*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi và Quý Thi đứng hai bên giường, đều mặc áo choàng tắm màu trắng của hắn, tôi nghĩ hắn làm sao vậy còn chưa lên giường nằm mà, hay là trước đó tôi phải cởi áo choàng tắm làm mở màn. Thế là tôi liền cởi, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở đầu bên kia, Quý Thi cũng đang cởi, hắn cũng nhìn tôi, cứ như thể tư thế cởi áo choàng tắm của tôi không đúng vậy, nhưng tôi không cảm thấy cách hắn cởi có gì khác tôi. Hai chúng tôi tựa như soi gương, ngăn cách một chiếc giường mở vạt áo choàng tắm, khoe ra cơ bụng lờ mờ.
Sau đó Quý Thi khép áo vào, nhìn chiếc giường sắp biến thành tro: “Cưng không cần cởi, cưng nằm trên đó là được rồi.”
Tôi sửng sốt, mới phản ứng được hắn có ý gì, nhưng như vậy có phần sỉ nhục đối với nhân cách của tôi, đâu có ai muốn mình chỉ là một cây gậy mát xa.
Nhưng kim chủ dù sao cũng là kim chủ, hơn nữa bây giờ tôi đã nợ ân tình của hắn. Cho dù không tình nguyện, tôi vẫn nghe lời nằm xuống. Nếu Quý Thi không muốn tôi cởi, hơn phân nửa là muốn tự mình tới, tôi liền buộc lại đai lưng, cảm thấy trong nháy mắt mình biến thành cây gậy chạy bằng điện mới xuất xưởng còn đóng gói trong hộp…
Aiii, tôi nhìn chằm chằm trần nhà phiền muộn nghĩ, dù là búp bê bằng hơi cũng khá hơn gậy chạy bằng điện.
Bên kia Quý Thi “phần phật” cởi áo choàng tắm, nói thật, tôi rất phản cảm tư thế này, mặc dù nghe nói sẽ rất thoải mái, trong sách đều viết thế, nhưng tôi cảm thấy Quý Thi ngồi trên người mình thì có phải quá… phóng đãng hay không? Không phải là thiện lương khả ái manh manh đát đại thiên sứ gì đó sao, tiêu tan hết rồi.
Sau đó tôi đột nhiên nghĩ, chờ đã, không cần cởi chẳng lẽ có nghĩa là vén lên rồi xài!?!
Quý Thi đứng bên giường bắt đầu cởi quần lót, mồ hôi tôi rịn gáy, lúc này ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gió thổi xào xạc, giống như trên đầu chúng tôi có một cánh rừng, tôi phản xạ có điều kiện hỏi: “Đây là tầng cao nhất rồi phải không?”
“Còn có một khu vườn trên sân thượng.” Quý Thi nói.
Khu vườn trên sân thượng? Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh Quý Thi ngồi trên nhánh cây, thổi kèn melodica, phía sau hắn là trời xanh mênh mang… Làm một họa sĩ tầm thường, tôi kiềm chế rồi lại kiềm chế, phút cuối vẫn là xúc động nghệ thuật thôi thúc tôi cá chép đánh đầu mà ngồi trên giường.
“Em có thể lên khu vườn không?”
Quý kim chủ đứng bên giường khom lưng cởi quần được một nửa lúng túng dừng động tác, chúng tôi một người trên giường một người dưới giường, mắt to trừng mắt nhỏ, đến giờ tôi vẫn thấy lá gan mình thật lớn, ngủ trên giường kim chủ rồi mà còn có thể nói ra lời thiếu thao như thế, nhưng khi đó tôi không biết Quý Thi nhỏ mọn mà. Dù sao cũng là lần đầu tiên, có vẻ Quý Thi cũng muốn thể hiện chút khoan dung của kim chủ, thế mà kéo quần lên, rộng lượng đồng ý lên sân thượng. Thế là chúng tôi lại mặc áo choàng tắm, tôi lấy sổ kí họa trong balo lúc nào cũng mang theo, cầm bút nóng lòng muốn thử.
“Khu vườn trên cao 1000m nhất định rất đẹp ha!?” Tôi hỏi Quý kim chủ dẫn đường phía trước.
Quý kim chủ mặc ngược áo choàng tắm, cổ áo cũng cuộn vào trong, nhưng hắn hiển nhiên không phát hiện ra: “Dĩ nhiên, khu vườn này là anh tự thiết kế.”
Giọng hắn mang theo chút kiêu ngạo, cũng rất đáng yêu.
Tôi và hắn nhìn tòa nhà cao cấp dưới chân, chẳng biết tại sao tôi lại có xúc động như đang chạy về phía biển, bị tâm tình lãng mạn này cổ vũ, tôi bỗng nhiên giơ tay kéo cánh tay Quý Thi: “Có thể… làm người mẫu của em không?!”
Quý Thi quay đầu nhìn cái tay láo xược của tôi, sửng sốt một chút, nhướn lông mi xinh đẹp: “Cưng muốn vẽ anh?”
