Phùng Thành Thư nhắm mắt hít sâu hai lần, rất nhiều ý nghĩ cuộn trào trong đầu của hắn, cuối cùng hóa thành hư không.
Chỉ còn lại một suy nghĩ kiên quyết, đó chính là -- sống sót.
Hắn muốn sống sót, không muốn bị trò chơi lau sạch tất cả dấu vết, không còn người nào nhớ rõ hắn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phùng Thành Thư trở nên bình tĩnh hơn, đè nén cảm xúc sợ hãi lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Rõ ràng cất trong túi cả đêm, nhưng chìa khóa vẫn lạnh băng như mới lấy ra từ tủ đông lạnh.
Đầu ngón tay nháy mắt bị đông lạnh đến đỏ bừng, hầu như mất đi tri giác.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, không khí lúc này càng trở nên lạnh băng, dường như có thứ gì thổi nhẹ lên làn da của hắn, làm hắn nổi hết da gà.
Bùi Anh khẩn trương nắm chặt tay, trong lòng không ngừng cầu nguyện tuyệt đối đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Từ Thiên Ninh hoàn toàn không dám nhìn Phùng Thành Thư, nhịn không được lùi ra sau một bước, chuẩn bị sẵn sàng đào tẩu nếu có nguy hiểm.
Áp lực của mỗi người như dây đàn bị kéo căng, luôn có khả năng đứt đoạn bất kỳ lúc nào.
Chìa khóa hơi hơi xoay chuyển, phát ra tiếng vang thanh thúy, mọi người căng thẳng trong lòng, không dám thở mạnh.
Cũng may vẫn chưa có chuyện quỷ dị nào xảy ra.
Trưởng quản Lý từng cảnh cáo người chơi không được mở tủ đông lạnh cũng không vùng dậy.
Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ Thiên Ninh thậm chí còn ra một thân mồ hôi lạnh trong căn phòng âm độ C này.
Phùng Thành Thư là người chịu áp lực nặng nhất trong mọi người, qua một lúc lâu hắn mới tìm về lý trí của mình, căng da đầu kéo mở cửa tủ, lộ ra túi bọc thi bên trong.
Hạ Nhạc Thiên lập tức đi qua giúp Phùng Thành Thư nâng túi ra ngoài, đặt trên bàn dài giữa phòng.
Từ Thiên Ninh và Bùi Anh vẫn không dám lại gần, hai người biết năng lực phản ứng của mình không tốt, một khi đến quá gần có thể sẽ không kịp chạy trốn.
Hạ Nhạc Thiên ý bảo Phùng Thành Thư mở túi ra, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn bùa vàng trên tay, hiển nhiên là không định để một mình Phùng Thành Thư tự sinh tự diệt.
Điều này ít nhiều gì cũng giúp Phùng Thành Thư không quá mức khẩn trương, phối hợp gật đầu, chậm rãi kéo khóa túi bọc thi.
Tiếng khóa kéo khiến người khác ê răng vang lên trong không gian yên tĩnh, tóc gáy Từ Thiên Ninh dựng đứng lên.
Ánh mắt mọi người đều nhằm vào bên trong túi bọc thi, vẻ mặt mang theo chút khẩn trương và sợ hãi.
Rất nhanh, một đôi chân trắng bệch lộ ra, làn da hiện lên màu xanh lá quỷ dị, móng chân đã xám đen.
Trong lòng Phùng Thành Thư bỗng dưng co chặt, không biết vì sao hắn lại có cảm giác đôi chân này có chút quái dị.
Hình như...... Hắn đã nhìn qua ở đâu rồi.
Hạ Nhạc Thiên ra hiệu cho Phùng Thành Thư tiếp tục kéo khóa, lúc này Phùng Thành Thư mới lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng tiếp tục kéo xuống.
Hai chân của thi thể dần dần hiện ra đầy đủ, chiếc quần rách nát dính đầy máu tươi.
Phùng Thành Thư càng cảm thấy quái dị, không dám tiếp tục kéo khóa nữa, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ sợ hãi, trực giác nói cho hắn, nếu tiếp tục kéo xuống, sẽ nhìn thấy cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Nhưng nếu không tiếp tục mở khóa kéo, đêm nay hắn tất nhiên sẽ chết trong tay lệ quỷ.
Phùng Thành Thư chỉ có thể cắn môi tiếp tục kéo khóa, túi dần dần bị mở ra, lộ ra nửa người trên của thi thể, có thể nhìn thấy vùng bụng trống rỗng, giống như có thứ gì đã đào sạch nội tạng bên trong.
Màu sắc của quần áo đã không còn phân biệt được, hoàn toàn bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ nâu.
Nhưng lúc này, trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ quái lạ, giống như đã thấy qua thi thể này ở đâu đó.
Từ Thiên Ninh hoang mang suy nghĩ, ánh mắt dần dần liếc qua Phùng Thành Thư, ngay sau đó hắn trợn to mắt suýt nữa đã hét lên, vẻ mặt cũng trở nên sợ hãi.
Phản ứng của hắn lập tức làm ba người còn lại chú ý, tất cả đều quay đầu nhìn lại.
Cả người Từ Thiên Ninh run rẩy, vươn ngón tay chỉ vào Phùng Thành Thư, giọng nói như bị cái gì đó ngăn chặn, một câu cũng không nói nên lời.
Bùi Anh và Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn theo ngón tay Từ Thiên Ninh, nheo mắt nhìn Phùng Thành Thư từ trên xuống dưới, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt giật thót.
Quần áo của thi thể này lại giống y hệt quần áo mà Phùng Thành Thư đang mặc trên người!!!!
Phùng Thành Thư hốt hoảng cúi đầu nhìn, sau đó cũng lộ ra biểu tình kinh hãi.
Sao có thể......
Đầu óc hắn như bị bom nổ tung thành từng mảnh, chẳng lẽ, thi thể trong túi...... Chính là hắn sao?
Phùng Thành Thư không thể tin nổi, lại vô cùng sợ hãi.
Hắn hoảng hốt hai giây, sau đó dường như quên đi sự sợ hãi, cuống cuồng kéo mở túi bọc thi, muốn xác nhận xem thi thể này rốt cuộc có phải là mình hay không.
Túi hoàn toàn bị kéo phanh ra, lộ ra gương mặt giống hệt Phùng Thành Thư!!!
Trắng bệch và xanh xao.
Mọi người sợ tới mức mềm chân, sao thi thể Phùng Thành Thư lại nằm ở đó, hắn rõ ràng vẫn sống sờ sờ đứng ở đó!
Từ Thiên Ninh nhớ tới trong mơ nhìn thấy Phùng Thành Thư, cuối cùng nhịn không được hét lên, quay đầu chạy ra khỏi phòng giữ xác.
Hạ Nhạc Thiên muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, một ngăn tủ nào đó bỗng nhiên phát ra tiếng động lạ, đồng thời nhảy ra một dòng chữ đỏ.
[↓ Trưởng quản Lý]
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng phản ứng lại, nhất định là tiếng hét của Từ Thiên Ninh đánh thức trưởng quản Lý.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa khẩn trương, bởi vì bàn tay vàng vẫn chưa dùng [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!] để cảnh cáo cậu, chứng tỏ tạm thời trưởng quản Lý sẽ không giết người.
Nhưng một khi trưởng quản Lý ra khỏi ngăn tủ, chỉ sợ sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Bởi vì trưởng quản Lý đã từng cảnh cáo người chơi không thể mở túi bọc thi.
*****