Bạch Quý Tử nhanh nhẹn đáp xuống trước cửa Côn Luân Tuyết Động.
Từ khi Khai Thiên Thần Phủ xuất thế ba năm về trước, người trong tam giới không ngừng truyền tai nhau ba cửa ải ở Côn Luân gian nguy nhường nào, thiếu niên anh hùng phi thường đến mấy, uy lực của Khai Thiên Thần Phủ thần thánh bao nhiêu, đương nhiên, cũng nói đến chiến thần ô danh đầy người kia ngã ngựa thế nào, gieo gió gặt bão ra sao.
Bạch Quý Tử không muốn đàm luận về Dương Tiễn với người khác, bởi vì lời nói thốt ra từ miệng bọn họ luôn mang theo trào phúng và khinh thường. Nàng chỉ cảm thấy, một kẻ có lòng bảo hộ thương sinh sẽ không bất nhân, biết giữ chữ tín sẽ không bất nghĩa. Cứ coi như tất cả những việc ác Dương Tiễn đã làm đều là thật, tình cảnh của hắn hiện tại cũng không nên là cảnh ngộ một người có nhân có nghĩa phải chịu.
Nhưng vậy thì thế nào đây? Nàng cho đến bây giờ vẫn không quen biết hắn. Với hắn mà nói, nàng chỉ là một cái tên trên hồ sơ, chỉ là "tỷ tỷ" đang chờ được giải cứu Tiểu Thanh nhắc đến. Cho dù muốn đến Đông Nhạc thăm hắn cũng không biết nên lấy danh nghĩa gì. Hơn nữa, một người như vậy, trải qua trận sỉ nhục bên ngoài Nam Thiên Môn, sợ là càng không muốn để một con xà yêu hạ giới trông thấy bản thân lúc này đi?
Ba năm qua, Tuyết Động đóng kín, Tuyết Thần không xuất thế nữa. Côn Luân núi cao lồng lộng, mây trôi hết tụ lại tán, núi xám tuyết trắng lặng thinh, mỗi ngày mỗi đêm đều vĩnh hằng bất biến, tựa hồ tất cả những chuyện kia chẳng qua là một giấc mộng.
Bạch Quý Tử tiến lên hai bước, cung kính nhấc váy quỳ xuống: "Núi Nga Mi Bạch Quý Tử, cầu kiến Tuyết Thần."
Không ai trả lời.
"Không biết Tuyết Thần có thể hiện thân gặp mặt?"
Bên trong yên lặng một hồi lâu mới có tiếng đáp lại: "Ngươi đến đây có chuyện gì?"
"Bạch Quý Tử chịu đại ân của Tiểu Thanh muội, hại nàng phải lấy thân tế tháp, nay đến đây để cầu xin Tuyết Thần cứu giúp. Nếu Tuyết Thần có thể cứu nàng, Bạch Quý Tử nguyện kết cỏ ngậm vành, báo đáp đại ân!"
"Ngươi làm sao biết ta có thể cứu nàng?"
"Nghe nói Đông Hải Tứ Công Chúa hồn phi phách tán, được chính Tuyết Thần cứu......"
"Ai truyền ra lời đồn!" Bên trong lầm bầm một câu, sau đó lại trở về với vẻ trang nghiêm, "Người cứu Tứ Công Chúa là một kẻ khác hoàn toàn. Chết sống có số, ta cứu được một người chẳng lẽ có thể cứu được tất cả mọi người sao? Tuyết Thần không còn xuất thế nữa, ngươi trở về đi."
"Cầu Tuyết Thần phát từ bi......"
"Ngang bướng quấy rầy, không biết tiến thối, đây là thái độ cầu người sao?" Tuyết Thần có vẻ nổi giận, "Nếu ngươi thật sự tôn kính ta, tại sao còn ở đây quấy nhiễu sự yên tĩnh của ta?"
Bạch Quý Tử nghe vậy cũng không nói nữa, chỉ quỳ gối trước cửa hang không nhúc nhích.
Màn đêm buông xuống, sương lạnh mịt mờ, Bạch Quý Tử vận công chống lạnh. Đúng lúc này, Tuyết Thần chợt lên tiếng: "Bạch Quý Tử, ta thấy công pháp của ngươi chính là Huyền Môn chính đạo. Nhưng không biết ngươi sư tòng người nào?"
"Lê Sơn Lão Mẫu."
Một tiếng ma sát nặng nề vang lên, cửa đá mở rộng.
"Đến đây, để lão nhân gia ta nhìn xem còn cứu được hay không."
Bạch Quý Tử cất bước tiến vào Tuyết Động, bên trong không có chút dấu vết nào của tuyết, nàng nghi hoặc nói: "Tuyết Thần, ngươi ở đâu?"
"Đi sang bên trái, vào trong thạch thất gặp ta."
Vòng qua vách đá đến trong thạch thất, Bạch Quý Tử bỗng nhiên bị một làn gió mạnh thổi vù vào mặt, phía trên đỉnh động có một vật đang phát sáng chói loà. Bạch Quý Tử đề khí ngăn cản, Long Tuyền Kiếm trong tay lại không chống chọi nổi uy lực của Trảm Long Kiếm. Bạch Quý Tử vội vàng lui về phía sau mấy bước, rời khỏi thạch thất: "Tuyết Thần, Bạch Quý Tử và Tiểu Thanh muội đều là xà yêu, cầu Tuyết Thần lấy Trảm Long Kiếm xuống!"
Bạch Quý Tử nghe được một tiếng thở dài, không biết Tuyết Thần đang nói chuyện với ai: "Ta thả ngươi ra ngoài, ngươi cần tự lo thân mình cho tốt. Chủ nhân của ngươi cầu nhân đắc nhân, ngươi không nên hành động nông nổi, phá huỷ tâm huyết của hắn."
Lại nghe Tuyết Thần hướng mình gọi lớn: "Bạch Quý Tử, ngươi tránh ra!"
Trảm Long Kiếm bị gỡ khỏi chỗ cũ, hào quang thoáng chốc biến mất, gió mạnh tán đi. Ngay lúc này, một tiếng gầm rất dài vang lên, đất rung núi chuyển, một vật lao ra từ trong thạch thất, tiếng gào thét xé toạt không gian, nhanh như gió cắt bay khỏi cửa động. Bạch Quý Tử quay người nhìn theo, thì ra là một con quái vật thân dài ba đầu bốn trảo, nó quanh quẩn trên không trung một vòng rồi phóng người bay về hướng đông.
Một mảng khói đỏ dần ngưng tụ thành hình người, hoá thành một đạo nhân áo đỏ: "Đến, để sư tổ nhìn xem Tiểu Thanh muội của ngươi bị thương thế nào?"
"Sư tổ?"
"Nha đầu Vô Đương kia chưa nói với ngươi sao? Sư tổ của ngươi chính là Thượng Thanh Thông Thiên Giáo Chủ! Ai, chuyện nói ra rất dài dòng (*), sau này từ từ nói. Tiểu Thanh hiện còn thừa lại thứ gì?" ((*): Nguyên văn là "Hài tử không mẹ nói rất dài dòng": Đứa trẻ không có mẹ thường có rất nhiều cố sự, càng kể càng dài dòng.)
"Máu của nàng được định sinh hương tu dưỡng, biến thành một khối ngọc bích. Còn có Long Tuyền Kiếm này, có khả năng tàn hồn của nàng đã bám vào trong."
Thông Thiên tiếp nhận Long Tuyền Kiếm, xem xét cẩn thận: "Không sai, không sai, đúng là có tàn hồn. Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, vẫn còn chút hi vọng sống. Đây là mệnh của Tiểu Thanh chưa đến đường cùng. Ta tu bổ tàn hồn cho nàng, khối ngọc bích này cũng vừa phù hợp giúp nàng tái tạo thể xác. Cần ở trong động của ta ôn dưỡng bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngươi đến hộ pháp, không từ chối đi?"
Bạch Quý Tử vui mừng quá đỗi: "Đa tạ Tuyết...... Đa tạ sư tổ!" Thông Thiên nghe được, bật cười ha hả.
