Harry sau khi tâm sự cùng Fred, cảm giác tâm tình chính mình đã tốt lên rất nhiều, có lẽ cậu hẳn là nên trở về cùng Snape hảo hảo mà nói chuyện.
Hai người cùng nhau đi xuống, sau khi tới phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Fred tạm biệt cùng Harry, "Harry, ta đi về trước. George chắc chắn đã lo lắng rồi, em cũng trở về đi."
Harry gật gật đầu, "Em cũng phải về rồi." Rồi mới một mình hướng về hầm tối mà đi.
Cửa hầm khép hờ, một vỏ chai rượu bị mắc kẹt ngoài cửa. Harry đi vào, phát hiện Snape đang một mình uống rượu trên ghế sô pha, còn vỏ chai rượu rải rác đầy trên mặt đất.
"Severus....." Harry đi lên trước, cướp đi chai rượu trong tay Snape.
Snape ngẩng đầu, nguyên bản hơi thở tràn ngập tĩnh mịch con ngươi đang nhìn Harry trong nháy mắt, lập tức hiện lên một tia sinh khí.
"Harry....." Snape nhẹ nhàng mà tên người yêu, vươn tay muốn chạm đến khuôn mặt Harry, rồi lại hậm hực mà rút tay lại. "Là mơ sao......" Hắn sợ chính mình một khi chạm đến Harry, Harry liền sẽ biến mất không thấy nữa.
Harry một phen nắm lấy tay Snape, đem tay hắn đặt trên ngực cậu.
"Cảm nhận được tim đập không, Severus." Giọng nói Harry cực kỳ ôn nhu, giống tiếng suối róc rách chảy vào trong ngực Snape, cảm giác rất ngứa.
Snape mở to đôi mắt có chút mê ly, tinh tế mà nhìn người trước mắt hắn, "Harry, ta đi ra ngoài tìm em, ta cho rằng em sẽ không trở về,"
Trong giọng nói của nam nhân mang theo ủy khuất cùng sợ hãi, hắn sợ, hắn sợ mất đi Harry, hắn sợ Harry sẽ bỏ hắn mà đi.
Harry nhìn Snape trước mắt cậu bởi vì rượu mà trở nên không giống như bình thường, cậu đau lòng nên càng ôm chặt lấy hắn.
"Severus, em ở đây, em sẽ không đi."
Snape ôm lấy Harry, dần dần mà ngủ rồi.
Harry nhẹ nhàng mà hôn một chút lên gương mặt Snape, đem sô pha biến thành chiếc giường nhỏ, cùng Snape ở trên giường ôm nhau mà ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Snape say rượu từ từ tỉnh lại, đầu hắn đau nhức kịch liệt làm hắn không khỏi nhíu mày.
Ngồi dậy, lại phát hiện bên cạnh không có người, quả nhiên, đêm qua là mơ sao?
"Severus, tới uống trà."
Snape đang suy nghĩ vẩn vơ nghe được giọng nói của Harry, lập tức đi qua.
Harry đang ở phòng bếp pha trà, mùi hương từ phòng bếp bay ra, làm giảm bớt không ít cơn đau đầu của Snape.
Harry đổ ra hai ly trà, cùng Snape ngồi vào bàn.
Snape uống một ngụm trà, hương trà nồng đậm còn lưu lại trong miệng. "Uống rất ngon."
Harry cười cười, "Đây là trà mà chúng ta mang về từ Trung Quốc."
"Harry." Snape buông ly trà trong tay, mắt đen nhìn thẳng vào Harry.
"Ân?" Harry trả lời, ý tứ là cậu đang lắng nghe.
"Rất xin lỗi......" Đây là Snape lần đầu tiên chính miệng nói lời xin lỗi cùng Harry, nghiêm túc trong giọng nói làm Harry có thể tinh tường cảm giác được.
"Severus, em thật sự rất yêu anh. Tin tưởng em." Con ngươi xanh biếc của Harry chỉ còn có ôn nhu, như cơn gió mùa xuân, thổi qua đáy lòng Snape.
"Ta tin tưởng em." Snape sẽ không lại lo lắng tình cảm của Harry đối với hắn, sẽ không lại nói đến cái gì mà cậu không hiểu đồng sinh cộng tử.
Harry, cậu bé làm người khác đau lòng này, là thật sự yêu hắn.
"Severus, em có chuyện muốn nói với anh." Sau khi mọi chuyện tốt đẹp, trên mặt Harry một lần nữa treo lên nụ cười mê người mà Snape thích.
"Cái gì?" Giọng nói của Snape lại biến trở về cái loại ngữ khí nhàn nhạt này, không có cảm giác ngữ điệu.
"Ách...... Buổi sáng anh đã bỏ qua một tiết độc dược......" Đúng vậy, giáo sư độc dược nhà cậu đã bỏ bê công việc.
"Đáng chết!" Snape rủa thầm một tiếng, "Vậy các ngươi làm gì trong tiết độc dược?"
Harry xoay ly trà, "Đương nhiên là tự học."
Trên mặt Harry treo lên nụ cười xấu xa, "Bất quá, hiệu trưởng giống như đã biết."
Snape bình tĩnh mà uống ngụm trà, "Không sao cả, nếu ông ta không nghĩ đến kiếp sau mới được ăn đồ ngọt tiếp thì ông ta sẽ không tới tìm ta."
Harry nâng mi mắt, "Ông ta còn có nhược điểm ở trong tay chúng ta, chuyện ngày đó trong văn phòng hiệu trưởng."
Snape cong khóe miệng, "Em thật đúng là đủ tư cách là một Slytherin."