Tiếng chuông bắt đầu học vang lên.
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới vách tường trong gương chậm rãi hiện ra một bóng người, là một con quỷ mặc đồng phục, rũ đầu sát vách tường, không nhúc nhích.
Để quan sát nó, Hạ Nhạc Thiên thường thường sẽ nhìn qua gương xem con quỷ phía sau.
Toàn bộ quá trình đều đứng nơi đó như một bức tượng.
Mà lúc này, Thích Lệ Phi lười nhác dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, vẫn chưa chú ý quá nhiều đến động tác nhỏ của Hạ Nhạc Thiên.
Sắp đến giờ tan học, Hạ Nhạc Thiên mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm con quỷ trong gương, muốn biết nó đi đâu sau khi hết buổi học.
Rất nhiều học sinh lúc này đã rời chỗ ngồi tự hoạt động, trong đó có một người khép sách lại, sau đó chậm rì rì đứng dậy rời khỏi lớp, mà con quỷ kia cũng chậm rãi xoay người, rũ đầu đi theo sau.
Hạ Nhạc Thiên căng thẳng trong lòng.
Lệ quỷ muốn giết người?
Sao nó lại lựa chọn học sinh này?
Hạ Nhạc Thiên rời khỏi chỗ ngồi đi theo.
Nữ sinh bàn trên nhìn bóng dáng Hạ Nhạc Thiên đi xa, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nói tan học trả gương cho tui đâu."
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận theo sau, bạn học phía trước rẽ qua hành lang lầu 3, vào toilet.
Chờ đến lúc Hạ Nhạc Thiên theo vào toilet, chỉ có thể thấy bạn học kia xoay người, đóng cửa WC lại, mà con quỷ kia.... Nó đứng ở buồng kế bên!!!
Hạ Nhạc Thiên giật thót trong lòng, không tùy tiện đi qua, cậu cẩn thận đứng trước cửa nhà WC, không động đậy.
Nhà vệ sinh nhiều người tới tới lui lui, không có ai chú ý Hạ Nhạc Thiên.
Chờ thêm mười phút, cửa WC vẫn không có động tĩnh, học sinh buồng kế bên bây giờ vẫn còn chưa ra, Hạ Nhạc Thiên hơi nhíu mày, trong lòng có khuynh hướng đối phương rất có thể đã xảy ra chuyện.
Cậu không nghĩ tới chuyện tùy tiện đi cứu người, bởi vì đến bây giờ cậu vẫn chưa tìm được điều kiện giết người của con quỷ này.
So với một người không có quan hệ gì với mình, cậu để ý mạng nhỏ này hơn.
Hạ Nhạc Thiên móc điện thoại ra nhìn thời gian, còn năm phút nữa chuông học sẽ vang lên, xung quanh đã không còn học sinh nào, trong phòng vệ sinh tĩnh mịch không có một chút tiếng động.
Nếu chính mình tiếp tục đứng im, nói không chừng sẽ trở thành mục tiêu giết y tiếp theo của con quỷ này.
Hạ Nhạc Thiên tự hỏi một chút, đi qua gõ cửa WC, làm bộ sốt ruột nói: "Bạn học, bạn có giấy vệ sinh không, cho tôi hai tờ đi?"
Một lát sau, phía dưới khe cửa WC chậm rãi vươn ra một bàn tay gầy guộc trắng bệch, cổ tay có vết dây siết, lòng bàn tay đặt một chồng giấy vệ sinh.
Đồng tử Hạ Nhạc Thiên hơi co lại.
Học sinh kia quả nhiên đã chết.
Hạ Nhạc Thiên nhớ rõ dáng người học sinh đó hơi béo. Cổ tay sao có thể mảnh khảnh như vậy được, hơn nữa làn da trắng bệch đến không bình thường.
Cho nên bàn tay trước mắt này, khả năng rất lớn là tay con quỷ kia.
