Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 13: Lưu Hạ chết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bắt đầu từ đầu

"Không thấy Lưu Quang cầm." Thiều Nguyệt nhìn ám các, bất an nói.

"Cái gì?! Không thấy Lưu Quang cầm sao?" Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đồng thời thốt lên, Sênh Tiêu Mặc suy nghĩ một lát. "Vị trí giấu Lưu Quang cầm trong Tuyệt Tình điện chỉ có muội với sư huynh biết, sao lại bị đánh cắp?"

"Chẳng lẽ là Sát Thiên Mạch? Chỉ có hắn mới có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào Trường Lưu." Ma Nghiêm khẳng định.

Thiều Nguyệt lắc đầu, cô không cho là Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch rõ ràng ban nãy còn chuẩn bị lên núi, cũng chưa có đi vào, hơn nữa cô đoán được kẻ trộm, có điều vẫn chưa dám tin, rõ ràng nàng ta đã đồng ý với mình. Thiều Nguyệt nghĩ không ra, cô xoay người bỏ đi nhưng lại đá phải một vật cứng, nhặt lên xem, đó chính là ngọc thạch cô cho Lưu Hạ, dùng để lưu lại tiếng Lưu Quang cầm. Thiều Nguyệt nắm chặt ngọc thạch trong tay, lẩm bẩm. "Lưu Hạ, Trúc Nhiễm, Sát Thiên Mạch.... Chẳng lẽ..."

Thiều Nguyệt cả kinh, sao cô có thể quên nguyên nhân cái chết của Lưu Hạ chứ, bây giờ ba người bọn họ đều đang ở Trường Lưu, tất cả đều báo trước bi kịch sắp xảy ra.

Sênh Tiêu Mặc thấy Thiều Nguyệt ngồi chồm hỗm dưới đất bèn cho rằng cô đã phát hiện ra cái gì, đi tới hỏi. "Tiểu sư muội, muội thấy cái gì thế?"

Thiều Nguyệt không trả lời hắn, trực tiếp triệu hồi Kinh Lôi, biến mất ngay trước mắt hai người Sênh Tiêu Mặc. Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm nhận ra có hơi sai sai liền nhìn nhau rồi mải mốt đuổi theo.

Thiều Nguyệt ngự phi kiếm trên không trung, suốt dọc đường nhiều lần lảo đảo lắc lư, may mà Kinh Lôi giảm tốc độ nên Thiều Nguyệt mới đứng vững, cô che ngực, nói với Kinh Lôi. "Kinh Lôi, xin mày, mau lên đi, nếu không sẽ không kịp mất." Kinh Lôi phát ra tiếng rè rè, nghe lời đẩy nhanh tốc độ.

Chờ đến lúc Thiều Nguyệt xuống chân núi Trường Lưu, còn đang nghĩ xem nên tìm từ đâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu tê tâm phế liệt. "Lưu Hạ!"

"Nguy rồi," Lòng Thiều Nguyệt trầm xuống, vội vàng chạy lại chỗ phát ra âm thanh, khi nhìn cảnh tượng trước mắt, cô bi thương nói. "Vẫn là... tới trễ...."

Lưu Hạ nằm trong ngực Sát Thiên Mạch, trên cổ nàng có một vết máu, Sát Thiên Mạch ôm Lưu Hạ, liên tục gọi tên nàng, lệ đã sớm thấm ướt hốc mắt. Trúc Nhiễm đứng nhìn thanh kiếm trên tay mình, trên nó toàn là máu của Lưu Hạ, hắn đã giết Lưu Hạ ư? Hắn vốn đâu có tính toán như thế, hắn chỉ muốn uy hiếp Sát Thiên Mạch giao Lưu Quang cầm thôi, hắn không muốn gây thương tổn cho Lưu Hạ, không hề muốn!

"Trúc Nhiễm! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối không!" Sát Thiên Mạch hung ác nhìn Trúc Nhiễm.

Trúc Nhiễm nghe xong, vội vã trốn khỏi hiện trường, ném kiếm trong tay đi. Thiều Nguyệt hạ xuống, không rảnh để quan tâm tới Trúc Nhiễm, dù sao Ma Nghiêm cũng sẽ nghiêm trị hắn. Thiều Nguyệt đến ngồi bên Sát Thiên Mạch, xoa gò má Lưu Hạ, cô gái thường xuyên ghé thăm Tuyệt Tình điện, cười hì hì cùng nàng thảo luận về âm nhạc nay đã không còn.

Đôi mắt Sát Thiên Mạch vô hồn hỏi. "Ngươi quen biết Lưu Hạ?"

Thiều Nguyệt đưa ngọc thạch cho hắn. "Đây là của Lưu Hạ, nàng một lòng muốn được đàn Lưu Quang cầm cho người nghe."

Bây giờ Sát Thiên Mạch mới nhìn Thiều Nguyệt, rồi lại nhìn ngọc thạch trên tay cô, chậm rãi nhận lấy nó, chỉ chốc lát sau ngọc thạch phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, từ đó truyền tới âm thanh của Lưu Hạ cùng hình ảnh của nàng. "Cảm ơn, tiểu sư thúc." Nhìn nụ cười cùng nét mặt cao hứng của Lưu Hạ, Sát Thiên Mạch không nhịn nổi mà cười khổ, tiếp tục ngắm dáng vẻ không lo âu, không buồn tủi của Lưu Hạ, tiếng đàn của Lưu Hạ và tiếng tiêu của Thiều Nguyệt cùng vang lên, giúp nội tâm Sát Thiên Mạch thoáng bình tĩnh hơn.

"Thiều Nguyệt, ngươi nói xem có phải ta đã làm sai rồi hay không? Ta luôn muốn đoạt lấy Thần Khí, xưng bá thiên hạ, lại không ở bên chăm sóc Lưu Hạ thật tốt, mới ban nãy ta không nên do dự, lúc Trúc Nhiễm giữ Lưu Hạ để uy hiếp ta, đáng lẽ ta phải đưa Lưu Quang cầm cho hắn, ta không nên do dự, không nên!" Sát Thiên Mạch hối hận vô cùng.

Thiều Nguyệt không biết nên an ủi Sát Thiên Mạch thế nào, chỉ đành lẳng lặng phụng bồi hắn, để hắn phát tiết hết thống khổ trong lòng. Con người ta thường phải mất đi mới biết quý trọng, Sát Thiên Mạch như vậy, Bạch Tử Họa cũng vậy, ở đoạn kết câu chuyện, nếu không phải Hoa Thiên Cốt đã chết đi, hắn sẽ không thống khổ tìm lại hồn phách cho nàng, để rồi giúp Hoa Thiên Cốt sống lại, giữ nàng mãi mãi ở bên cạnh mình.

--- ------ ------ -----

A, cứ nhắc đến cái kết Hoa Thiên Cốt là nước mắt lại tuôn trào TT A TT Thật sự thích bộ đồng nhân này hơn  rất nhiều á, mọi người ai cũng hạnh phúc TT A TT

... và còn sống ╯△╰

+

Sát tỷ và Lưu Hạ.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv