Bao Dưỡng Chuyện Nhỏ Này

Chương 23



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Quý Thi tay dài chân dài gác lên người tôi, rèm cửa sổ màu trắng, ánh nắng chiếu vào như mộng ảo khiến tôi nhớ tới buổi sáng sau lần đầu tiên chúng tôi ủ tương, tôi đoán lúc đó tôi đã có hảo cảm với hắn, bởi khi đó tôi ôm hắn, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy, không có một chút cảm giác trống rỗng hay hối hận.

Tôi vòng hai tay quanh lưng Quý Thi, nhắm mắt cảm thụ. Tôi bây giờ, vẫn không hề thấy hối hận.

***

Tôi cứ tưởng lần này anh Thái Ni hoặc cấp trên ở công ty sẽ tìm tôi nói chuyện, thế nhưng đợi liền mấy ngày đều không có động tĩnh, trong công ty cũng vậy, trên mạng cũng thế, ngay cả tin đồn cũng không có. Anh Thái Ni thi thoảng sẽ dùng mắt đao khoét tôi mấy đao, nhưng cũng không thật sự làm gì tôi cả. Có một thoáng tôi cảm thấy công ty này không ổn rồi, cây rụng tiền đánh người là có thể coi như không thấy, Quý Thi mà quen thói sau này sẽ trở thành hiệp khách mèo sói mất! Aiii, xem ra nhiệm vụ gian khổ quản thúc mèo sói này chỉ có thể dựa vào tôi ~

Nhưng tôi còn phải đối mặt với Pean – kẻ bị kim chủ của tôi đánh một quyền, tôi không định đá đểu gã, kỳ thực con người tôi không thích đối địch với người khác, vẫn luôn thi hành biến can qua thành tơ lụa*, ước gì toàn bộ thế giới hòa bình nhân loại đại đoàn kết, nhưng lần này Quý Thi ra tay vì tôi, tôi còn đưa cho người ta tơ lụa thì tự tôi cũng coi thường mình.

(*) Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau. Ý chỉ dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.

Tình huống này đối với những người còn lại trong nhóm khá là hỏng việc, tôi chỉ đành áy náy trong lòng. Sau khi chuyện này trôi qua tôi cũng nghĩ thông suốt, cùng nhau debut thì là đồng nghiệp, là cộng sự, tôi nguyện ý làm anh em với KK và Thượng Gary, bởi chúng tôi là người chung đường, nhưng nếu vốn không phải là người chung đường thì cũng đừng miễn cưỡng làm bạn. Mọi người chỉ cần tôn trọng sự nghiệp, hợp tác trên sân khấu đừng gây xích mích là được, không cần đòi hỏi quá nhiều.

Sau này tôi không nói chuyện với Pean, cũng không vì người khác mà đáp lời Pean, nếu fan của tôi mà thích Pean thì tôi liền không vui, thế giới chính là như vậy, vòng giải trí càng là như vậy, tôi chỉ muốn quý trọng những người có thiện ý với mình.

Thế nhưng chuyện tôi lo lắng vẫn xảy ra.

Lần này gặp họa không phải là tôi, mà là LOTUS.

***

Một hợp đồng quảng cáo lớn trong tay LOTUS là cho nước khoáng Phù Bảo, ban đầu dự định năm nay gia hạn hợp đồng, nhưng nước đã đến chân đối phương đột nhiên lật lọng, đây là hợp đồng lớn 12 triệu, cao tầng Nghệ Thiên biết được đều phi thường khiếp sợ, CEO Từ đang chăn dê trên núi Alps cũng vội vã xuống núi bay về mở cuộc họp hội đồng quản trị. Phù Bảo và LOTUS hợp tác ba năm, vẫn phi thường vui vẻ, trong thời gian này LOTUS cũng không gây ra điều tiếng gì, lượng tiêu thụ album vẫn vững vàng đứng đầu, cho dù là xuống hạng ba thì cũng không đến mức khiến cho đối phương hủy hợp đồng, độ nổi tiếng vẫn nằm đó mà.

Về sau bằng mọi cách hỏi thăm, tôi mới biết thì ra gần đây công ty Phù Bảo nhận thêm vốn đầu tư, Trương công tử trở thành đại cổ đông.

Thật đúng là… không khiến người ta bất ngờ chút nào!

***

Quý Thi không đi đánh người như tôi lo lắng, còn gọi điện hẹn tôi đi hóng gió. Hắn mua một chiếc xe cổ điển mui trần, Ford Mustang màu vàng, nói là muốn thành một đôi với Camaro của tôi, đây hoàn toàn không phải là một đôi, mà là ông cháu được chứ?! Hơn nữa chiếc xe cổ như thế tuyệt đối không phù hợp với hình tượng minh tinh trẻ trâu của hắn.

chapter content



Mustang

“Tại sao mua xe này?” Tôi vừa nhìn thấy xe đã đau đầu, chiếc xe cổ điển này mà lái trên phố thì y như dép lê màu vàng cỡ bự lướt qua, tỉ lệ quay đầu chắc chắn rất cao.

Quý Thi cũng đang quan sát chiếc xe, giống như không phải xe hắn mua, cuối cùng cau mày nói: “Còn chưa xem kỹ.”

Tôi trừng mắt.

“Đi ngang qua tiệm xe cổ, lúc đi ra bèn lái nó.” Quý Thi nói.

“…”

Aiii, hết cách, đây là một con Bambi chơi nhạc rock.

Quý Thi vừa nhấc chân vào xe, tôi cũng ngồi vào, tuy bên ngoài thoạt nhìn không lớn, nhưng vào trong thì cảm giác cũng không tồi, rộng rãi, có cảm giác trở lại trước giải phóng, bốn bề còn chưa có nhiều nhà cao cửa rộng san sát, liếc mắt là có thể trông thấy eo biển Đài Loan bao la.

Tuy Quý Thi chưa nói gì, nhưng tôi đoán mất một hợp đồng lớn như vậy, bây giờ tâm trạng hắn chắc hẳn không tốt, nếu không sao lại thất hồn lạc phách xách chiếc xe này về nhà? Tôi cũng không nói gì, ngày âm u này, chỉ cùng hắn đi hóng gió.

Chúng tôi đeo kính râm đeo khẩu trang, tới khi xe chạy đến đường ven biển không dân cư, Quý Thi mở nhạc, Mustang già cỗi chạy như điên, gió biển thổi ào ào, tuy là ngày âm u, không có ánh mặt trời, nhưng vẫn có cảm giác vui sướng tràn trề. Quý Thi nháy mắt với tôi, đếm ngược “Ba, hai, một”, chúng tôi cùng ném kính mắt ném khẩu trang, hai cái khẩu trang theo gió bay đi, một chiếc thuần trắng, một chiếc có hình cái miệng há to như bồn máu. =)) vứt rác bừa bãi

Ban đầu Quý Thi nhìn trúng chiếc khẩu trang này ở một cửa hàng nhỏ, tôi muốn khoe khoang trước mặt hắn, bèn hỏi anh biết là ai vẽ không?

Quý Thi nói không biết, ai vậy, sáng tạo thế?

Tôi nói: “Munch.”

(*) Edvard Munch là một họa sĩ người Na Uy thuộc trường phái tượng trưng, một người làm nghề in đồng thời là một nghệ sĩ tiên phong trong trường phái biểu hiện.

chapter content



Bức tranh “Tiếng thét” nổi tiếng của Edvard Munch.

Quý kim chủ đeo khẩu trang, ồm ồm nói với tôi: “Bạn cưng real chất!”

Vì câu này, tôi ghét bỏ hắn mấy ngày… Trên giường tôi trằn trọc suy nghĩ, trời ạ sao có thể thiếu học thức như vậy, đến cùng tôi có nên cho nhân loại này bao dưỡng nữa không đây?

Chỉ là hai chiếc khẩu trang bay đi, tôi đã tức cảnh sinh tình.

“Chúng nó quấn lấy nhau.” Tôi đau buồn nói, “Nghiệt duyên.”

Quý Thi cười haha, nhưng cười một lát liền cười không nổi, tôi cũng thấy hô hấp có chút khó khăn, gió biển quá lớn rồi, không làm gì cả chỉ đứng hóng gió cũng bị thổi đau đầu, huống chi bây giờ chúng tôi ngồi trong một chiếc xe thể thao rạng rỡ hồi xuân, mắt cũng bị gió thổi tới mức không mở ra được, tôi quay đầu sang nhìn Quý Thi, hắn cũng bắt đầu híp mắt, tội vội nói: “Đeo kính râm vào!”

Quý Thi vô cùng ngạc nhiên: “Kính râm anh vừa ném rồi!”

Tôi hồi tưởng lại hình ảnh trước đó, tôi đã nghĩ khẩu trang sao lại đập vào gáy mình được, thì ra là anh ném kính râm! Nhưng khẩu trang thì liên quan gì đến kính râm?! Đồ nhạc rock phá của!

Tôi vội đưa kính râm của mình cho hắn đeo, có cảm giác xe chạy ổn định hơn.

Nhưng gió thực sự quá lớn, chân trời ào ào vũ bão, ngoài khơi là bọt biển xám trắng, cái này khác xa hóng gió trong tưởng tượng của tôi, tôi nói: “Đóng mui xe đi.”

Quý Thi không nói gì.

Tôi nghĩ có thể hắn hưởng thụ cảm giác khuôn mặt sắp bị thổi đến đông cứng, mấy kẻ chơi nhạc rock ấy, có thể muốn cảm thụ sự vui sướng khi gió thổi mạnh đến nước mắt cũng không chảy được, tuy rằng thoạt nhìn hắn cũng chẳng có gì sảng khoái. May mà mặt Quý Thi không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, nếu là chỉnh thì mũi cũng bị thổi lệch!

Chúng tôi chạy xe ven theo đường núi một lúc, phía trước trống trải, một đống cát thổi tới, mắt tôi không mở ra được, quay sang nhìn Quý Thi, hắn phun ra mấy hạt cát, gió còn thổi nữa thì trên mặt hắn sẽ không chỉ có Ngũ Đại Hồ.

