Sau khi bọn chúng rời đi, Đàm Minh Đạt liếc nhìn Trần Bảo Kỳ trước, sau đó mới khom lưng nói với Tô Nhã Linh: “Cô Tô, chúng tôi xin phép đi trước, sau này có bất kỳ chuyện gì thì cô đều có thể sai bảo chúng tôi mọi lúc”.
Đàm Minh Đạt đi khuất, Tần Nhược Hà lại niềm nở nhiệt tình đi tới trước mặt Tô Nhã Linh, cứ như thể nhặt được viên ngọc quý: “Con gái yêu của mẹ, con giỏi quá!”
Tô Nhã Linh vô thức lùi ra sau, giữ khoảng cách với Tần Nhược Hà.
Mặc dù cô rất cảm kích công ơn dưỡng dục của Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh, thế nhưng bị bọn họ nói là đứa con rơi thì trong lòng cô vẫn cực kỳ khó chịu.
“Nhã Linh, con vẫn còn đang giận mẹ sao? Đừng so đo tính toán với mẹ nữa, lúc nãy mẹ cũng chỉ vì bị Tô Đan Đan khiêu khích thôi! Con đừng để bụng mà!”
Nói xong những lời này, Tần Nhược Hà nắm lấy tay của Tô Nhã Linh, nói tiếp với vẻ mặt lo lắng: “Nhã Linh, nghe mẹ khuyên một câu này, mau chóng nghĩ cách liên hệ với Bảo Kỳ Vương đi”.
“Mặc dù hiện giờ chúng ta sở hữu hơn mười nhà máy gạch, thế nhưng con cũng nghe thấy rồi đấy, Trần Sơn đã nói rằng sẽ cấm vận chúng ta!”
“Cậu ta không chỉ là cậu chủ nhà họ Trần mà còn là người phụ trách bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ, chỉ cần cậu ta sử dụng quan hệ của tập đoàn Bảo Kỳ thì nhà máy gạch của chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn”.
Nghe đến đây, Trần Bảo Kỳ hờ hững lên tiếng: “Mẹ, không cần lo lắng, kể từ ngày hôm nay, Trần Sơn sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với tập đoàn Bảo Kỳ nữa”.
“Cậu có thể đuổi việc cậu ta sao?”
“Có thể!”
Trần Bảo Kỳ điềm nhiên đáp lời.
Tần Nhược Hà tức giận bật cười, nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ giễu cợt: “Được, tôi đợi tin tốt ngày mai, hy vọng cậu có thể nói được làm được!”
Nói xong câu này, Tần Nhược Hà xông vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Lúc này mấy người Trần Sơn đang rời khỏi khu dân cư với sắc mặt tái xanh.
Vốn dĩ bọn họ đến để xem trò cười của Tô Nhã Linh, nhưng lại không ngờ bản thân lại biến thành trò hề!