Dưới Xá Thân Nhai, Dương Tiễn cảm ứng được Tam Thủ Giao phá ấn thoát ra, nhắm mắt niệm một chuỗi khẩu quyết phức tạp.
Ánh sáng chợt loé, Tam Thủ Giao rơi xuống giữa hang động, đầu óc còn hơi choáng váng. Ngẩng đầu nhìn thấy Dương Tiễn nằm bất động trên giường, hắn vừa vui lại vừa buồn: "Chủ nhân! Chủ nhân ngài thế nào? Bọn hắn đánh ngài sao? Thương tích có nghiêm trọng hay không? Cửu Chuyển Huyền Công đã không còn trở ngại, sao có thể thành ra thế này!—— Chủ nhân, đây là nơi nào?" Tam Thủ Giao vừa nói vừa chồng gối lên, đỡ Dương Tiễn ngồi dậy.
Dương Tiễn nói ngắn gọn vài câu về tình hình hiện tại, sau đó đuổi Tam Thủ Giao ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Tam Thủ Giao mang về tin tức nửa buồn nửa vui: "Tam Thánh Mẫu hiện tại thật đúng là hào quang đầy mình! Ba năm trước Hoa Sơn sụp lở, trên trời xuất hiện mây ngũ sắc, huyện Hoa Âm báo điềm lành này lên triều đình, thiên tử Đại Tống vui mừng phân xuống một khoản tiền lớn, triệu tập dân phu trùng tu Thánh Mẫu Cung. Bây giờ vẫn chưa xây xong, cho nên bọn hắn hiện đang ở tại Lưu phủ trong huyện Hoa Âm. Trầm Hương tổ chức hôn lễ với Tiểu Ngọc, tất cả thần tiên có máu mặt trong tam giới đều được mời đến, có vài người từ nhiều ngày trước đã có mặt."
"Có mời người của Xiển giáo không?"
"Còn phải nói! Mới vừa rồi Hoàng Thiên Hóa còn phát sầu đây! Hắn nói Quảng Thành sư bá không xác nhận rõ, hắn cũng không biết đến cùng có đi hay là không!"
Dương Tiễn than nhẹ. Đúng vậy, đến cùng có đi hay là không đây?
Hoa Sơn thật ra còn gần hơn Hàng Châu, hắn có thể đi Hàng Châu thì cũng đi được Hoa Sơn. Nhưng cận hương tình khiếp (*), hắn không biết nên đối mặt với Tam muội như thế nào. ((*): càng về gần quê lòng càng hồi hộp, tâm tình càng phức tạp.)
Thôi, dù sao cũng là tiểu hồ ly gả cho Trầm Hương, con gái của cố nhân và cháu ngoại của mình thành thân, mình cũng nên có mặt. Nếu có cơ hội, nhắc nhở Tam muội nên khiêm tốn cẩn thận, giao hảo chúng tiên.
Đường lên Hoa Sơn, một đám dân phu đang kéo đá lên núi.
Dương Tiễn từ xa nhìn lại, thấy được bên trong đá có một khối giang hoa ngọc hiếm gặp đã bắt đầu sinh ra linh tính nhờ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt trong núi.
Nhưng hôm nay hẳn sẽ không ai chú ý tới nó. Huyện Hoa Âm tràn ngập tiên khí, các loại kỳ trân dị bảo tề tụ về Lưu phủ, có ai lại để ý một khối giang hoa ngọc đâu?
Tể tướng dưới phàm làm tiệc chúc thọ, vì để dầu nến chảy đầy đất đã bị nhũ mẫu chỉ trỏ cho rằng quá mức xa xỉ. Mà gia đình thần tiên thì sao? Trong số hạ lễ Ngọc Đế ban thưởng có đến một trăm hai mươi viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay để Trầm Hương Thái Tử chiếu sáng vào ban đêm. Vương Mẫu còn đưa tới một phần hậu lễ khác. Từ Tiên Cung trên chín tầng trời đến Long Cung dưới đáy biển, những thần tiên có tiếng tăm hầu như đều đến đông đủ, còn mang theo cơ số trân phẩm khác nhau.
Dương Tiễn nhìn qua một lượt toàn bộ khách khứa, chợt phát hiện sáu huynh đệ Mai Sơn.
Nghe Thiên Hoá nói, bọn hắn đã dẫn theo một ngàn hai trăm thảo đầu thần về Mai Sơn. Không ngờ Tam muội không để bụng hiềm khích lúc trước, mời cả bọn hắn đến dự tiệc. Đã vậy, liệu nàng cũng nhớ đến mình chăng?
Giữa lúc lơ đễnh, hắn bỗng trông thấy Văn Trọng tiến đến, chắp tay thi lễ: "Mai Sơn Lục Thánh vẫn mạnh khỏe chứ? Lão phu đang muốn bàn với các ngươi về một số việc của Giám Tướng Tư."
Sáu người đứng lên chào đáp lễ. Khang lão đại trả lời: "Mai Sơn huynh đệ đã nản lòng thoái chí với quan trường, không muốn tiếp tục làm quan. Phổ Hóa Thiên Tôn nên mời cao minh khác."
"Ta có thể để bọn hắn bái các ngươi làm thầy, không phát bổng lộc chỉ trả học phí. Sư phụ dạy đồ đệ tra án cũng là danh chính ngôn thuận. Chúng ta sẽ không quấy rầy các ngươi quá lâu, chỉ cần để bọn hắn có một ít kinh nghiệm là được. Các ngươi thấy thế nào?"
"Chủ cũ còn đang ăn cơm tù, chúng ta lại đi nhận tiền công từ ngài, coi được sao?" Lão Lục buồn buồn nói.
Lão Lục đến nay vẫn còn uể oải suy sụp, xem ra hành vi của mình thật sự khiến hắn đau thấu tâm can. Nhưng không như vậy thì phải làm sao? Vẫn đỡ hơn kéo theo bọn hắn cùng chịu tội với mình.
"Các ngươi cứ tiếp tục ở lại Mai Sơn, nếu có việc lão phu sẽ viết thư nhờ giúp đỡ, tới hay không tuỳ các ngươi quyết định, như thế chẳng lẽ cũng không được? Lôi bộ không có bất kỳ kinh nghiệm tra án nào. Giai đoạn cũ mới giao thế trước mắt chính là thời điểm rối loạn, để mặc một đám mới vào nghề lăn qua lộn lại, điều tra không được chỉ là chuyện nhỏ, phán quyết sai há không phải chuyện lớn?"
Sáu người trầm tư một lúc lâu, lão Tứ liếc mắt ra hiệu, nói: "Các ngươi mời Tam ca và Ngũ đệ là đủ rồi, không cần mời chúng ta. Tam ca chuyên về khám nghiệm thi thể và vết thương, Ngũ đệ chuyên khám nghiệm vết tích thu thập chứng cứ, lúc trước Nhị gia...... Nhị Lang Thần phá án đều nhờ đến hai người bọn hắn và Hạo Thiên Khuyển. Bốn người chúng ta đều là vũ phu, không giúp đỡ được gì."
Bọn hắn ở Quán Giang ngàn năm vì bách tính trừ yêu, thế nhưng không phải cái gì bị người gọi là yêu cũng cần trừ bỏ, dù sao cũng nên tra xét qua trước. Kể từ đó, Dương Tiễn và Mai Sơn huynh đệ liền bắt đầu tìm tòi phương pháp tra án. Về sau lên trời, Mai Sơn huynh đệ phân chia công việc, lão Tam và lão Ngũ dần dần bỏ mặc việc võ, chuyên môn phụ trách nghiệm thi nghiệm thương, nghiệm vết tích thu thập chứng cứ, bởi vậy Trầm Hương chưa từng thấy bọn hắn xuất chiến —— Sợ là đến bây giờ còn chưa biết mặt mũi bọn hắn ra sao.
Ngồi ở giữa là Ngao Xuân và Đinh Hương —— Đinh Hương đã đi ra khỏi Thần Phủ, nói cách khác, Trầm Hương không còn nâng nổi Khai Thiên Thần Phủ.
Dương Tiễn đi qua đi lại một hồi, âm thầm quan sát lời nói cử chỉ của chúng tiên, ghi nhớ trong lòng. Hắn thở dài một hơi, bây giờ vẫn ổn, dựa trên biểu hiện của chúng tiên, trước mắt vẫn chưa xảy ra vấn đề lớn.
Nơi này không nên ở lâu. Dương Tiễn xuyên qua hậu đường, trông thấy Khai Thiên Thần Phủ được đặt ở đó. Lại đi tiếp một đoạn thì đến hậu hoa viên.
Không biết Tam muội đang ở đâu. Nhưng dù tìm được, phải làm sao để nhắc nhở nàng đây? Không thể dùng trò cũ từng làm với Lưu Ngạn Xương, thần tiên đều biết loại giấc mơ như vậy là do có người nhúng tay. Cũng không thể dùng biện pháp như với Bạch Quý Tử. Bạch Quý Tử chịu tin lời của kẻ say, là vì nàng vô cùng khát khao Tiểu Thanh còn có đường cứu. Cho dù là nói mê, chỉ cần có người nói, nàng cũng sẽ thử một lần. Tam muội không như thế, dẫu nghe được cũng sẽ không để trong lòng. Để lại thư cảnh báo cũng không được, nếu bị người nhận ra nét chữ sẽ có rắc rối lớn.
Đúng lúc này, chợt có tiếng gia nhân ngăn cản khách vang lên gần đấy, nói là chủ nhân phân phó, không thể để người khác đi lên lầu son ở góc đông hậu hoa viên.
Lầu son ở góc đông hậu hoa viên? Phía trên kia có cái gì?
Một toà lầu son nho nhỏ lại được bố trí cấm chế nghiêm ngặt. Thần thông của Tam muội chưa làm được dạng này. Nhưng nếu là Trầm Hương bố trí, thì rất đáng bị mắng —— Năm ngàn quyển sách chỉ toàn đọc suông mà không hiểu. Phá giải cấm chế rồi phục hồi nguyên trạng mà không đánh động đến chủ nhân đối với Dương Tiễn cũng không khó, thế nhưng khi hắn bước lên lầu son, trông thấy đồ vật đặt bên trong lầu ——
Đó là một chiếc chuông gió làm bằng ngọc thạch, có năm cái lỗ, nhưng chỉ treo ba khối ngọc.
Dương Tiễn bỗng chốc ngây người, mãi đến khi thang lầu rung động phát ra tiếng kẽo kẹt mới nhận ra có người đến.
Tam Thánh Mẫu bước lên lầu, tay vịn lan can, lặng yên ngắm nhìn chuông gió, nàng tiến lên lấy xuống chuông gió, nâng trong lòng bàn tay.
"Cha, mẹ, đại ca," Nàng lẩm bẩm với chính mình, "Trầm Hương hôm nay thành thân. Đứa nhỏ này trưởng thành, không còn chỉ là con trai ta mà đã chuẩn bị làm chồng, làm phụ thân người khác rồi. Nhị ca thành thân, trong số thần tiên chỉ có Na Tra dám đến; Ta thành thân, cả Nhị ca cũng không có mặt. Hôn lễ của Trầm Hương náo nhiệt như vậy, thằng bé cực kỳ hưng phấn. Thật ra ta rất hi vọng Nhị ca cũng ở đây...... Mặc kệ hắn đối xử với ta thế nào, trong lòng ta vẫn xem hắn là người thân. Hắn bị giam giữ tại Đông Nhạc một thân một mình, còn bị bệnh...... Ta thật muốn đi thăm hắn, nói với hắn chúng ta làm hoà, sau này không cần nghĩ đến những chuyện đã qua nữa......"
Khó trách Tam muội trân trọng cái chuông gió này như thế, thì ra nàng vẫn nhớ đến mình. Vậy thì tốt. Nàng đã nghĩ như vậy, kiểu gì cũng sẽ đến Đông Nhạc. Đến lúc đó phân tích tỉ mỉ với nàng cũng không muộn.
"Nhưng mà nếu thế, ta phải đặt Ngạn Xương và Trầm Hương ở đâu?" Tam Thánh Mẫu thở dài một tiếng, "Nhị ca dù sao cũng từng tổn thương bọn hắn, ta phải làm sao để xoá đi vết sẹo cũ này đây? Ta nghĩ, có lẽ chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến khi những đớn đau trong quá khứ đã phai nhoà, ta sẽ có thể......"
Nếu như mình hiện thân gặp nàng một lần?
Bên ngoài bỗng nhiên có người gọi nàng: "Tam nương, ngươi ở trên lầu sao?"
Là Lưu Ngạn Xương. Tam Thánh Mẫu lên tiếng đáp lại, đi xuống lầu.
Thôi, tai vách mạch dừng, không khéo sẽ nảy sinh bất trắc. Không bằng đợi đến khi tiệc tàn rồi nghĩ tiếp biện pháp. Chỉ là pháp lực còn chưa tu bổ xong, Nguyên Thần bất ổn, nếu muốn gắng gượng đến tối muộn...... Phải rồi, đường đến Hoa Sơn không phải có một khối giang hoa ngọc dư thừa linh khí sao?
Đường lên Hoa Sơn, đội dân phu cùng nhau hô hào, đồng lòng hợp sức dùng xe đẩy vận chuyển hơn mười khối đá vật liệu lên núi.
Dương Tiễn thu lấy linh khí của giang hoa ngọc, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đám dân phu đang cầm mỗi người một sợi dây thừng buộc lên xe đẩy theo những lối khác nhau.
Người này gần sông nhờ sông (*), không phải ngư dân thì là lái thuyền, nút buộc của hắn là kiểu buộc dây dùng trên thuyền. Người kia chuyên hái thuốc, nút buộc của hắn bền chắc nhất, leo núi trèo tường không sợ trơn tuột; Người này trong nhà nuôi gia súc, nút buộc của hắn là kiểu buộc thừng dắt trâu; Người kia từng ăn cơm triều đình, nút buộc của hắn thường được nha môn dùng để buộc phạm nhân...... ((*): Có thành ngữ là "kháo sơn cật sơn, kháo thủy cật thủy": dịch thô là dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông. Nghĩa là sống ở đâu thì dựa vào điều kiện tại nơi đó.)
Con người luôn vô thức hướng về lĩnh vực mình quen thuộc, đây là bản năng, không liên quan gì đến lý trí. Cho nên nút buộc là một trong những căn cứ quan trọng khi xử án, thường sẽ tiết lộ thân phận và trải nghiệm của kẻ gây án.
Khoan đã.
Thường hướng về lĩnh vực mình quen thuộc —— Cái này không liên quan gì đến lý trí?
Dung chúng không có lý trí......
Lại nhìn một lần đủ loại nút buộc trên xe đẩy, Dương Tiễn chợt nhận thấy có thứ gì đó đang muốn phá đất mà lên trong lòng mình.
Lúc này, chợt nghe dân phu ở đằng trước nói: "Mọi người cố thêm chút nữa, trước khi trời tối đem số đá này lên Thánh Mẫu Cung!"
Có người phàn nàn: "Khối này lớn quá! Chỉ kéo một mình nó đã cần nhiều người như vậy!"
"Khối này sẽ dùng để làm bình phong, không lớn sao được?" (Trong các kiến trúc cổ, người ta thường hay xây bình phong ở mặt tiền của nhà để ngăn chặn uế khí, độc khí, tà khí,... Ở Việt Nam thì các kiến trúc cung đình Huế đến giờ vẫn còn giữ được khá nhiều bức bình phong thế này.)
Bình phong? Khối giang hoa ngọc này đã bắt đầu có linh tính, thêm ba ngàn năm nữa hẳn có thể hoá thân. Để nó bị chôn vùi trong một bức bình phong chật hẹp không có lợi cho tu hành thì thật đáng tiếc. Không bằng giúp nó một đoạn, nếu được hương hỏa của Thánh Mẫu Cung bồi dưỡng cộng thêm phong thuỷ địa thế, không chừng ngoài việc có thể tu về linh khí đã mất rất nhanh, còn có thể sớm ngày biến hoá.
Trong thành Hoa Âm, chiêng trống rợp trời, kèn vang như trăm chim ca hót, cung mã vĩ kéo lên dây đàn, tiếng nhạc truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Kiệu hoa xuyên qua nửa huyện thành, đã gần đến Lưu phủ.
Trên kiệu hoa chạm trổ đủ các loại nhân vật điển cố, kỳ hoa dị thảo, thần cầm thuỵ thú dọc khắp đất trời, toàn thân phủ sơn vàng, tô vẽ đều dùng màu mực quý giá chế từ mã não, san hô, ngọc lam. Chuông gió làm từ mỹ ngọc ngũ sắc, được dây màu treo trên bốn góc, kêu lanh lảnh như tiếng khánh ngân khi kiệu vừa nhấc. Tua rua vàng nhạt tầng tầng lớp lớp, khăn hoa phấn hồng che đậy dung mạo yêu kiều của tân nhân, còn có một bức màn hoa cưới thêu long phụng trình tường treo ở bên ngoài.
Phía trước kiệu hoa, Thanh Thông Mã uy phong lẫm liệt, yên vàng điêu khắc óng ánh hào quang, tướng mạo tân lang càng thêm tuấn tú, áo đỏ giày đen tôn thêm phong thái như người trời, cử chỉ lại ung dung nho nhã, khiến bách tính không ngừng tấm tắc ngợi khen. Đám người dù không biết lai lịch của nhà họ Lưu này, nhưng cũng loáng thoáng nghe được cả nhà này đều là thần tiên. Không ít người bắt đầu suy đoán tân nương nhà thần tiên phải tuyệt luân đến mức nào.
Mà Tiểu Ngọc ngày hôm đó, thật sự đẹp đến mức không gì sánh nổi. Tóc búi cao cắm đầy điểm thuý, mão phượng vàng ròng đính ngọc châu, khuyên tai bát bảo đung đưa theo từng bước. Trên người mặc áo đối khâm đỏ thẫm dệt bách điểu triều phụng bằng chỉ vàng, viền áo dát vàng, cúc áo trân châu, còn dệt thêm vân chìm chữ vạn. Bên trong là áo lụa liễu lăng màu mây tía, dưới ống tay áo có thể nhìn thấy vòng tay bạch ngọc cuốn nhành hoa lan, càng tô điểm mười ngón tay thon dài như măng trúc. Tà váy bát phúc màu lựu chín dệt lụa hoa từng đoá mẫu đơn, được giày thêu tơ vàng một lần lại một lần nhẹ nhàng hất lên, nhẹ nhàng uyển chuyển như hoa sen nở rộ. (**)
Ngoài cửa, đám ăn mày xin tiền mừng đang vỗ tay hát điệu hoa sen rụng:
"Hắn xem hoa lan như cỏ dại, hắn xem hòn than như bánh trôi. Hắn xem lưu ly như mã não, hắn xem dưa leo như chuối tiêu. Hắn thật không biết tốt xấu, không phân trắng đen, hồ đồ điên đảo, thật ăn hại vô cùng! Hắn cầm khối đất vàng mà coi là vàng thỏi, hắn cầm quả hồng nát mà bảo đào mật lớn. Hắn xem Phượng Hoàng như yến tước, hắn xem bánh mì lúa mạch như bánh tổ táo đỏ. Ta trông hắn làm ếch ngồi đáy giếng kiến thức nhỏ hẹp, ta trông hắn dưới đáy bàn thả diều—— xuất thủ đã không cao!" (Dưới đáy bàn thả diều, xuất thủ đã không cao: vừa bắt đầu làm việc, điểm xuất phát đã rất thấp)
Có bài có bản, kẻ xướng người hoạ, khách khứa đi qua đều cảm thấy rất thú vị. Có người thậm chí bắt đầu dò la: "Đây là chuyện kể về cái gì? Người hát là ai?"
Một tiếng động bỗng vang lên ngay lúc vật liệu đá được kéo đến khoảng đất trống trước Thánh Mẫu Cung, dây thừng đồng loạt đứt phựt, đá theo đó rơi xuống. Bọn dân phu ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đến nhấc lên, nhưng cố cách mấy cũng không nhấc nổi.
"Mau lại đây xem, chỗ này có nước đọng! Là chữ sao? Có ai biết chữ không?"
"Để ta!" Một chàng trai trẻ chạy tới, lau mồ hôi, cất tiếng đọc:
Nghiễn ngạc liên tiêu, tuần di tích, Biện Sinh kỳ lộ. Trường Thúc mạch, nhập hoài thành thấm, tâm ưu nan tố. Yến lão sào khuynh ô cổ hạm, nha hào tuyết lãnh mai tân cốt. Thục phách đề, vô ngữ vấn trường không, lê dân khổ. Tế xuyên hữu, bằng thùy cố. Ta dị chí, huề quân khứ. Tá tha sơn nhất thác, niễn trác vinh nhục. Bát trụ thức đắc phùng dực tượng, cửu trọng toán tận ngung ôi số. Đãi công thành, bích huyết nhiễm sàm nham, giai quy xử.
[Vách núi liền mây, theo cách cũ, Biện Sinh gặp lối rẽ (tức kết cục khác). Mạch (máu) của Trường Thúc, thấm vào lòng, lòng ưu phiền khó kể. Tổ chim yến nghiêng vấy bẩn cổ hạm (古槛), quạ kêu tuyết lạnh chôn vùi xương cốt. Hồn Thục khóc kêu, im lặng hỏi trời cao, lê dân khổ. Thần tiên cứu thế, chờ ai chú ý. Hỡi ơi chí lạ, cùng quân đi. Mượn núi kia làm dao, nghiền nát gọt dũa vinh nhục. Tám cột núi ghi lại hình dáng cánh chim, chín tầng trời tính toán hết số góc cạnh. Đợi đến khi thành công, máu bích nhiễm vách núi cheo leo (Trường Hoằng bị giết bên vách núi), cùng về chỗ ở.]
"Có nghĩa là gì?"
"Đây là một đoạn《 Mãn Giang Hồng (*) 》, ý tả về ngọc —— Ta hiểu rồi, Thánh Mẫu Nương Nương hiển linh, nói cho chúng ta biết trong đá có ngọc!" ((*): Tên một loại làn điệu)
"Hừm, thật không? Người nào chạy nhanh? Tranh thủ thời gian xuống núi mời một thợ ngọc lên xem!"
"Đã trễ rồi, mai hẳn mời đi."
"Ngươi thì biết cái gì! Thánh Mẫu Nương Nương hiển linh, ai dám làm ngơ? Đi ngay bây giờ!"
Hoàng hôn xuống, thợ ngọc lên núi.
Một lần giám định, ngọc thạch chia hai phần, đều có tương lai của mình.
((**):
1. Áo đối khâm: Loại áo có hai vạt trước song song nhau, thường để buông thỏng. Tay áo rộng, thường mặc ở bên ngoài, dùng như áo khoác.
2. Lụa liễu lăng: Một loại lụa mỏng, rất mịn, dệt sợi xiên, rất khó làm ra, loại lụa này chuyên được dệt để cống tiến hoàng cung.
3. Dệt lụa hoa: còn gọi là dệt Kesi, hiểu đơn giản là "những sợi chỉ đan kết vào nhau", là một nghề dệt truyền thống ở vùng hạ lưu sông Dương Tử, Tô Châu, Trung Quốc.
4. Váy bát phúc: Váy tám tấm vải, tức được may từ tám tấm vải, kiểu dáng nhã nhặn, cao quý. Khởi nguồn là váy lục phúc hoặc ngũ phúc, về sau có thất phúc, bát phúc, thậm chí thập nhị phúc, tức mười hai tấm vải.)