Tôi thành khẩn gật đầu, Quý Thi chân trần đứng trên cầu thang, nhìn tôi, trong mắt mang theo kinh ngạc. Tôi có cảm giác mình như cánh bướm, hôn cái đuôi xù của nai con Bambi, bị Bambi phát hiện.
Quý Thi bỗng nhiên từ cầu thang đi xuống, bỏ lại một câu “Cưng chờ chút” rồi rảo bước biến mất trong hành lang. Tôi nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng “ầm” rồi lại “choang”, một lát sau Quý Thi ôm một chiếc đàn guitar bằng gỗ trở về, hắn thay một chiếc áo sơ-mi kẻ caro, quần jean chưa tới mắt cá chân, lần này ăn mặc vô cùng đoan chính, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm, dưới chân là đôi tông tạo hình đặc biệt: “Anh chơi guitar cưng thì vẽ.”
Mặc dù không phải là kèn melodica, nhưng đàn guitar cũng được lắm! Lúc đó tôi thầm nghĩ.
Cuối cùng chúng tôi tới sân thượng, giây phút gió đêm lướt qua, thành phố ồn ào phía dưới bị thanh âm của gió và mây che phủ như xa nghìn dặm, trong khu vườn này quả thực có cây, đại thụ, nhưng cảnh tượng khác xa với tưởng tượng của tôi.
Trong khu vườn dựng mấy tấm biển “Cấm đại tiểu tiện”, “Cấm lớn giọng ồn ào”, tới gần lan can còn tri kỷ dán một tấm cảnh cáo “Nơi này nghiêm cấm ML*”. Tôi nhìn cảnh bừa bộn này, nghĩ thầm đúng là tự thiết kế, này cũng không giống tìm người thiết kế mà!
(*) Make love =))
Quý Thi ôm đàn guitar ngồi dưới tán cây, bên cạnh hắn chính là một tấm biển vẽ dấu gạch chéo. Khu vườn hậu hiện đại này đã bóp chết toàn bộ nhiệt tình sáng tác của tôi, tâm tình của tôi tựa như cởi quần áo xong hân hoan xông về phía biển, lại bị người khổng lồ ném về một câu: “Đây là chậu rửa chân của tao!”
Nhưng vẽ là đề nghị của tôi, tôi hỏi hắn tại sao phải treo nhiều tấm biển như thế, Quý Thi đáp: “Nơi này rất nhiều bồ câu, sẽ ị vào vườn.”
Nói cứ như có tấm biển này thì bồ câu sẽ không ị nữa vậy, nhưng hắn là kim chủ, tôi không thể nói trực tiếp như thế, vậy là tôi nói: “Tình huống này hình như dựng bù nhìn thì ổn hơn á, trong ruộng lúa đều làm vậy mà.”
Quý Bambi nhìn tôi: “Cưng thật thông minh!”
Tôi không hy vọng hắn dùng ánh mắt “gậy mát xa thông minh” này nhìn mình, quyết định sau này không được bỏ lỡ cơ hội nào phô bày trí thông minh.
Về sau Quý Thi thực sự mua một con bù nhìn, dựng trong khu vườn, còn cho bù nhìn một cái tên, gọi là “bảo bối”. Bây giờ người rơm này được mặc quần jean trẻ em mặc kệ gió mưa mà sừng sững trên sân thượng, có lần Quý Thi cắm cho nó cây dù. Tôi hơi hối hận, khu vườn hậu hiện đại càng trở nên chẳng ra sao.
Nhưng trước đó tôi cuối cùng cũng ý thức được hóa ra mình không phải là gậy mát xa.
Mà thực sự là búp bê bằng hơi!
***
Aiii, thật là phiền, sao đột nhiên lại nhớ tới hồi ức chua xót như vậy. Vừa nghĩ tới bây giờ Quý Thi ngủ như chết trên lầu, tôi thì mất ngủ tới hừng đông, tôi rất hối hận đã đắp cho hắn cái thảm kia, hận không thể gọi mười cuộc để hắn không thể ngủ ngon giấc, vốn gọi mười cuộc cũng chưa chắc gọi tỉnh được con mọt gạo khổng lồ này, huống chi bây giờ hắn còn có một cái thảm ấm áp. Cho hắn một tấm thảm hắn có thể xây thành một kết giới!
Nhưng đa sầu đa cảm thế này không phải phong cách của tôi, tôi quyết định ngày mới bắt đầu sẽ xem như chưa từng nghe được cái gì, không có chí khí gì hết, chưa từng nghĩ phải thật nổi tiếng, huống hồ tôi cũng không có vốn để mà nổi tiếng, có thể quá giang nhóm idol đã là không tệ. Lại nói Quý Thi muốn nâng cho thật hot cũng chỉ là thực hiện trách nhiệm của cái gọi là kim chủ, nghĩ đến đó tôi liền không muốn nhận đại thông cáo của hắn, lo lắng thấp thỏm, rất sợ hắn ra một đại chiêu, một thoáng đã đẩy tôi đứng giữa ánh đèn sân khấu. Tôi biết Quý Thi cũng không phải là Trương công tử, đối với hai lạng cơ bắp như hắn thì muốn nâng một người cũng không phải nói đơn giản như vậy.
