[Bảo Liên Đăng] Hoá Bích

Quyển 1 - Chương 3: Ngung ôi vấn kỳ số



Căn cốt của Hứa Sĩ Lâm không tốt.

Chỉ dạy mấy chiêu pháp thuật nhỏ, Tiểu Thanh đã nhìn ra được. Lấy tư chất của hắn, dù có thông minh tuyệt đỉnh đến đâu đi nữa, vất vả cả đời cũng không thể tu thành tiên thể. Nàng cũng nhìn ra được, mặc dù Hứa Sĩ Lâm lĩnh ngộ đạo pháp có hạn, lại rất thích ở cùng "tiên tử" như mình.

"Ngài đến cùng là ai vậy?" Một ngày, hắn rốt cuộc hỏi như vậy.

"Làm sao đột nhiên hỏi điều này?"

"Ta muốn đến Biện Lương đi thi, ngày mai phải lên đường, cho nên...... Ngày mai ta sẽ không tới nữa." Hứa Sĩ Lâm gãi gãi tóc mai, "Đã lâu như vậy, ta còn không biết tên họ của ngài."

Hứa thị nói đúng, tỷ tỷ cũng nói đúng. Sĩ Lâm chung quy là người đọc sách, không nên cuốn vào chuyện này —— Cũng tựa như phụ thân của hắn.

Tiểu Thanh cười hỏi ngược lại: "Ngươi đoán ta là ai?" Có lẽ vì gương mặt của hắn quá giống Bạch Quý Tử, đến mức ở trước hắn mình thường vui vẻ đến quên mất bản thân, nhịn không được để lộ ra loại thần thái trước mặt Bạch Quý Tử.

"Ngài nhất định là tiên nữ trên trời."

"Không phải."

"Vậy ngài chính là Long Cung công chúa."

"Cũng không phải."

"Vậy ngài là...... Ngài là...... Ta đoán......"

Tiểu Thanh quan sát sắc mặt của hắn, trực giác mách bảo nàng hắn sắp sửa nói ra một điều không tưởng tượng nổi.

"Ngài không phải là...... Mẹ ta đi?"

Ta thấy ngươi giống Bạch Quý Tử, thì ra ngươi cũng thấy ta giống Bạch Quý Tử sao? Tiểu Thanh dở khóc dở cười: "Ngươi nghĩ tới mẹ ngươi sao?"

"Mẹ ta nhất định còn sống đi?"

"Đương nhiên."

"Một ngày nào đó ta có thể nhìn thấy nàng, đúng không?"

"Chờ ngươi mười tám tuổi, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng."

"Cũng giống như lời cô mẫu nói a......"

"Đợi không được sao?"

"Đợi được, đợi được, đương nhiên đợi được."

"Hôm nay ngươi về nhà trước, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai đừng lên đường trễ, lỡ mất chỗ tá túc." Tiểu Thanh ôm lấy vai hắn, "Ngươi nếu đỗ Trạng Nguyên, mẹ ngươi sẽ rất vui."

Hứa Sĩ Lâm bước đi hai bước, lại quay đầu: "Tiên tử còn chưa nói cho ta họ tên thật của ngài."

"Gọi ta di nương đi, Tiểu Thanh di nương."

"Tiểu Thanh di nương!—— Chờ ta trở lại, ngài còn ở Hàng Châu chứ?"

"Ta vẫn chờ dẫn ngươi đi gặp mẹ ngươi đây."

"Tốt! Không cho phép gạt người!"

"Ta gạt người? Ta còn sợ ngươi trúng cử Trạng Nguyên làm quan lớn liền quên mất quê nhà, không chịu trở về nhìn ta nữa!"

Nhìn theo bóng lưng Sĩ Lâm, Tiểu Thanh thở dài.

Tính nàng cởi mở hào phóng, không phải người thích thở dài, nhưng từ khi tỷ tỷ gặp được Hứa tướng công, nàng lại hay thở dài. Mượn dù dưới liễu, nàng không đành lòng nhìn tỷ tỷ chịu nỗi đau tương tư, thở dài một tiếng, vì bọn họ dắt dây đỏ bắc cầu ô thước; Đoan Dương tửu biến, nàng không đành lòng nhìn tỷ tỷ cùng người yêu vĩnh viễn âm dương cách biệt, thở dài một tiếng, nén giận trông coi thi thể của Hứa tướng công; Đoạn Kiều trùng phùng, nàng không đành lòng nhìn tỷ tỷ lúc lâm bồn chỉ có một mình, thở dài một tiếng, chân vừa bước đi lại quay trở về. Tới bây giờ, nàng không đành lòng nhìn Sĩ Lâm cả đời cũng không thể đoàn tụ cùng mẫu thân, lại thở dài một tiếng.

"Xem ra muốn cứu tỷ tỷ, vẫn phải dựa vào chính mình."

Tiểu Thanh cúi đầu nhìn xem cây dù trên tay, không quan tâm thương tích trong người, rót vào một đạo pháp lực, để nó có thể bảo hộ Sĩ Lâm trong lúc nguy cấp.

"Sĩ Lâm!" Tiểu Thanh đạp gió đuổi theo, "Di nương ra ngoài vội vàng, không mang theo lễ vật, liền tặng ngươi thanh dù này đi. Ngươi mang theo nó lên đường, không sợ gió táp mưa sa!"

Dưới đất tơ liễu vụn vãi, trên trời mây nhạt tầng tầng.

Cửu thiên chi tế, an phóng an thuộc? Ngung ôi đa hữu, thùy tri kỳ số?

(Biên giới chín tầng. Rộng tới mô đó? Góc nhiều cạnh lắm? Ai rõ con số?)

Chuyện pháp lực làm không được, có thể dùng quyền lực để giải quyết.

Phân phó Tân Di, Huyền Hồ, Lục Anh, Đỗ Nhược âm thầm theo dõi bảo hộ Hứa Sĩ Lâm, Tiểu Thanh phất áo, bay lên bầu trời.

Người ta vẫn nói "trên trời một ngày, dưới đất một năm", Tiểu Thanh cũng từng lên trời, nhưng nàng luôn cảm thấy một ngày trên trời tựa hồ dài đằng đẵng, tuyệt không phải cảm giác một ngày tại hạ giới. Chẳng qua có ai nhận biết được? Trên trời ca vũ thăng bình, năm này vui cười đến năm sau, thời gian tự nhiên trôi nhanh, không chừng các thần tiên đều không cảm thấy một ngày dằng dặc đến thế nào. Một ngày bằng một năm, là nói quãng thời gian bách tính bình dân chống chọi với khổ cực.

Tiểu Thanh đi tới Đấu Ngưu Cung, xin môn quan thông báo, cầu kiến Khuê Tinh.

Không bao lâu, Khuê Mộc Lang Hắc Thạch Thắng ra cửa: "Tiểu Thanh muội, làm sao hôm nay rảnh rỗi đến thăm hỏi ngu huynh?"

Hàn huyên vài câu, Tiểu Thanh cũng không khách khí: "Việc này nói rất dài dòng. Hắc Phong Tiên, chúng ta tìm nơi ngồi xuống rồi nói." Hắc Thạch Thắng vốn là bạn cũ của Tiểu Thanh và Bạch Quý Tử, lúc còn là yêu ma dưới hạ giới, mọi người đều gọi hắn là Hắc Phong Tiên.

Vòng qua dãy tường, xuyên qua hành lang, mở một tấm bình phong chạm trổ, hai người đi vào trong đình.

Tiểu Thanh nói rõ từ đầu đến cuối sự tình, từ mượn dù dưới liễu, Tào Từ kết thân, Đoan Dương tửu biến mãi cho đến nước tràn Kim Sơn, Đoạn Kiều đoàn tụ, hợp bát trấn tháp (*). Sau khi nghe xong chân tướng, Hắc Thạch Thắng cảm thấy khó khăn: "Cái này...... Lời của bọn ta không có sức nặng, thật không có cách có thể đặc xá Bạch Quý Tử a......" ((*): "Hợp bát trấn tháp" là nói về đoạn Pháp Hải thu Bạch Xà vào trong bát, sau đó phong ấn dưới tháp Lôi Phong.)