Tay lệ quỷ vẫn không có lùi về, cứ như vậy cầm giấy vệ sinh trong lòng bàn tay, phảng phất như đang chờ đợi Hạ Nhạc Thiên tới lấy giấy.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm này bàn tay này, có một loại cảm giác chỉ cần mình ngồi xổm xuống, sẽ nhìn thấy nó!!!
Nghĩ đến khả năng này, da đầu cậu liền tê rần, hơn nữa cậu không biết cầm giấy có thể kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ hay không, hiện tại tốt nhất là không nên tiếp xúc với lệ quỷ, để tránh trúng chiêu, vì thế Hạ Nhạc Thiên lấy cớ: "Thật ngại quá, tôi vừa phát hiện trong túi có giấy, không cần dùng của cậu nữa."
Bàn tay kia nghe được lời này, chậm rì rì rụt trở về.
Hạ Nhạc Thiên lập tức quay đầu rời đi, bởi vì không cần phải ở đó nữa.
Sau khi trở lại lớp, vừa lúc chuông học vang lên, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng lấy ra gương nhỏ chiếu ra sau, con quỷ kia từ trong hư không chậm rãi hiện ra, cúi đầu dán sát vách tường, không nhúc nhích.
Còn học sinh kia, có lẽ đã chết ở buồng bên cạnh.....
Lớp 444 ngoại trừ người chơi ra, chỉ dư lại 57 học sinh.
Hạ Nhạc Thiên buông gương, bắt đầu suy nghĩ câu hỏi đầu tiên trong đề.
Câu này yêu cầu viết ra số lượng người sống trước mắt trong lớp.
Nhìn kiểu gì cũng thấy câu hỏi này hình như có hơi đơn giản quá mức.
Nhưng càng như thế, Hạ Nhạc Thiên càng là không dám coi nhẹ câu hỏi này.
Hạ Nhạc Thiên viết lên giấy một dòng chữ [trước mắt có bao nhiêu người sống?], cuối cùng gạch chân nhấn mạnh hai chữ người sống.
Người sống.
Vì sao câu này muốn đếm số người sống, có phải nó đang ám chỉ cái gì hay không?
Một người ngoại trừ là người sống ra, còn có là... người chết.
Nhưng người chết không thể nhúc nhích, các người chơi dĩ nhiên sẽ không đếm sai số người trong lớp, trừ phi người chết cũng đi học giống người sống, thậm chí có thể ăn cơm uống nước.
Hạ Nhạc Thiên híp híp mắt.
Nếu như.... thi thể cũng tính là sống thì sao?
Nơi này chính là trò chơi ma quỷ, cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Vậy thì học sinh đã chết ở buồng vệ sinh lúc nãy, có thể hay không......
Hạ Nhạc Thiên quay đầu quét một vòng tất cả học sinh, ánh mắt đột nhiên dừng lại, trong góc bên phải, học sinh vốn đã chết ở buồng kế bên, thế nhưng ngồi ở chỗ đó nghe giảng bài như người sống, thậm chí còn ghi chép, vẻ mặt và động tác hoàn toàn giống hệt như người sống.
Nhưng mà......
Trên đỉnh đầu học sinh giống người sống này, có treo một hàng chữ nhỏ: [↓Ta là người chết]
Hạ Nhạc Thiên không ngờ suy đoán của mình lại trở thành sự thật.
Học sinh này quả nhiên đã chết.
Nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, hoặc là do ảnh hưởng của con quỷ úp mặt vào tường kia, lúc này lại giống như người sống về tới phòng học, nếu không phải trên đỉnh đầu có hàng chữ kia, Hạ Nhạc Thiên thậm chí còn nghĩ học sinh này vẫn chưa chết.
Mà bây giờ, cuối cùng Hạ Nhạc Thiên cũng hiểu bẫy rập trong câu hỏi thứ nhất là gì.
Bề ngoài là muốn người chơi đếm số lượng người trong lớp, dù sao cũng không có ai nghĩ đến học sinh bị quỷ giết chết lại còn có thể trở lại phòng học như người sống, các người chơi nếu không thể nghĩ ra điểm này, vĩnh viễn đều không thể biết được đáp án chính xác.
Đây mới là sự khủng bố của câu hỏi đầu tiên.
Hơn nữa về sau, số người chết sẽ liên tục tăng lên.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Chờ sau khi cậu tìm ra hai đáp án câu hỏi khác, thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại, cậu nên nghĩ cách tra xét con quỷ kia rốt cuộc là ai, bởi vì nó rất có khả năng là "Quỷ Không Tồn Tại" trong câu hỏi thứ hai.
Tan học, người chơi mới lại kéo đến bên người Triệu Hòa Hạo.
Hạ Nhạc Thiên tùy lúc đều dùng tiểu gương nhỏ quan sát con quỷ phía sau, đã đến lúc tan học, cậu phát hiện con quỷ kia biến mất vào hư không, không đi theo sau bất kỳ kẻ nào.
Chuyện này có phải nói lên....
Con quỷ này mỗi ngày chỉ có thể giết chết một người?
Nếu thật sự như vậy, đêm nay tất cả người chơi đều sẽ an toàn.
Bất quá, học sinh trên đỉnh đầu có dòng chữ [↓ Ta là người chết] vẫn ngồi yên trên ghế, tựa hồ là đang ngẩn người, cho đến khi có người vỗ vai của cậu ta, kỳ quái hỏi: "Lý Thành, cậu ngẩn người làm gì vậy, không phải nói sau khi tan học cùng đi sân thể dục với tớ sao?"
Học sinh đã chết kia chậm rãi đứng lên, giọng nói hơi cứng đờ: "Nga, tớ quên mất, đi thôi."
Hai người rời khỏi lớp.
Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này đi đến trước bàn của học sinh đã chết, ánh mắt dồn về phía cuốn vở đã khép lại, một người đã chết, sau khi sống lại sẽ có năng lực tự hỏi sao?
Lúc nãy trong giờ học, học sinh này vẫn luôn múa bút thành văn.
Cậu ta thật sự nhớ kỹ nội dung trọng điểm mà giáo viên đã giảng sao?
Hạ Nhạc Thiên không do dự quá nhiều, trực tiếp mở vở ra, phía trên ghi rậm rạp bút ký, chữ viết sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy học sinh tên Lý Thành này học tập cũng không tệ lắm.
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục lật qua trang khác, cho đến khi lật đến một trang giấy mới hơi dừng tay, cả một trang giấy đầy chữ chết được ghi bằng bút đỏ, vặn vẹo chi chít.
Nét chữ hỗn loạn khó coi đối lập hoàn toàn với trang trước.
Thậm chí là nhìn thấy ghê người!!
Hạ Nhạc Thiên khép lại cuốn vở, trở lại chỗ ngồi.
Có thêm một thông tin.
Người bị lệ quỷ giết, mặc dù sau đó sống lại cũng không thể giống như trước, ít nhất nét chữ kia hoàn toàn không giống, chuyện này cũng đủ nói lên tất cả.
Trước mắt số người sống trong lớp: 57.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không xác định con số này có chính xác hay không.
Nhưng không sao, đợi đến lúc lớp học không còn ai, cậu có thể nhân cơ hội lật vở của mọi người, thông qua nét chữ trước sau không đồng nhất để xác minh số lượng người sống.
Tuy rằng biện pháp này cũng không nhất định đúng 100%.
"Hôm nay buổi học đầu tiên của mọi người, các người nhớ rõ phải đề cao cảnh giác, theo kinh nghiệm của tôi, đêm đầu tiên nhất định sẽ chết người." Triệu Hòa Hạo dặn dò mọi người, cuối cùng lại nói: "Vì tiện cho mọi người liên hệ, tôi lập một nhóm chat, mọi người thêm lẫn nhau vào đi, nếu buổi tối có chuyện gì còn có thể kịp thời thống báo."
Các người mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thuận tiện quét mã vào nhóm chat.
Triệu Hòa Hạo nhìn về phía hai người Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi: "Hai người cũng tham gia nhóm đi, có chuyện gì còn có thể kịp thời liên hệ cho nhau."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ: "Được."
Thích Lệ Phi không nói chuyện, mà rất phối hợp quét mã vào nhóm.
Hạ Nhạc Thiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, cậu vốn cho rằng Thích Lệ Phi sẽ cự tuyệt tham gia.
Thích Lệ Phi thu hồi điện thoại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để bụng hết thảy xung quanh.
Sau buổi học chiều và tiết tự học buổi tối, lúc này bọn học mới lục tục rời khỏi khu dạy học, sắc trời tối đen, phía xa đã không còn chút ánh sáng nào, toàn bộ thế giới giống như bị một cái miệng không nhìn thấy nuốt vào.
Đám người Hạ Nhạc Thiên cũng về tới ký túc xá, cuối cùng tách ra hai nhóm ở hành lang.
Trương Tiểu Hoa đẩy cửa phòng ra, phát hiện mấy người bạn cùng phòng đã sớm trở lại, mặc quần xà lỏn nằm trên giường chơi di động.
Nhìn thấy Trương Tiểu Hoa vào cửa, mấy bạn cùng phòng lập tức chào hỏi.
Trương Tiểu Hoa xấu hổ đứng ở đó.
Tuy hắn cùng những người bạn cùng phòng này đều học cùng lớp, nhưng cả ngày nay hắn chỉ lo đi theo Triệu Hòa Hạo, hoàn toàn không tiếp xúc với các học sinh cùng lớp.
Càng miễn bàn đến những người này, nhìn qua có hơi quen nhưng đến tên cũng không biết.
Cũng may chút xấu hổ này tới cũng mau, đi cũng mau.
Ngay sau đó, Trương Tiểu Hoa cùng mấy bạn cùng phòng tự giới thiệu một phen.
Lớn lên vừa ốm vừa cao là Nguyễn Tiểu Siêu, người có ria mép kêu Lư Nguyên, dư lại hai người là Cao Thiên Tráng và Tiêu Học Lương.
******
Phòng của Hạ Nhạc Thiên chỉ có năm người, mấy người này nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên lập tức chào hỏi, sau đó từng người làm việc riêng.
Hạ Nhạc Thiên cũng không để ý, tắm rửa xong nằm lên giường.
Ngày hôm nay cậu thực sự có chút mệt mỏi.
Lúc này vẫn chưa quá khuya, hơn nữa Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn ngủ sớm, dứt khoát mở điện thoại, chuẩn bị xem lại năm câu hỏi kia.
Mở app Trò Chơi Tử Vong xem xét nhiệm vụ, sau đó nhìn điểm sinh của cậu, trước mắt cậu có 17 điểm, hơn nữa trong túi cậu còn giấu một lá bùa vàng.
Trừ khi gặp phải chuyện nguy hiểm đến sinh mệnh không thể tránh khỏi, nếu không Hạ Nhạc Thiên không tính toán sử dụng lá bùa này, để tránh mất con át chủ bài cuối cùng.
Đương nhiên cậu cũng có thể dùng điểm đổi tiếp một lá bùa vàng.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn tùy tiện sử dụng điểm sinh tồn, bởi vì trực giác cậu mách bảo, sau này có thể có việc càng quan trọng hơn, tốt nhất là tích cóp càng nhiều càng tốt.
Mà trong lúc này, nhóm chat Triệu Hòa Hạo tạo ra đã hiện lên 99 tin nhắn trò chuyện.
Hạ Nhạc Thiên tò mò nhấn vào, phát hiện các người mới đang thảo luận về Quỷ Không Tồn Tại.
[ Nếu con quỷ kia không tồn tại, chúng ta tìm nó kiểu gì đây?]
[ Nhất định sẽ có biện pháp, tôi cảm thấy các người có thể hỏi bạn cùng phòng, xem bọn họ có biết trong trường đã phát sinh chuyện quỷ dị gì không.]
[ Có lý, tôi hỏi một chút xem.]
Trương Tiểu Hoa buông di động, nghĩ nghĩ, sau đó nói với các bạn cùng phòng: "Các cậu biết trường học này từng xảy ra chuyện thần quái gì không?"
Mấy bạn cùng phòng kinh ngạc ngẩng đầu, hiếu kỳ nói: "Thật sao? Là chuyện thần quái gì? Sao tôi lại không biết nhỉ?"
Nguyễn Tiểu Siêu hỏi: "Vậy cậu nói nghe một chút là chuyện thần quái gì."
Trương Tiểu Hoa lung tung nói đại một câu chuyện xưa về ma quỷ, sau đó hỏi: "Vậy các cậu thì sao, chưa từng nghe qua lời đồn nào trong trường học à?"
Mấy người lắc đầu.
Trương Tiểu Hoa có chút thất vọng, xem ra những người này thật sự không biết gì.
Đêm đã khuya.
Lư Nguyên cách cửa gần nhất, hơn nữa lại là giường dưới, trực tiếp bò dậy tắt đèn.
Đêm tối cắn nuốt vạn vật.
Ánh trăng nghiêng nghiêng tiến vào cửa sổ, mơ hồ chiếu sáng ký túc xá.
Mọi người rất nhanh đã ngủ, bao gồm Nguyễn Tiểu Siêu, chỉ là không biết vì cái gì, trong lúc ngủ cậu ta cảm giác có thứ gì đang nhìn chằm chằm chính mình, cảm giác này như mũi kim châm chích, thậm chí làm cả người cậu ta trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Nguyễn Tiểu Siêu nhắm hai mắt lật người.
Nhưng lúc này đây, cảm giác bị thứ gì nhìn chằm chằm.....càng mãnh liệt.
Hình như, cũng không phải ảo giác!!!!!!
Nguyễn Tiểu Siêu đột nhiên mở mắt ra.
Ánh trăng mông lung mơ hồ chiếu rõ phía giường đối diện vốn nên trống rỗng.
Thế nhưng........ nơi đó nằm một người!!!!!
Không thấy rõ lắm người kia là ai, chỉ có thể thấy nó nằm nghiêng mình, mặt giấu trong bóng đêm không rõ biểu tình, nhưng cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này, chính là từ trên người kẻ này truyền đến.
Nguyễn Tiểu Siêu sợ hãi quấn chặt chăn, trừng lớn mắt dùng sức nhìn, muốn thấy rõ ràng người kia là ai.
Hắn là ai.
Sao lại nằm ở đó?
Không lẽ là học sinh chuyển trường mới tới, Trương Tiểu Hoa sao?
Nhưng hắn không phải nằm giường dưới sao, vì sao đột nhiên chạy lên giường trên ngủ.
Sao Trương Tiểu Hoa không nói trước cho mình một tiếng, hại mình bị dọa sợ, Nguyễn Tiểu Siêu nhịn không được nhỏ giọng nói: "Trương Tiểu Hoa, đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, cậu mau ngủ đi."
Nhưng người đối diện vẫn không nhúc nhích.
Nguyễn Tiểu Siêu không biết Trương Tiểu Hoa đã ngủ hay chưa, tóm lại cảm giác bị nhìn chăm chú đến sởn tóc gáy vẫn còn, cậu ta lại không muốn đánh thức người khác, chỉ có thể âm thầm cắn răng xoay người, cưỡng bách chính mình nhanh chóng ngủ.
Cùng lắm thì ngày mai lại nói chuyện với Trương Tiểu Hoa.