Harry bị ngất xỉu sau khi bị Voldemort bắt đi, chờ khi cậu tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang bị nhốt trong ngục giam.
Bốn phía đều là bức tường lạnh băng không có ánh mặt trời, trong không khí ngập tràn mùi vị ẩm mốc. Hai tay của Harry bị trói và treo lơ lửng trên không trung, hai tay cậu bị trói bằng dây thừng được làm bởi một loại chất liệu đặc biệt và nó siết chặt tay cậu tạo ra vết hằn đỏ, Harry nhón chân lên một chút mới có thể giảm bớt cảm giác khó chịu khi bị treo như thế này.
Mái tóc dài ngày thường được chải chốc rất kỹ lưỡng bây giờ thì trông rối tung, mái tóc che đậy gần hết cả khuôn mặt, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt xanh lục sáng ngời mang theo hy vọng. Harry cũng không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy hiện tại cổ họng của mình khô khan hết cả rồi. Harry không cảm giác được ma thuật trong cơ thể của mình, cậu suy đoán là có lẽ dây thừng đang trói cậu có thể ngăn chặn ma thuật của cậu.
"Bạch bạch bạch ——" Voldemort vừa vỗ tay vừa bước vào, "Nhìn xem cái tên trông như ăn mày này là ai đây?" Voldemort dùng đũa phép nâng đầu của Harry lên, "Chậc chậc chậc, thì ra là Cứu Thế Chủ vĩ đại nha ——"
Harry liếc mắt nhìn Voldemort, ánh mắt hoàn toàn là thờ ơ và khinh thường, khóe miệng cậu nở một nụ cười trào phúng hoàn toàn chọc giận Chúa Tể Hắc Ám.
"Crucio!" Khi giọng nói của Voldemort vừa kết thúc, một luồng sáng đánh thẳng vào người của Harry. Loại cảm giác quen thuộc này khiến Harry hơi phát điên, cơn đau đớn như mỗi khớp xương trên người đều bị nghiền nát khiến Harry muốn hét lên thật to, nhưng nhưng cậu cố gắng nỗ lực chịu đựng. Harry cắn chặt hàm răng của mình, cậu cắn chặt một cách thô bạo, xương gò má nhô cao cho thấy cậu đã cắn chặt đến mức nào, giống như cậu muốn cắn tất cả mọi thứ vậy.
Harry hung tợn trừng mắt nhìn Voldemort, khóe miệng nhếch lên, "Phi!" Cậu đột nhiên phun một ngụm nước miếng vào mặt Voldemort, hơn nữa là phun trúng vào giữa khuôn mặt, "Ha ha ha ——", Harry điên cuồng mà cười to.
Voldemort lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, bình tĩnh mà lau đồ vật dính ở trên mặt, nhưng ngón tay đang run rẩy đã bán đứng hắn ta, hắn ta đang rất tức giận, đặc biệt tức giận! Hắn quăng mạnh chiếc khăn tay xuống dưới đất ——
"Cru, ci, o!" Voldemort đọc từng chữ từng chữ một, giống như làm như vậy thì hắn ta có thể đặc biệt hưởng thụ quá trình này.
"Huh ∼" liên tục bị hai cái lời nguyền tra tấn, khiến Harry rên rỉ thành tiếng. Cho dù cậu cố gắng nhịn xuống để không rên thành tiếng, cho dù tinh thần của cậu mạnh mẽ và thành thục bao nhiêu, thì thân thể cậu chỉ mới có mười bốn tuổi. Đừng quên là, cậu thiếu niên này, người đang bị Voldemort tra tấn, chỉ còn một tháng nữa là tới sinh nhật mười lăm tuổi của mình.
Voldemort cảm thấy vừa lòng khi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Harry, tên biến thái này luôn thích nghe thấy tiếng la đau đớn khi tra tấn người khác.
"Ngày mai ta sẽ còn đến gặp ngươi, Potter." Trong lúc tinh thần đang bàng hoàng, Harry lại nghe thấy lời nói của Voldemort trước khi rời đi.
Harry không có bất kỳ biểu tình nào, cơ thể đau đớn khiến cậu hơi nhíu mày lại. Tất cả những thứ này đều nằm trong dự đoán của cậu, không phải sao? Thắng làm vua thua làm giặc, chính là cách nói như vậy. Khi cậu muốn sống chết cùng với Voldemort, cậu đã biết sẽ có một ngày như hôm nay.
Harry cong khóe miệng, chẳng qua là cậu không biết tại sao Voldemort lại không giết cậu, đối với Voldemort cậu còn giá trị lợi dụng gì khi cậu còn sống sao?
Harry lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ tiếp nữa. Harry vui mừng là lần này người đi vào chỗ nguy hiểm là cậu, không phải Snape. Cậu làm được, không phải sao, lúc trước cậu đã thề là sẽ bảo vệ Snape, cậu làm được.
Severus........
Đây là cái tên xuất hiện trong đầu Harry trước khi cậu ngất đi.