Túi bọc thi từ từ mở ra, lộ ra bàn chân của thi thể, cùng với mắt cá chân mảnh khảnh, da thịt tái nhợt xanh xao.
Bùi Anh lập tức nhận ra -- thi thể này chắc chắn là mình.
Mu bàn chân phải có một vết sẹo nhạt nhẽo, đó là vết thương do nàng té xe đạp lúc mười mấy tuổi.
Bởi vì miệng vết thương quá lớn nên phải khâu vài mũi, qua vài năm, vết sẹo mới chậm rãi nhạt đi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất.
Bùi Anh ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm bàn chân này, một lúc lâu sau mới tiếp tục kéo mở túi.
Nếu đã xác định thi thể chính là mình, vậy nàng phải biết ba ngày sau mình sẽ chết như thế nào.
Sau khi túi bọc thi hoàn toàn kéo mở ra, lộ rõ gương mặt y hệt Bùi Anh, lập tức đánh nát chút hy vọng cuối cùng của Từ Thiên Ninh, làm sắc mặt hắn tái nhợt sợ hãi.
Bởi vì hắn nhớ tới...... Thi thể mà mình phụ trách có vẻ như chết thảm thiết nhất, thậm chí không còn hình người nữa, giống như một bãi thịt nát bị nhét vào trong túi.
Cách chết của hắn rốt cuộc khủng bố và đáng sợ cỡ nào.
Hai chân Từ Thiên Ninh không khống chế được run lên, thậm chí phải vịn vào đồ vật bên cạnh mới có thể đứng thẳng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên rất tĩnh mịch.
Bởi vì, thi thể nằm trong túi có kiểu chết khá quỷ dị, phần đầu bị lõm vào, dẫn đến ngũ quan trên mặt cũng bị lệch theo.
Đối với người để ý gương mặt như Bùi Anh, chẳng khác nào là tăng gấp đôi sự sợ hãi.
Nhưng Bùi Anh vẫn giữ được lý trí, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt dọa người.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận quan sát, phát hiện nguyên nhân chết của thi thể này hình như là bị một lực cực lớn đánh vào đầu, trực tiếp phá nát bộ não mà chết.
Hơn nữa, chỉ tấn công một lần, bởi vì xung quanh không hề có dấu vết tấn công lần thứ hai.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên có chút khó coi.
Bùi Anh hít một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại, nhanh chóng kéo khóa túi lại rồi ra hiệu cho Hạ Nhạc Thiên giúp đẩy túi vào tủ đông xác, sau đó lại chỉ Từ Thiên Ninh, tỏ vẻ muốn xem xét thi thể hắn phụ trách.
Từ Thiên Ninh sợ hãi co rúm, liều mạng lắc đầu, hắn không muốn nhìn thấy thi thể của mình hơn bất kỳ ai.
Nhưng hắn lại biết rõ ràng, lần trước chạy trốn đã làm tất cả người chơi rất không vừa lòng, nếu hắn lại không phối hợp, nói không chừng mấy người này sẽ đoàn kết bên nhau......
Có lẽ... bọn họ sẽ vì giữ lại Phùng Thành Thư mà từ bỏ hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Từ Thiên Ninh lạnh toát, vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ làm.
Mọi người lập tức tránh đường, để Từ Thiên Ninh tự mình kéo mở túi bọc thi, nếu ngay cả dũng khí đối mặt với thi thể của mình cũng không có, chờ đến ngày thứ ba làm sao hoàn thành nhiệm vụ thiêu hủy xác chết?
Cổ họng Từ Thiên Ninh nghẹn lại, mồ hôi lạnh trượt dài xuống lưng, quần áo ướt đẫm, cộng thêm nhiệt độ không khí cực lạnh, khiến mỗi lỗ chân lông của Từ Thiên Ninh đều co rút.
Hắn run run vươn tay, vừa mới chạm vào khóa kéo lại đột nhiên rụt về, sợ đến mức hận không thể quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Phùng Thành Thư khiến Từ Thiên Ninh không dám chạy, không thể chạy......
Hắn nhắm tịt mắt nhanh chóng kéo khóa, nhưng động tác quá mạnh làm thứ gì đó từ bên trong túi rớt ra ngoài, trực tiếp nện vào chân Từ Thiên Ninh, sau đó lại lăn vài vòng.
Từ Thiên Ninh sởn tóc gáy, sống lưng như bị kim châm, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu...
Thứ rơi xuống kia... không phải là đầu của hắn chứ?
Nhưng hắn không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể sợ hãi hé mắt, vừa lúc đối diện với cái đầu chết không nhắm mắt.
Từ Thiên Ninh trợn trừng lên, sợ hãi muốn hét lên.
Hạ Nhạc Thiên lập tức che miệng Từ Thiên Ninh lại, như đã sớm đoán được hắn sẽ không chịu nổi, cau mày nhìn Từ Thiên Ninh.
Tuy hiện giờ là ban ngày, nhưng không bảo đảm trưởng quản Lý đang nằm trong tủ đông xác có bị đánh thức hay không, sau đó lại bò từ trong ngăn tủ ra ngoài.
Không ai dám đánh cược.
*****