Quách Phàm Khải lảo đảo chạy về phía trước, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh lúc nãy của Điền Học Siêu.
Điền Học Siêu rất có thể đã chết.
Mà chính mình lại may mắn sống sót.
Nhưng trong lòng Quách Phàm Khải cũng vui vẻ nổi, ngược lại càng thêm sợ hãi trò chơi này, trước đây hắn chưa từng gặp quỷ, những con quỷ mà hắn tưởng tượng ra căn bản không khủng bố như vừa rồi.
Cảm giác bị chế ngự tuyệt đối không có đường lui, hắn không bao giờ muốn thử nghiệm lần thứ hai.
Quách Phàm Khải không biết mình làm như vậy có tính là thấy chết mà không cứu không, lúc ấy hắn cũng nghĩ tới việc quay lại cứu Điền Học Siêu, nhưng nhân loại và lệ quỷ chênh lệch thật sự quá lớn.
Hắn thật vất vả chạy ra được, sao có thể mạo hiểm trở về, cứu một người mà bây giờ rất có thể đã bị lệ quỷ giết chết chứ?
*
Điền Học Siêu che lại miệng vết thương, chật vật bước đi, đau đớn làm hắn duy trì lý trí, đi không được bao lâu, hắn chợt ngừng lại, hoảng sợ nhìn mấy con quỷ cách đó không xa hợp lại thành một vòng tròn.
Chúng nó vẫn lặp đi lặp lại một câu.
"Ngươi thấy ta sao?"
"Thấy."
"Vậy còn ngươi, ngươi thấy ta sao?"
"Thấy."
Chẳng qua lúc này đã thiếu đi nữ quỷ váy trắng ban đầu.
Điền Học Siêu không biết mấy con quỷ này vì sao lại đuổi theo bọn họ, nhưng ít ra né xa chúng nó nhất định là không sai.
Điền Học Siêu chậm rãi lui về phía sau, sau đó vòng qua một khác con đường khác tiếp tục đi.
Nhưng đi tới đi tới, xung quanh dần dần xuất hiện mấy người đi đường, cười cười nói nói gì đó.
Điền Học Siêu tê cả da đầu, sợ những con quỷ này lại nhào tới mình, nhưng kỳ quái là những người đi đường này nhìn cũng không thèm nhìn Điền Học Siêu, chỉ lo né hắn đi đường của mình.
Điền Học Siêu không dám quay đầu lại nhìn nữa, vội vàng chạy về phía trước.
*
Khách sạn.
Nửa giờ trước.
Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh đều im lặng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Bởi vì tỉ lệ lệ quỷ tập kích vào buổi tối cao hơn so với ban ngày, hai người cần phải thay phiên gác đêm, đề phòng khi nguy hiểm xuất hiện mà không thể kịp thời thoát đi.
Nhưng theo thời gian dần dần trôi...
Lưu Lợi Minh càng lúc càng cảm giác không thích hợp, khách sạn này luôn khiến hắn muốn rời đi ngay lập tức, hắn đứng ngồi không yên, thậm chí bắt đầu nảy sinh ý muốn tông cửa xông ra.
Nhưng Cổ Lăng lại không hề phát hiện, bình tĩnh dựa vào mép giường nghỉ ngơi.
Chuyện này làm Lưu Lợi Minh hoài nghi có phải mình lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ hay không, nhưng loại cảm giác không thích hợp này cứ bủa vây hắn, làm hắn rất khó bỏ qua.
Lưu Lợi Minh do dự nửa ngày, nhịn không được nhỏ giọng nói với Cổ Lăng: "Cổ tiểu thư, ngài thật sự không cảm giác được chỗ này không quá thích hợp sao?"
Cổ Lăng mở mắt ra, nhìn thời gian.
7 giờ đúng.
Nàng nhíu lông mày tinh tế, hỏi Lưu Lợi Minh: "Anh cảm giác được cái gì?"
Lưu Lợi Minh nói: "Tôi không nói kỹ được, chỉ cảm thấy khách sạn này hơi kỳ lạ."
Cổ Lăng: "Lạ thật, sao tôi lại không cảm giác được."
Lưu Lợi Minh có chút do dự nói: "Có thể là do tôi ảo giác......"
Nhưng Cổ Lăng lại để ý đến trực giác của Lưu Lợi Minh, "Không, tôi không nghĩ anh gặp ảo giác, hiện tại là 7 giờ đúng, trùng khớp với thời gian buổi sáng nhân viên giao cơm tới lấy cơm hộp, trong khoảng thời gian này rất có thể sẽ có nguy hiểm xuất hiện, anh cẩn thận một chút."
Lưu Lợi Minh khẩn trương gật đầu.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh gì đó, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt chói tai, làm người ta nổi da gà da vịt.
Ngay sau đó, sắc mặt hai người hơi thay đổi.
Ngoài hành lang tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng họ, ngay sau đó tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, tay nắm cửa hơi hơi chuyển động.
Hai người lập tức nhìn nhau, thấy được kinh hãi trong mắt đối phương.
Là ai đang mở cửa?
Hai người sợ đến toát một thân mồ hôi, không dám tùy ý lộn xộn tạo ra tiếng động, âm thầm cầu nguyện người hoặc quỷ ngoài cửa có thể sớm rời đi.
Sau đó, có vẻ như người ngoài cửa người xoay chìa khóa, nhưng không thể mở cửa ra, sau đó rút chìa khóa ra lại.
Hai người nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cắm chìa khoá. Sắc mặt hai người trong phút chốc trở nên kinh sợ.
Người ngoài cửa, hình như đang không ngừng đổi chìa khóa muốn mở cửa tiến vào.
Nhưng vẫn mở không ra.
Nó lại đổi chìa khoá mới.
Giờ khắc này, Cổ Lăng do dự, nàng nên tiếp tục duy trì im lặng không kinh động người ngoài cửa, hay là nên lập tức chạy thoát khỏi đây.
Dù sao chìa khóa phòng cũng trong ray Lưu Lợi Minh, người hoặc quỷ ngoài cửa rất có thể vì không có chìa khóa nên không thể tiến vào.
Cho nên nàng và Lưu Lợi Minh hoàn toàn không cần phải khẩn trương sợ hãi.
Nhưng còn một khả năng khiến nàng hốt hoảng.
Chính là thứ đang đứng ngoài cửa là quỷ!
Rất có thể nó có chìa khóa dự phòng của khách sạn, đang thử từng cái.
Nếu là khả năng thứ hai, vậy sớm muộn con quỷ ngoài cửa cũng sẽ tiến vào, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Hiện tại yêu cầu Cổ Lăng phải đánh cược một trong hai khả năng.
Nàng nhịn không được cắn môi, đầu óc lúc này liều mạng vận động, theo lý mà nói thứ ngoài cửa là quỷ sẽ có khả năng cao hơn một ít.
Vì những người chơi khác căn bản không biết nàng cùng Lưu Lợi Minh trốn ở đây, nhưng quỷ có thể biết được.
Hơn nữa, con quỷ này tựa hồ bị quy tắc trò chơi hạn chế, không thể trực tiếp xông vào, phải tìm ra chìa khóa chính xác mới có thể mở cửa tiến vào.
Như vậy, hiện tại nàng chỉ có hai lựa chọn.
Một, mở cửa ra ngoài cướp lấy chìa khóa trong tay con quỷ kia, sau đó đóng cửa lại, bởi vì quỷ không thể vào, cho nên căn phòng này sẽ vô cùng an toàn.
Hai, lập tức rời khỏi chỗ này. Nhưng quỷ đang đứng ngoài cửa, nàng chỉ có thể nhảy cửa sổ chạy đi.
Cổ Lăng nhớ rõ đây là lầu hai, nếu bên ngoài là mặt cỏ, người chơi nhảy xuống từ độ cao này cũng không chết được, chỉ dựa vào điểm này, có vẻ như trò chơi cố ý tạo đường sống cho người chơi.
Nhưng đường sống này quá mức rõ ràng, ngược lại làm Cổ Lăng cảm thấy đây là một cái bẫy, trò chơi có phải đang cố ý dụ dỗ người chơi lựa chọn nhảy cửa sổ chạy trốn hay không?
Có lẽ sau khi nàng nhảy cửa sổ, con quỷ kia tiến vào cũng có thể nhảy cửa sổ đuổi theo nàng.
Nếu là như vậy, cách nhảy cửa sổ không phải là đường sống, mà là ngõ chết!
Cổ Lăng tham gia trò chơi đến bây giờ, đã có vài lần suýt chút nữa tiến vào cái bẫy nhìn qua cứ tưởng là đường sống, nhưng kỳ thật là ngõ chết mà trò chơi cố ý thiết kế, nếu không phải cực kỳ cẩn thận, nàng đã sớm chết trong trò chơi.
Cho nên, lúc này có lẽ cũng như vậy.
Nhảy cửa sổ tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt.
Nàng không ngừng tìm kiếm trong phòng, muốn tìm ra manh mối hữu ích.
Lưu Lợi Minh hô hấp dồn dập, hắn cũng giống Cổ Lăng, đều cho rằng ngoài cửa là quỷ.
Tuy trong lòng Lưu Lợi Minh rất sợ hãi, đặc biệt là dưới áp lực quỷ lúc nào cũng có thể xông vào, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí, không ngừng tự hỏi đường sống ở đâu.
Đúng rồi.
Con quỷ này nhất định bị quy tắc trò chơi hạn chế, không thể dùng biện pháp khác để tiến vào phòng, chỉ có thể dùng chìa khóa mở cửa mới được.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là trò chơi cố ý cho người chơi thời gian chạy trốn.
Hắn nếu là muốn khỏi phòng, chỉ có thể nhảy cửa sổ xuống, chẳng sợ đây là lầu hai, nhưng có lẽ bên ngoài cửa sổ là một mảnh cỏ mượt, hơn nữa hắn có thể dùng khăn trải giường vặn thành dây thừng để giảm xóc.
Tuyệt đối có thể lông tóc vô thương rời khỏi nơi này.
Con quỷ này nhất định không thể rời khỏi phạm vi khách sạn.
Đây, chính là đường sống mà trò chơi thiết kế cho người chơi.
Lưu Lợi Minh đứng lên, không chút do dự xoay người xuống giường tới gần cửa sổ nhìn xuống, trên mặt toát lên vẻ kinh hỉ.
Quả nhiên, ngoài cửa sổ thật sự là mặt cỏ.
Cổ Lăng nhìn phản ứng của Lưu Lợi Minh, còn không rõ Lưu Lợi Minh muốn làm gì sao, nàng nhanh chóng tiến lên giữ chặt hắn: "Anh điên rồi đúng không?"
Lưu Lợi Minh theo bản năng muốn đem suy đoán của mình nói ra, nhưng sau đó lại sửng sốt.
Nếu ngay cả hắn cũng nghĩ ra cách này, không lý nào người chơi lâu năm như Cổ Lăng lại đoán không được, trừ khi đường sống mà hắn nghĩ tới, cũng không phải đường sống chân chính?
Nhìn vẻ mặt Lưu Lợi Minh, Cổ Lăng gật gật đầu, "Đây là bẫy rập trò chơi cố ý dụ dỗ chúng ta nhảy vào, nào có đường sống đơn giản như vậy? Nếu anh thật sự nhảy xuống mới là chết chắc."
Lưu Lợi Minh có chút do dự, hắn nhìn mặt cỏ ngoài cửa sổ, dù không muốn tin lời nói của Cổ Lăng đi nữa, thì chuyện này quả thật có vẻ cố ý quá mức.
Phảng phất như là trò chơi đang cố ý dụ dỗ người chơi nhảy cửa sổ.
Đường sống chân chính....
Tuyệt đối không thể để người chơi dễ dàng đoán được như vậy.
Nhưng mà, nếu không thể nhảy cửa sổ, đường sống lại là cái gì?
Có vẻ như con quỷ ngoài cửa quỷ nhận ra được hai người muốn nhảy cửa sổ, thế nhưng bắt đầu điên cuồng kéo cửa môn, thậm chí là đập cửa, phát ra tiếng động kịch liệt làm hai người càng thêm hoảng loạn nôn nóng.
Đáng chết!
Rốt cuộc đường sống là cái gì?
Căn phòng này ngoại trừ cửa sổ ra, không còn chỗ nào để thoát ra ngoài.
Lưu Lợi Minh vội vàng nhìn Cổ Lăng, "Cổ tiểu thư, bằng không chúng ta thử nhảy cửa sổ đi, dù thất bại cũng nói lên chúng ta đã cố gắng hết sức, cũng không thể thật sự đứng yên một chỗ chờ quỷ tiến vào chứ..."
Cổ Lăng cắn răng nói với Lưu Lợi Minh: "Anh muốn nhảy thì cứ nhảy, chỉ là đừng trách tôi không nhắc nhở anh."
Lưu Lợi Minh nghe được lời này, vô cùng giãy giụa.
Hắn nên tin tưởng vào suy đoán của chính mình, hay là nên tin vào người chơi lâu năm có kinh nghiệm chạy trốn như Cổ Lăng?
Sau một phen rối rắm, Lưu Lợi Minh quyết định tin vào phán đoán của mình.
Trừ việc nhảy cửa sổ, nơi này căn bản không có chỗ trốn!
Hắn nhanh chóng đem khăn trải giường kéo xuống, sau đó bắt đầu xé dọc, nhưng không biết có phải vì chất liệu khăn trải giường quá mức dai dẳng hay không, hắn không thể xé ra được.
Lưu Lợi Minh nhìn quanh bốn phía, thấy một cây kéo trên tủ quần áo.
Lưu Lợi Minh nhanh chóng cắt nó thành một mảnh dài, sau đó quấn lại với nhau, một đầu cột vào chân giường, một đầu khác vứt ra ngoài cửa sổ, Lưu Lợi Minh vươn một chân ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Cổ Lăng, "Cổ tiểu thư......"
Cổ Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Bảo trọng, chúng ta đều phải sống sót." Lưu Lợi Minh nhìn thật sâu vào Cổ Lăng, cuối cùng xoay người túm dây thừng bò xuống.
Mà lúc này, lỗ khóa ngoài cửa lại lần truyền đến âm thanh vặn vẹo, con quỷ kia vẫn còn đang thử chìa khóa.
Cổ Lăng liều mạng suy nghĩ, chỉ là càng nghĩ càng trở nên hoảng loạn.
Đường sống -- căn bản không tồn tại!
Mà lúc này, Lưu Lợi Minh đã đến mặt đất, hắn khẩn trương ngẩng đầu nói với Cổ Lăng: "Cổ tiểu thư, cô thế nào rồi?"
Trong nháy mắt khi Lưu Lợi Minh vừa nói ra câu này, tay nắm cửa đột nhiên xoay chuyển chậm rãi đẩy ra!!!
Một con mắt từ khe cửa âm trầm nhìn Cổ Lăng, phát ra nụ cười giả tạo: "Hắc hắc."