Sau khi có được phúc lạc dược cũng không có nói cho bất luận kẻ nào biết cậu sẽ dùng nó như thế nào. Thẳng đến khi bắt đầu nghỉ hè, phúc lạc dược cũng vô dụng với Harry.
Harry đem cầm phúc lạc dược lên, chờ đợi đến thời cơ sử dụng nó.
Harry cùng Snape sớm chiều ở chung, từng ngày từng ngày trôi qua, Harry hoàn toàn đắm chìm ở trong hạnh phúc.
Một năm sắp sửa qua đi, Harry đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Cậu cơ hồ biết sinh nhật của mọi người xung quanh cậu, cậu cơ hồ cùng tất cả mọi người chung quanh ăn mừng sinh nhật, duy nhất chỉ thiếu một người quan trọng nhất —— Snape.
Harry trước nay không nghe Snape nhắc tới sinh nhật hắn, mọi người cũng không có nói qua chuyện này, cho nên Harry thế nhưng cứ như vậy mà đem sinh nhật của Snape mà quên mất.
Harry sống hai đời, thời gian dài như thế, thế nhưng đều quên suy nghĩ vấn đề này. Harry cảm thấy chính mình thật là một thứ hỗn đản, đem chuyện quan trọng như thế mà quên đi.
Harry không có trực tiếp đi hỏi Snape sinh nhật của hắn là ngày nào. Chính là còn có ai có thể biết được sinh nhật của Snape?
Harry nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ tới một người —— Lucius.
Lucius cùng Snape là bạn tốt lâu năm mọi người đều biết rõ, hắn cùng Snape quen biết nhau lâu như vậy, hẳn là biết được sinh nhật của Snape đi.
Harry thông qua lò sưởi đi tới trang viên Malfoy. Harry vừa mới bước ra khỏi lò sưởi, liền thấy con khổng tước bạch kim kia ngồi ở sau bàn làm việc, soi gương......
"Lucius." Harry bất đắc dĩ mà kêu Malfoy không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong dung mạo của chính mình.
Lucius buông xuống tấm kính bạc trong tay, ở trước mặt Harry thể hiện một nụ cười hoàn mỹ, "Ngươi biết rõ, vẻ đẹp của Malfoy không ai có thể ngăn cản được."
Harry trào phúng mà hơi giật khóe miệng, "A? Không thấy đi. Severus, hình như cũng không quan tâm đến dung mạo của ngài đi."
Lucius giống như những bông hoa héo rũ, nháy mắt liền ủ rũ, mái tóc dài bạch kim rũ ra trước mặt, một bộ dạng rất suy sụp, "Ngươi thắng."
Harry cảm thấy Lucius trước mắt rất đáng yêu, cậu rốt cuộc cũng hiểu rõ bộ dạng đáng yêu kia của Draco là di truyền từ ai rồi.
Harry đặc biệt tự nhiên mà ngồi ở trên sô pha, tùy tay cầm lấy chai rượu tự rót cho mình một ly.
"Harry, ngươi không thể uống rượu." Lucius lên tiếng ngăn cản, tiểu Harry mới mười hai tuổi, rượu là loại thức uống không thích hợp với hắn.
Harry tỏ vẻ không sao mà trả lời, "Lucius, nếu đầu óc của ngài không bị cửa kẹp qua, hẳn là còn có thể nhớ rõ, tôi là người từng chết đi và sống lại, hơn nữa đời trước tôi đã trưởng thành rồi."
Lucius ở trong lòng nói thầm, tiểu tử này như thế nào càng ngày càng giống Snape. "Chính là, cơ thể của ngươi mới mười hai tuổi."
Harry nhấp một ngụm rượu, cảm thán, "Được đó, không hổ là Malfoy, này rượu rất ngon."
Lucius kiêu ngạo mà ngẩng đầu, "Đương nhiên." Vì thế, đắm chìm ở trong niềm tự hào của sự hoa mỹ của nhà Malfoy mà quên mất, chuyện Harry không thể uống rượu.
"Nói chuyện chính đi, ngươi sẽ không vì uống rượu mà tới nơi này đi." Lucius cũng rót cho mình một ly rượu, cùng Harry hai người đều uống lên.
"A, tôi là vì Severus nên mới tới."
"Severus?" Lucius nghi vấn mà nhìn Harry, Harry không phải đã bắt được xà vương kia rồi sao, còn có vấn đề gì nữa?
"Ân.... Chính là...." Harry có chút khó nói mà mở miệng.
"Có chuyện cứ nói thẳng. Bộ dạng nói chuyện dong dài, một chút cũng không giống ngươi."
Harry thở dài, "Tôi muốn hỏi ngài, sinh nhật của Severus là ngày nào......"
"A ∼ngày 9 tháng 1. Cũng chính là hôm nay." Lucius đặc biệt bình tĩnh mà trả lời, Harry không biết sinh nhật của Snape về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được.