Ngủ đến tận xế chiều, sau khi tỉnh rượu Quý Thi liền gọi điện cho tôi, nói muốn cho tôi một món quà, xin anh, chỉ cần không phải là đại thông cáo!
Hắn hẹn gặp tôi ở con đường phía sau tòa nhà, tôi đeo khẩu trang, mũ, kính râm một mình đứng dưới ánh đèn đường, con đường này ít người qua lại, là nơi phù hợp để kim chủ và tiểu nghệ sĩ gặp mặt. Tôi chờ một lát, đang định gọi điện cho hắn, một ánh đèn pha chiếu về phía tôi, nhìn lại, một chiếc Chevrolet màu vàng vừa ngầu vừa quyến rũ dừng trước mặt.
Là Chevrolet Camaro! Anh giai này lại mua xe mới? 4MATIC 4WD* thật là tốt, trầm ổn khiêm tốn lại mạnh mẽ, vừa vặn bù trừ cho anh nha.
(*) 4MATIC hay còn được gọi là hệ dẫn động 4 bánh được phát triển bởi hãng xe lừng danh Đứ- Mercedes Benz. 4WD là chữ viết tắt của 4-Wheel Drive (4 bánh xe dẫn động) và dẫn động cả 4 bánh xe bằng hộp số phụ…
Quý Thi xuống xe, tựa vào cửa xe gọi tôi: “Bảo bối ~~”
Thực sự chịu không nổi âm rung “bảo bối” ma quỷ này.
Quý Thi đóng sầm cửa rồi đi tới, một tay tháo kính râm gỡ băng khẩu bỏ mũ rồi cho tôi một nụ hôn, tôi muốn nói anh đi Malaysia một chuyến chứ đâu phải đi Pháp. Nhưng tôi nghe hơi thở của hắn, hắn vừa ăn bánh kếp, cả người vừa ấm vừa mềm. Nhưng vì sao không mang cho tôi một suất, quả nhiên đối với tôi không phải là chân ái…
“Lên xe nhìn coi anh mang cho cưng quà gì.” Quý kim chủ quay đầu ra hiệu.
Tôi không hiểu ra sao đi lên, xuyên qua cửa kính thấy ở ghế lái phụ có một chiếc túi giấy, bên trong đựng một hộp chocolate trắng cùng một lọ dầu Nghìn Dặm Truy Phong. Cũng được, chắc là đặc sản mang về từ Kuala Lumpur, chỉ cần anh đừng nói để em làm người đại diện cho cho chocolate trắng với dầu Truy Phong (nhất là cái này!) em liền có thể vui vẻ mà nhận.
Quý Thi nghiêng đầu cười nhìn tôi, tôi thấy hắn quả thực không có nói tiếp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Thích không?” Quý Thi hỏi.
“Thích.” Tôi nói.
“Đêm nay mấy phát?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Hai phát.” Ai bảo anh tặng em dầu Nghìn Dặm Truy Phong.
Quý Thi không vui, nhưng rất nhanh vui vẻ trở lại, nói: “Còn có một món quà, nhắm mắt lại ~~”
Tôi thấp thỏm nhắm mắt lại, cầu khẩn khi mở mắt ra ngàn vạn lần đừng nhìn thấy một tờ đại thông cáo xuất hiện trước mặt mình.
Quý Thi cũng không bảo tôi mở mắt, nhưng tôi nếm được vị bánh kếp.
Tôi kinh ngạc mở mắt ra, Quý Thi đút cho tôi một miếng bánh kếp, vừa mới nướng xong, vẫn còn mang theo hơi ấm.
Món quà này so với chocolate trắng và dầu Nghìn Dặm Truy Phong mang từ Malaysia về còn khiến tôi kinh hỉ hơn, tôi tưởng tượng dáng vẻ Quý mèo sói đeo kính râm đeo khăn quàng như mắc tè thúc giục chủ quán “Nhanh lên nhanh lên hai cái bánh kếp của tôi bảo bối đang chờ tôi”, lập tức vui sướng cắn một miếng, cảm giác như uống Red Bull, lập tức muốn nói: Em cảm thấy có thể tới mười phát!
Tôi còn chưa kịp nói ra miệng, một chiếc chìa khóa xe xuất hiện tới trước mắt tôi, đung đưa trước mặt tôi.
Đó là chìa khóa xe của Camaro, Quý Thi nhướn mày nhìn tôi: “Tặng bảo bối, Bumble BEE cưng thích!”
Tôi cảm thấy ngu người, Quý Thi thoạt nhìn rất vui, bởi vì hắn không biết tại sao tôi ngơ ra. Tôi luôn cảm thấy từ lần nói thật đại mạo hiểm kia, Quý Thi trở nên khác thường, dường như hắn dốc sức muốn làm một kim chủ đạt tiêu chuẩn, nhưng cái này không làm bảo bối vui vẻ chút nào.
Chúng ta có thể để lại Camaro cho vai nam chính ngốc nghếch được không, rõ ràng anh chỉ cần tặng em một miếng bánh kếp thôi là được mà.