"Ngươi không có cách? Làm sao có thể?" Tiểu Thanh nhíu mày, "Ta nghe nói ngươi được Tư Pháp Thiên Thần cất nhắc lên. Một nhân vật quyền nghiêng triều chính như thế, ngươi không phải người của hắn?—— Ta hiểu rồi, nhất định là ngươi chê tỷ muội bọn ta thân phận thấp, trèo cao không tới môn sinh tể tướng, người làm quan như ngươi, có phải thế không? Đã như vậy, cáo từ!"

"Không phải, không phải, làm gì có việc đó? Tiểu Thanh muội ngươi giết oan ngu huynh! Chỉ là......" Hắc Thạch Thắng vội vàng ngăn lại Tiểu Thanh, liếc nhìn bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng nói, "Ngu huynh trời sinh ngu dốt, chỉ biết cẩn trọng làm việc, nhưng không thích ứng kịp thay đổi nhanh, ta trốn Tư Pháp Thiên Thần còn không kịp, nào dám nghĩ đến thân cận?"

"Kỳ quái. Ngươi là hiền tài do hắn tiến cử, ngươi không thân cận hắn thì thân cận ai?"

"Khục, đừng nói nữa! Người kia làm việc khó lường, coi như người mình cất nhắc, cũng có thể nói dùng liền dùng nói biếm liền biếm. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bên ngoài là chậu lửa, ngầm lại là thanh đao, trên mặt cười, dưới chơi ngáng chân, ngược lại phù hợp với binh khí của hắn —— hai mặt ba mũi đao. Khuê Mộc Lang tiền nhiệm Lý Hùng, cũng không biết đắc tội hắn thế nào, bị hắn bắt được sai lầm, một bản tấu chương liền bị biếm hạ phàm." Hắc Thạch Thắng thở dài một tiếng, nói tiếp, "Lại nói, đầy trời thần phật, có ai là đèn đã cạn dầu? Ngu huynh ta nha, vẫn còn muốn tiếp tục sống an ổn."

Tiểu Thanh nhướn mày: "Trên Thiên Đình ta chỉ quen biết ngươi. Ngươi cũng nói như vậy, xem ra muốn cứu Bạch Quý Tử, không thể nhờ cậy gì Thiên Đình?"

"Tiểu Thanh muội, ngươi thật nguyện ý xông pha khói lửa vì Bạch Quý Tử sao?"

"Chỉ cần Tiểu Thanh làm được, không tiếc bất kỳ giá nào!"

"Tốt! Tiểu Thanh muội đã có tâm như vậy, ngu huynh liền chỉ cho ngươi một con đường —— Thiên Đình mặc dù không giúp được gì, hạ giới lại có một chỗ có thể giúp được."

"Nơi nào?"

"Tích Lôi Sơn."

"Tích Lôi Sơn thì có cách gì?"

"Gần đây chuyện Trầm Hương cứu mẹ huyên náo xôn xao, trước đó không lâu còn náo loạn Địa Phủ thả ra ba mươi vạn ác quỷ, việc này ngươi biết không?"

"Có biết một chút."

Thì ra đám ác quỷ trước đó là do hắn náo loạn mà ra, còn suýt chút đả thương Sĩ Lâm, đúng là cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao.

"Bệ hạ đáp ứng Lưu Trầm Hương, chỉ cần hắn cứu ra Bách Hoa Tiên Tử từ trên tay Tích Lôi Sơn Ngưu Ma Vương, lập được công, sẽ đặc xá Tam Thánh Mẫu. Lúc này bọn hắn đang giao chiến, Lý Thiên Vương cầm ấn soái, Thái Bạch Kim Tinh là giám quân, ngươi đi bây giờ, không chừng có thể trèo lên cành cây cao này."

"Ngươi chờ chút." Ngẫm lại những chuyện Bạch Quý Tử gặp phải, Tiểu Thanh suy đoán nói, "Tỷ tỷ của ta tràn nước Kim Sơn, đến giờ còn bị đặt dưới Lôi Phong Tháp. Lưu Trầm Hương náo loạn Địa Ngục thả ra ác quỷ, việc này còn nghiêm trọng hơn tỷ tỷ của ta, chẳng lẽ Thiên Đình không truy cứu, còn cho hắn cơ hội lập công cứu mẹ?"

Hắc Thạch Thắng vội vàng ra hiệu cho nàng thấp giọng: "Làm gì cho hắn cơ hội! Theo ta thấy —— Tư Pháp Thiên Thần nhiều lần lấy văn chức can thiệp võ sự, Lý Thiên Vương ngứa mắt hắn từ lâu, trong này chắc chắn có ẩn tình!"

"Nói như vậy, Nhị Lang Thần thật sự tự tay áp em gái ruột dưới Hoa Sơn, còn truy sát cháu ngoại trai?"

"Chẳng lẽ còn có thể là giả? Đông Hải Tứ công chúa vì thế mất mạng, cả hồn phách cũng bị đánh tan. Tịnh Đàn Sứ Giả của Phật môn vô duyên vô cớ bị bắt giam, nghe nói còn dùng tư hình. Bách Hoa Tiên Tử cùng tiểu hoa thần thủ hạ của nàng cũng là...... Thôi, chuyện không có bằng chứng không thể nói bừa. Tiểu Thanh muội, ngươi phải cẩn thận, đừng cứu không ra Bạch Quý Tử lại còn làm hại chính mình!"

Suy bụng ta ra bụng người, Tiểu Thanh không cách nào tưởng tượng mình phạm sai lầm gì, Bạch Quý Tử sẽ áp mình ở dưới núi, còn đuổi giết thân nhân cùng hảo hữu của mình. Quả nhiên người tốt không làm quan, Hiển Thánh Chân Quân đúng là kẻ nhẫn tâm hiếm có trong tam giới! Hồ sơ vụ án của Bạch Quý Tử nằm trong tay dạng người này, nhất định không thể dùng tình đánh động, sự việc càng khó khăn.

"Thiên Đình khẳng định muốn giải cứu Bách Hoa Tiên Tử, ta nếu muốn trèo cao liền nên hiệp trợ; thế nhưng Thiên Đình chắc hẳn cũng không dễ dàng đặc xá Tam Thánh Mẫu, ta nếu muốn trèo cao liền nên ngăn cản. Hiệp trợ, hay là ngăn cản, ta đến cùng nên đứng bên nào?"

"Nếu ngu huynh biết những chuyện như vậy, lúc này đã không chỉ là một Khuê Tinh." Hắc Thạch Thắng thở dài, "Ta cũng không muốn trèo cao không được, ngược lại rơi xuống vũng bùn. Tiểu Thanh muội, ta với ngươi là bạn cũ, nên mới nói với ngươi việc này. Ngươi đến Tích Lôi Sơn, nhất định phải tuỳ cơ làm việc, gặp chuyện không tốt phải sớm thoát ly. Chỉ cần người còn ở đây, vẫn còn thể từ từ tìm cách cứu ra Bạch Quý Tử!"

Tác giả có lời muốn nói:

1. Hứa Sĩ Lâm là Văn Khúc Tinh hình như là thiết lập của《 Tân Bạch 》, ở đây không thể dùng. Bởi vì nếu dùng thiết lập này, Tiểu Thanh cũng không cần vội cứu ra Bạch Quý Tử —— Chờ sau khi Hứa Sĩ Lâm quy vị hắn sẽ tự đến xử lý. Không chỉ có không thể dùng, mà còn muốn để cho thiên phú tu tiên của Hứa Sĩ Lâm không tốt, nếu không sẽ có thể lập tức dạy đến cùng đi cứu Bạch Quý Tử. Tóm lại hết thảy là để đoạn đường lui của Tiểu Thanh, nếu không làm sao lại đi tưới máu Lôi Phong Tháp?

2. "Cửu thiên chi tế, an phóng an thuộc? Ngung ôi đa hữu, thùy tri kỳ số?" Câu này xuất từ Khuất Nguyên 《 Thiên vấn 》.

3. Kinh kịch 《 Bạch Xà truyện 》có một phiên bản là Tiểu Thanh xin Hắc Phong Tiên đến trợ trận, phá Lôi Phong Tháp cứu ra Bạch Xà. Khuê Mộc Lang trong《 Phong thần 》là Lý Hùng, bất quá cũng có người nói Khuê Mộc Lang là Hắc Thạch Thắng, ta tư thiết là người trước người sau, Hắc Thạch Thắng chính là Hắc Phong Tiên cũng là tư thiết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv