Từ Thiên Ninh đã không còn tính nguy hiểm nữa.
Thi thể vốn bị đưa đến để đốt lại đang trong lò, vẫn chưa tiến hành hoả thiêu.
Bùi Anh thở nhẹ một hơi, sau đó bắt đầu tính giờ, qua mười lăm phút nếu Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa tới, nàng sẽ lập tức đốt thi thể này.
Quay ngược thời gian một lần nữa.
Từ Thiên Ninh giãy giụa một lúc cũng nhận ra mình không thể tránh thoát dây thừng, sợ hãi biến thành điên cuồng, gào thét với Bùi Anh và Phùng Thành Thư hô: "Mau thả tao ra, nếu không chúng mày nhất định sẽ hối hận!"
Phùng Thành Thư đã sớm ngứa mắt Từ Thiên Ninh, lập tức đi lên đá mấy chân, khiến Từ Thiên Ninh hét thảm thiết đến khi không kêu nổi nữa mới chịu thôi.
Bùi Anh không ngăn cản, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú hai người.
Tâm trí và suy nghĩ của nàng đều nghĩ về an nguy của Hạ Nhạc Thiên, nếu không phải vì biến số ngoài ý muốn là Từ Thiên Ninh, nói không chừng Hạ Nhạc Thiên sẽ không phải mạo hiểm ở lại đó một mình.
Cho nên, đối với Từ Thiên Ninh, Bùi Anh cũng chẳng có chút hảo cảm nào.
Từ Thiên Ninh ngẩng đầu vừa lúc thấy được ánh mắt lạnh lùng của Bùi Anh, làm hắn ý thức được mình không thể cầu xin người chơi nữ duy nhất này giúp đỡ như những lần trước.
"Vì sao......"
Từ Thiên Ninh rất muốn biết vì sao bọn họ lại trói mình lại.
Phùng Thành Thư nghe vậy thì cười lạnh, "Mày nghĩ những trò mèo đó thật sự có thể giấu diếm được bọn tao sao?"
Chuyện mà Từ Thiên Ninh sợ nhất quả nhiên đã xảy ra, tự lẩm bẩm: "Tôi biết ngay mà...... tôi biết lúc ấy không phải tôi nghĩ nhiều......"
Thảo nào....
Thảo nào người kia luôn hỏi mọi người chọn số tủ nào, hóa ra là vì để hắn khai ra ba cái tủ kia.
Nhưng mà, nhưng mà tại sao đối phương biết được.
Rõ ràng hắn đã giấu rất kỹ, tuyệt đối sẽ không có ai biết —— hắn đã cùng lệ quỷ hợp tác!!!
*****
Chương 376: Chết rõ ràng.
Từ Thiên Ninh ý thức được mình phải nghĩ cách tự cứu lấy mình, so với người chơi, hắn cảm thấy đứng về phe lệ quỷ thì phần thắng sẽ cao hơn một chút.
Đương nhiên, nguyên nhân thật sự vẫn là vì, Từ Thiên Ninh biết rõ, người chơi nữ Trần Anh cùng với cái tên đáng chết Phùng Thành Thư sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bọn họ còn ước gì hắn chết ở chỗ này.
Năng lực của lệ quỷ từ trước đến nay đều vô cùng quỷ dị, Từ Thiên Ninh không biết con quỷ kia có chú ý đến mình hay không.
Hắn chỉ có thể được ăn cả ngã về không, trong lòng âm thầm cầu cứu con quỷ kia, nhưng hắn dần dần cảm thấy tuyệt vọng, con quỷ kia vẫn không hồi đáp hắn.
Từ Thiên Ninh thậm chí còn sinh ra ý nghĩ, rằng tất cả mọi chuyện hắn trải qua lúc trước đều là ảo giác.
Ngay sau đó, Từ Thiên Ninh lại có một suy đoán càng thêm đáng sợ, đó là, chuyện hợp tác mà con quỷ kia nói với mình, từ đầu đến cuối đều chỉ là âm mưu.
Từ Thiên Ninh gần như phát điên, hắn không thể tin được kết cục của mình lại là ——
Chờ một chút.
Đúng rồi, vì sao Phùng Thành Thư và Trần Anh vẫn chưa tiến hành hoả thiêu thi thể.
Có phải Da Da Hạ vẫn còn ở phòng chưa xác không?
Có nghĩa là.... Hắn vẫn chưa đến bước đường cùng, điều này khiến Từ Thiên Ninh bốc lên chút mong đợi cuối cùng.
Hắn cắn răng ép mình bình tĩnh lại, lúc này hắn cần phải biết rõ kế hoạch của ba người họ rốt cuộc là gì.
"Sao chỉ có hai người trở lại, Lý Đại Minh đâu? Cậu ta vẫn còn ở phòng chưa xác đúng không?" Từ Thiên Ninh nhịn đau hỏi.
Đã đến nước này, hắn cũng chẳng thèm há mồm ngậm miệng gọi Hạ Nhạc Thiên là anh Lý như trước nữa, mà trực tiếp xưng tên.
Phùng Thành Thư nâng mí mắt, lại bước lên đạp Từ Thiên Ninh vài cái, "Kêu mày câm miệng mày không nghe sao?"
Mặt Từ Thiên Ninh dính đầy máu ngã trên mặt đất, thế nhưng hắn không hề sợ hãi, ánh mắt tràn đầy oán hận và tức giận nhìn chằm chằm Phùng Thành Thư.
Phùng Thành Thư nói: "Dù mày có không muốn cỡ nào cũng không thể phủ nhận một chuyện, giờ mạng của mày, nằm trong tay tao."
Từ Thiên Ninh vừa khuất nhục vừa không cam lòng, hắn vẫn không từ bỏ ý định: "Dù tạo có chết cũng phải chết cho rõ, tại sao hai người còn chưa thiêu hủy thi thể để đảo ngược thời gian?"
Bọn họ đã biết nào ba tủ đông nào giấu lệ quỷ, nhưng bây giờ chỉ có hai người trở về.
Người còn lại nhất định đang ở phòng chứa xác, nhưng cho dù Lý Đại Minh chính là Da Da Hạ danh bất hư truyền đi chăng nữa, cậu ta dám ở lại đó một mình sao?
Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
Đủ loại nghi vấn làm Từ Thiên Ninh mờ mịt, lo sợ không yên.
*****