"Severus, hắn, không thích chúc mừng sinh nhật." Lucius có chút ưu thương mà uống lên một ngụm rượu, "Hắn lúc còn rất nhỏ, cũng rất hạnh phúc. Thẳng đến khi hắn xảy ra bạo động phép thuật, cha của Severus phát hiện hắn cùng mẹ của hắn là phù thủy."
Lucius dừng một chút, lại nhấp ngụm rượu. Harry im lặng cũng không lên tiếng, chờ Lucius tiếp tục nói tiếp.
"Muggle a, bởi vì sợ hãi phù thủy mà sinh ra chán ghét. Cha của Severus chính là như vậy, tên đó một lần lại một lần mà đánh chửi Severus. Cho nên, Severus liền cảm thấy, hắn sinh ra là bất hạnh, hắn chán ghét ăn sinh nhật."
Harry nghe Lucius kể xong về tuổi thơ của Severus, đau lòng cùng bi ai tràn ngập trái tim cậu. Có lẽ, cậu so với Snape còn may mắn hơn một chút, ít nhất ngược đãi cậu không phải người cha sinh ra cậu.
Harry ngửa đầu, đem rượu một ngụm uống hết. Lấy lại bình tĩnh, "Lucius, ngài làm sao biết những chuyện này?"
Lucius ngẩng khóe miệng, "Ngươi biết rõ, Severus sẽ không bao giờ nói ra những chuyện này. Ta cho hắn uống chân dược. Bởi vì ta thật sự muốn biết chuyện của hắn......"
Harry không thể không thừa nhận, chiêu này quả nhiên rất được. Nếu chờ Snape chính mình nói ra, còn không biết đến ngày tháng năm nào đâu. Tuy rằng loại này phương pháp không tốt lắm, nhưng đây là cách nhanh nhất, cũng hiệu suất nhanh nhất.
Bất quá..... "Severus, đã trả thù ngài như thế nào?" Đúng vậy, xà vương thế nhưng bị người khác hạ dược, hắn chắc chắn sẽ tìm cách trả thù?
Lucius khóe miệng run rẩy vài cái, nhấp một ngụm rượu, "Vẫn là không cần nói ra đi." Bị hạ dược, làm cho lông tóc trên người hắn đều rụng hết, chuyện như vậy, đánh chết cũng không thể nói cho người thứ hai biết.
Lucius ho một tiếng, dời đi đề tài, "Ngươi chuẩn bị tặng món quà như thế nào?"
"Quà tặng?" Harry hơi cúi đầu, "Chắc là dược liệu đi."
Lucius hận rèn sắt không thành thép mà nói, "Ngươi ngốc quá đi, đem chính ngươi đưa cho hắn a. Gạo nấu thành cơm a, cái này xem hắn còn trốn tránh ngươi như thế nào nữa."
Harry như đang suy nghĩ điều gì mà sờ sờ cằm, giảo hoạt mà cười như một con tiểu hồ ly, "Tôi đã biết, cảm ơn ngài Lucius." Rồi mới, bước tới lò sưởi trong tường, rời đi.
Lucius nhìn bóng dáng Harry rời đi, tự đáy lòng mà thể hiện một nụ cười thật tươi. "Severus, lần này, ngươi sẽ hạnh phúc."
———————————————
Harry về tới hầm, phát hiện Snape không có trong hầm. Vì thế từ phía dưới cái giường nhỏ của mình lấy ra một lọ phúc lạc dược.
Harry mở nắp ra, thì thầm, "Thời điểm này cần vận may. Lúc này đây, Severus, thầy đừng nghĩ có thể trốn tránh khỏi người em."
Nói xong, một hơi đem phúc lạc dược uống hết. Một loại cảm giác kỳ lạ từ trong thân thể phát ra, làm Harry cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái.
Lúc này, Snape đi vào hầm. Không biết vì cái gì, Harry cũng không có vội vã cùng Snape nói sinh nhật vui vẻ.
Mà là từ trong ngăn tủ lấy ra một loại rượu tương đối mạnh, cậu ngồi ở trên giường nhỏ, cầm bình rượu hướng về phía Snape lắc lắc, "Severus, tới uống hai ly đi."
Snape cau mày nhìn Harry, "Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hiện tại mới mười hai tuổi đi."
Harry nhanh nhẹn mà đổ hai ly rượu, ý bảo Snape ngồi kế bên cậu. "Ngẫu nhiên uống một ly, cũng không có gì. Thầy không được quên, em là một linh hồn đã trưởng thành."
Snape do dự một chút liền đi qua, tiếp nhận ly rượu trong tay Harry.
Harry đưa rượu lên cái miệng nhỏ mà uống, rồi nhìn snape mà nói, "Sinh nhật vui vẻ, Severus."
Snape đối với việc Harry nhắc tới cái từ "Sinh nhật" này, giống như nhớ tới chuyện gì không thoải mái, đột nhiên đem rượu đổ vào bụng.