cố gắng cách mấy cũng không sao nắm bắt được...
"Chủ nhân! Chủ nhân!"
Tiếng hô hoán của Hao Thiên Khuyển khiến Dương Tiễn hoảng hốt bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm áo, hắn mới nhận ra mình vừa có một giấc mộng dài.
"Chủ nhân, vừa có chuyện gì vậy? Ác mộng sao? Chủ nhân, ngài quá mệt mỏi!" Hao Thiên Khuyển đỡ Dương Tiễn ngồi dậy, rót một chén nước đưa cho hắn.
Nước ấm chảy vào bụng. Dương Tiễn thở hổn hển, cảnh tượng trong mơ vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Giam cầm trong tuyệt trận, vỏn vẹn có ba ngày, nhất định phải hi sinh một người, rút thẻ sinh tử......
—— Có rồi! Vụ án này chẳng lẽ còn không được sao?
"Hao Thiên Khuyển, thắp đèn mài mực!"
Nguyên Thần ngồi ngay ngắn trước bàn, nhấc bút chấm mực. Dương Tiễn viết liên tục không ngừng nghỉ, bảy chương phán quyết lần lượt hiện ra.
Ba chương phán có tội, ba chương phán vô tội, còn một chương không đưa ra kết luận.
Ba ngàn năm qua, Dương Tiễn chưa có lúc nào cấu tứ phun trào đến thế, tất cả những gì từng bàn bạc với Ngọc Đỉnh, Dương Nhậm, Văn Khúc Tinh Quân, thậm chí Vương Mẫu lũ lượt trào lên trong đầu như nước lũ:
"Giết người đền mạng, luật đã định như thế, không cho phép bất cứ ngoại lệ nào."
"Lúc thực hiện hành vi này, bọn hắn đã không thể cùng nhau sống sót, cơ sở pháp luật không còn tồn tại, cái chúng ta gọi là pháp luật còn quản lý bọn hắn được sao? Khi đó, bọn hắn hoàn toàn có quyền tự mình định ra pháp luật."
"Tự bọn hắn định ra pháp luật? Thật hoang đường làm sao! Nơi bọn hắn bị giam cầm vẫn nằm trong tam giới, cho nên bọn hắn buộc phải tuân theo pháp luật của tam giới. Cảnh khốn cùng tuyệt đối không thể trở thành lý do phạm pháp."
"Pháp luật phải phục vụ con người thì mới có ý nghĩa. Chỉ khi thấu hiểu được cảm nhận của tam giới chúng sinh, một người mới có thể tạo phúc cho tam giới. Cho nên xử án phải biết cân nhắc ý dân và thường thức."
"Truy cứu trách nhiệm pháp luật, mục đích là gì? Chẳng gì ngoài trả thù, ngăn ngừa, bảo hộ. Nếu ngay cả ba mục tiêu này cũng không thực hiện được, vậy còn cần truy cứu trách nhiệm, thi hành án phạt theo luật để làm gì?"
"Tuy pháp luật không thể tách rời đạo đức, tư pháp chỉ được phép phụ trách pháp luật, nên phải phán đoán rõ ràng và phân chia rạch ròi giữa pháp luật và đạo đức, giá trị. Bất cứ hành vi nào lẫn lộn giữa pháp luật với giới hạn đạo đức đều đồng nghĩa với xúc phạm đến tính công bằng chính nghĩa, bởi đạo đức vốn là phạm trù mỗi người một ý, không có tiêu chuẩn thống nhất."
"Nếu luật pháp thật sự công chính, phản ánh chính xác nguyện vọng của tam giới chúng sinh, tư pháp hiển nhiên phải tuyệt đối phục tùng lập pháp. Thế nhưng luật pháp luôn có chỗ chưa hoàn thiện, cho nên tư pháp không nên quá cứng nhắc."
......
Tất cả những đàm luận bí mật, những mâu thuẫn gay gắt trong quá khứ phút chốc đều hoá thành nét chữ dưới ngòi mực. Toàn bộ tinh hoa chắt lọc suốt tám trăm năm trọn vẹn chảy vào từng con chữ hùng hồn khí thế.
"Hao Thiên Khuyển, đợi đến hừng đông, đi mời sư phụ đến."
"Không tồi, không tồi. Vụ án này được chọn rất hay." Ngọc Đỉnh Chân Nhân đọc qua bảy chương phán quyết, liên tục gật gù, "Năm người vô tình bị nhốt vào tuyệt trận, nếu không chạy thoát trong vòng ba ngày, bọn hắn đều sẽ hao mòn Nguyên Thần, chết ở trong trận. Lúc này, bên ngoài có bảy người đi ngang qua, cả bảy đều là cao thủ về trận pháp, đang chuẩn bị phá trận cứu người. Bảy người bên ngoài phát hiện, chỉ khi trong trận có người lấy thân mình lấp vào mắt trận, bọn hắn mới có thể phá được trận này, bảy người liền tìm cách nói cho những người đang bị nhốt bên trong. Trong trận có một người đề nghị rút thẻ sinh tử, cũng hỏi người ở ngoài xem có được hay không, không ai dám trả lời. Phía trong im lặng rất lâu, bên ngoài bảy người bắt đầu phá trận. Năm người trong trận quyết định rút thẻ sinh tử, nhưng ngay trước lúc rút thẻ, người đề nghị ban đầu lại đổi ý. Bốn người khác nhất quyết phải rút thẻ, cuối cùng người đề nghị ban đầu lại trở thành người bắt trúng thẻ tử, bốn người lập tức đẩy người đó vào mắt trận. Thời điểm pháp trận sụp đổ, bảy người bên ngoài có sáu người bỏ mình, mà trong trận còn bốn người sống sót. Đồ đệ, vụ án này có phải thật không?"
"Là đồ nhi tự nghĩ ra."
Ngọc Đỉnh sửa sang lại bản thảo, cất vào trong tay áo: "Sư phụ mang về Ngọc Tuyền Sơn chỉnh sửa cẩn thận, chú thích kỹ càng —— Đúng rồi, đồ đệ, quyển sách này có tên chưa?"
"Vẫn chưa."
"Không sao không sao, sư phụ sẽ vừa viết vừa nghĩ." Ngọc Đỉnh Chân Nhân chợt nhớ đến một chuyện, hỏi dò, "Đồ đệ, ngươi có từng nghĩ tới —— Nếu chuyện này thật sự xảy ra, ai sẽ là người lấp thân vào mắt trận? Người bị nhốt bên trong sẽ rút thẻ sinh tử thật sao?"
Dương Tiễn trầm ngâm nhìn xuống đất, trên mặt không có cảm xúc gì, một hồi sau, hắn mới nói một câu: "Lan dĩ hương nhi phần, cao dĩ minh nhi tiên."
"Kẻ sống sót không phải lan cũng không phải dầu, nhưng lan và dầu lại muốn phá huỷ chính mình để giúp bọn họ đạt thành tâm nguyện. Hương thơm và ánh sáng có giá trị nhất chính vào khoảnh khắc bị huỷ diệt? Thật vô cùng hoang đường." Ngọc Đỉnh đong đưa cây quạt, buông tiếng thở dài, "Không sợ cả cây tàn một nhành hoa đẹp, sợ chính là sau khi nhành hoa đẹp ấy tàn, lưu lại chỉ toàn cây gai."
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề bắt nguồn từ câu đối Nghiêm Phục viếng Thị độc học sĩ Văn Đình Thức: "Lan dĩ hương nhi phần, cao dĩ minh nhi tiên, đồng bỉ cung sinh thiên niên cánh yêu; hữu bạt sử chi khởi, thục tễ sử chi chỉ, ta ngã tử kính nhân cầm câu vong." (Lan đốt thành hương, dầu mỡ nóng chảy thành ánh sáng, như Cung Sinh kia chưa hết thọ đã chết yểu; có đánh thì lên, có người chen vào thì cản, than Tử Kính ta người đàn đều vong.) Được rồi, thật ra ta biết câu này là nhờ Kinh Kịch《 Tú nhu ký 》đoạn điệu Tây bì nhị lục chuyển lưu thuỷ của nữ chính Lý Á Tiên "yên hoa môn các đa âm hiểm" (chốn trăng hoa nhiều âm hiểm). Ta biết ta xuyên không, nhưng Lý Á Tiên hát câu này không phải cũng là xuyên không sao? Cứ lướt qua đại khái thôi. ("nhị lục" và "lưu thuỷ" đều là kiểu nhịp điệu thuộc điệu Tây bì.)
(Phần câu đối là mình dịch bừa. Về đoạn này, để dễ hình dung hơn thì cứ thử nghĩ đến một ngọn nến. Muốn dùng nến để thắp sáng thì phải đốt nến, ánh sáng càng mạnh, nến tan chảy càng nhanh, tức nến đang tự huỷ diệt mình để tạo thành ánh sáng thắp sáng cho người khác. Ở đây tất nhiên chỉ một người hy sinh chính mình cho người khác rồi.)
2. Ta thật sự không biết viết hung trận, đành phải dựa theo nguyên tác Phong Thần câu kéo ra mấy câu, mọi người cứ đọc lướt qua là được, dù sao cũng cảnh trong mơ...... Pháp trận hình như cũng có liên quan đến toán học? Vậy nên ta đã nhét bừa dãy Fibonacci vào đây, dù gì thì ta cũng là sinh viên khoa học tự nhiên hàng thật giá thật......
3. Quan điểm về "có tội" và "vô tội" trong chương này đều lấy từ tác phẩm《 Động huyệt kỳ án (kỳ án hang động) 》của tác giả người Mỹ Peter Suber, nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào lập luận không hợp lý là vì ta đã cắt câu lấy nghĩa, trên thực tế đặt trong ngữ cảnh của nguyên văn, mỗi một lý luận đều rất thuyết phục. (Tên gốc là "The Case of the Speluncean Explorers", "Vụ án của những nhà thám hiểm hang động".)
4. Hung trận này thật ra là phỏng theo Kỳ án hang động, một vụ án hư cấu trứ danh trong lịch sử Luật học.