Bỗng nhiên trên mặt tôi chợt lạnh, hóa ra trời bắt đầu mưa!

Tôi bất chấp Quý Thi đang trút buồn trút bực, vội bắt hắn đóng mui xe!

Tôi hét hai lần, Quý Thi vẫn như tổng tài bình tĩnh nói: “Đừng hét nữa, xe này không có mui.”

Tôi nhìn lại, mẹ nó thật sự không có mui! Lúc đầu tôi chưa nhìn kỹ, xe mui trần sao lại không có mui? Không có mui sao lại gọi là xe mui trần?!

Chẳng mấy chốc mưa đã rơi xuống, giống như nước rửa chân của bác gái lầu trên đổ xuống, một mạch khiến chúng tôi ướt sũng.

“Sao lại chỉ giội vào chỗ chúng ta?!” Quý kim chủ rất phẫn nộ, giơ ngón giữa với trời cao.

Tội vội đè tay hắn xuống: “Sẽ bị trời phạt!”

Mưa vẫn rơi, chúng tôi dầm mưa, có một thoáng tôi muốn hóa thân thành Tư Mã Quang* đập xe, bởi vì bên trong đều là nước.

(*) Tư Mã Quang là một nhà sử học, học giả Trung Quốc, thừa tướng thời nhà Tống. Tương truyền khi còn là một cậu bé, ông đã đập vỡ vụn một vại nước to để cứu mạng một đứa trẻ rơi vào trong vại.

Đột nhiên tiếng sấm vang lên, Quý Thi cũng hét to một tiếng. Tôi không sợ tiếng sầm, nhưng lại bị tiếng hét của hắn dọa sợ: “Xảy ra chuyện gì?” Tôi lau nước mưa trên mặt, hỏi.

Quý Thi co vai, quay đầu xe, tôi gọi hắn: “Anh lái sang bên kia tránh mưa đi!”

“Sét đánh vào núi khiến đá rơi xuống thì chúng ta sẽ chết hết!”

Tôi trợn mắt há mồm nhìn Quý kim chủ nghiến răng nghiến lợi như lâm đại địch. Đó là sét, không phải Thần Sấm, cách xa như thế sao phải đặc biệt tới đập chúng ta?

Quý Thi hung hăng chạy xe tới nơi sét không nhìn thấy, sau đó sấm vang một tiếng, hắn liền hét một tiếng, đủ loại FUCK SHIT SON OF BITCH LADY OF GAGA để tiếp thêm can đảm, lúc đầu tôi còn khẩn trương, về sau liền chết lặng, chết lặng nhìn hắn, chết lặng nghe hắn hét.

Tôi coi như đã hiểu, Quý kim chủ sợ sấm.

Hai chúng tôi dừng ở nơi không có vách núi che chắn, bị nước mưa xối một lần rồi lại một lần, Quý Thi ôm đầu ngồi xổm, tôi mở cửa chiếc Ford cổ điển, nước như sóng biển cọ vào mắt cá chân.

Tôi dứt khoát cởi giày, cũng đi tới, ngồi xổm bên cạnh Quý Thi, nhìn hắn ôm đầu, đột nhiên cảm thấy vừa đau lòng vừa có lỗi, tôi cởi áo, che trên đầu hắn.

“Xin lỗi.” Hại anh mất hợp đồng lớn như vậy.

Quý Thi ngẩng đầu nhìn tôi: “Cưng không sợ sấm?”

Tôi lắc đầu.

Quý Thi rầu rĩ quay đi: “Anh không sợ gì khác, từ nhỏ đã sợ sấm.”

Tôi nói: “Anh cứ tưởng tượng Thor đang đánh Loki thì sẽ không sợ nữa.”

Quý Thi nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên cười không dừng được: “Bảo bối cưng thật mắc cười!”

Tôi thật cao hứng vì hắn khôi phục khuôn mặt tươi cười, nhưng chân trời lại vang lên tiếng sấm, Quý kim chủ lập tức ôm đầu run rẩy.

Lúc tiếng sấm nhỏ dần, tôi cuối cùng không nhịn được hỏi ra lời: “Quảng cáo kia… có phải ảnh hưởng rất lớn đến nhóm anh hay không?”

“Quảng cáo nào? Ah chính là cái 12 triệu kia hả? (Đùng –) Không phải là họ Trương giở trò quỷ sao, làm như anh hiếm lạ (Đoàng –) không sao bảo bối cưng đừng có đoán mò, nhóm anh không ai để bụng cả, gã tưởng gã là cái thá gì (Đùng –)”

Tiếng sấm xen lẫn tiếng mèo sói ồm ồm, nhưng lời hắn nói khiến tôi hơi nghi hoặc: “Anh thật sự không thèm để ý? Vậy sao lại tìm em hóng gió?”

“Đương nhiên là vì anh mua xe mới ~”

Tôi nhìn chiếc xe cũ kỹ ngập nước. Được rồi…

“A – đm!!” Quý Thi lại gào lên, “Cmn lúc nào Thor mới có thể buông tha Loki?!!”

Còn phải mấy phần nữa đó, lần này đến lượt tôi cười haha.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv