Ban đêm.
Ánh đèn chiếu sáng hành lang cũ nát, ngay cả trên vết bẩn loang lổ không biết tên trên tường cũng có thể thấy được rõ ràng.
Cánh cửa phòng bỗng nhiên hé ra, một bóng người nép mình bước ra, sau đó nhẹ nhàng lướt qua phòng Bùi Anh và Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng dừng lại trước phòng Từ Thiên Ninh.
Phùng Thành Thư dán tai lên cửa nghe ngóng một lúc, sau đó cẩn thận gõ cửa, tiếng động nhỏ đến mức gần như không nghe được.
Nhưng nếu người trong phòng không ngủ, dĩ nhiên có thể nghe được tiếng vang nhỏ này.
Lại qua vài giây……
Bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh.
Phùng Thành Thư nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên gương mặt được ánh đèn chiếu sáng hiện lên vẻ do dự, cuối cùng lại biến thành tàn nhẫn, hắn nghĩ đến chuyện mình sắp phải làm, bắt đầu luống cuống tay chân.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện này.
Theo lý mà nói hắn không nên khẩn trương, nhưng nghỉ đến người chơi đang ngủ phòng kế bên chính là Da Da Hạ, trong lòng hắn có chút bất an.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm như vậy.
Nếu như mở tủ đông xác sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, thì lúc đó hắn không chờ đến tối được nữa.
Sáng ngày mai, Trần Anh cũng sẽ nhận được một thi thể, cứ như vậy, ngoài Da Da Hạ ra, một trong ba người chơi còn lại phải mở tủ đông lạnh ra.
Theo lý mà nói, xác suất bị chọn trúng của mỗi người là như nhau.
Nhưng…… Hắn đang ở trong tình thế cực kỳ xấu, đó là một khi không thành công, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Những người khác có thể chờ, nhưng hắn không chờ được.
Không có ai sẽ ngu ngốc chủ động mạo hiểm, bản chất của lòng người chính là ích kỷ, Phùng Thành Thư chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lấy lợi ích.
Nếu không, hắn thật sự sẽ chết.
Nghĩ đến đây, hắn càng thêm kiên định, sau đó lấy một sợi dây thép từ Không Gian Bao Vây ra, quen tay mở ra cánh cửa đã được khóa trái.
Cũng may nhà tang lễ đã cũ, khóa cửa cũng là kiểu dáng đơn giản nhất của mấy năm trước, không cần nhiều kỹ thuật là có thể mở được.
Hắn chậm rãi đi vào phòng.
Có lẽ là vì sợ lệ quỷ kéo vào ác mộng, tất cả người chơi đều theo phản xạ mở đèn phòng, cho dù đêm đã khuya.
Từ Thiên Ninh nằm trên giường đang ngủ say.
Ban ngày Phùng Thành Thư đã chú ý Từ Thiên Ninh đặt chìa khóa trong túi áo, chỉ cần lấy được chìa khóa để mở tủ đông thi thể mà Từ Thiên Ninh phụ trách, là có thể biết tin tức về đường sống.
Hắn liếm khóe miệng, dường như có thể nghe được tiếng tim đập như muốn phá rách màng nhĩ, thính lực cũng trở nên kém cỏi, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm túi áo của Từ Thiên Ninh, thẳng đến khi ngón tay sờ đến chìa khóa lạnh lẽo mới đột nhiên một giật mình lấy lại tinh thần.
Lấy được rồi!
Hắn nhịn xuống cảm xúc mừng như điên, thu tay xoay người rời đi.
Ngay sau đó hắn chợt dừng lại ——
Tuy rằng hắn không mở ra tủ đông xác mà mình phụ trách, nhưng mở ra tủ đông xác của những người chơi khác có kích phát cơ hội giết người không?
Nếu đúng là như vậy, hắn có lấy chìa khóa hay không cũng chẳng có tác dụng gì.
Nếu thật sự không được……
Một là không làm, hai là phải làm đến cùng, trực tiếp.... cắt đứt manh mối khả nghi này.
—— giết Từ Thiên Ninh.
Một khi Từ Thiên Ninh tử vong, lệ quỷ kia sẽ không thể điều khiển Từ Thiên Ninh giết chết mình trong mơ nữa.
Lợi dụng biện pháp này, cơ hội giết người cũng có thể được giải trừ.
Phùng Thành Thư đứng tại chỗ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy con dao nhỏ từ trong túi ra, chuẩn bị cắt qua cổ Từ Thiên Ninh.
Nhưng mà ngay lúc con dao sắp chạm vào da thịt.
Một bàn tay đột ngột vươn ra bắt lấy cổ tay Phùng Thành Thư, hơi dùng sức đã khiến cổ tay Phùng Thành Thư trật khớp, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Từ Thiên Ninh hốt hoảng bật dậy, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì bị dọa choáng váng vài giây, sau đó lập tức sợ hãi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng bò từ trên giường xuống.
Phùng Thành Thư né đau muốn dùng dao phản kháng, “Buông ra!”
Hạ Nhạc Thiên thấy Phùng Thành Thư lại định dùng dao nhỏ tấn công mình thì càng thêm tức giận, dứt khoát tăng mạnh sức lực siết chặt cổ tay hắn.
Phùng Thành Thư đau đến sắc mặt trắng bệch, cánh tay đau đến không thể dùng sức, dao nhỏ rớt xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Từ Thiên Ninh đang quỳ bò trên sàn run lên, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng bò dậy, “Lý ca, tôi tới giúp anh.”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Anh tìm một sợi dây thừng.”
Từ Thiên Ninh giật mình, nhanh chóng lấy ra một sợi dây thừng từ Không Gian Bao Vây để trói Phùng Thành Thư lại.
Phùng Thành Thư tự biết mình tránh không thoát, bèn hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, trong lòng tràn ngập sợ hãi và không cam lòng.
Chỉ thiếu chút nữa, hắn đã có thể giết chết người này.
Còn về sợ hãi…… Nếu hắn đã quyết định làm chuyện này, cũng chuẩn bị sẵn sàng việc ba người chơi sẽ liên hợp lại hy sinh hắn.
Đêm nay vẫn phải chết.
Điều này khiến hắn làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Động tĩnh bên này đánh thức Bùi Anh, nàng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy chìa khóa và dao nhỏ rớt trên sàn nhà, lại nhìn qua Phùng Thành Thư bị trói kế bên.
Thông minh như Bùi Anh lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Phùng Thành Thư vậy mà dám trộm chìa khóa, còn định giết người diệt khẩu.
Từ Thiên Ninh run rẩy nghĩ mà sợ, nói: “Nếu không phải anh Lý tới kịp, có khi tôi đã chết trong tay Phùng Tam rồi.”
Bùi Anh nhặt chìa khóa lên đưa cho Từ Thiên Ninh, sau đó vừa thắc mắc vừa khó hiểu hỏi Phùng Thành Thư, “Tôi không hiểu, tại sao anh trộm chìa khóa rồi mới giết người?”
Trừ khi đối phương vốn chỉ định trộm chìa khóa, trong lúc ấy đột nhiên thay đổi ý định, nếu không, người bình thường đều sẽ giết người trước mới trộm chìa khóa.
Đặc biệt là trong tình huống Từ Thiên Ninh ngủ say như chết, không có khả năng giết người để diệt khẩu.
Huống chi, thế giới này không cấm người chơi tàn sát lẫn nhau.
Bùi Anh nói ra suy đoán của mình, sau đó hỏi Phùng Thành Thư: “Không biết tôi nói có đúng không?”
Phùng Thành Thư không đáp.
Từ Thiên Ninh nói: “Nhưng vì sao hắn lại muốn giết tôi?”
Trò chơi sẽ dựa vào biểu hiện của người chơi để cho điểm, nói cách khác, muốn đạt được nhiều điểm tích lũy, một là chỉ có một người sống sót.
Hai là cố gắng tìm ra nhiều manh mối nhất, bên cạnh đó còn phải cứu giúp đồng đội nếu có thể, như vậy mới đạt được điểm tích lũy cao.
Kiểu giết người này hoàn toàn không lấy lòng đồng đội, hơn nữa còn dễ dàng bị người chơi khác bài xích, Phùng Thành Thư làm vậy để làm gì?
Thấy Từ Thiên Ninh và Bùi Anh thắc mắc, Hạ Nhạc Thiên mở miệng nhắc nhở, “Phùng Thành Thư làm vậy có lẽ là trong lúc lấy được chìa khóa, hắn ý thức được làm vậy có thể gặp nguy hiểm.”
Bùi Anh chỉ cần nhắc nhở một chút đã lập tức hiểu ra: “Thì ra là thế, hắn không muốn mạo hiểm, cho nên lựa chọn một con đường khác ——”
Nói tới đây, Bùi Anh im lặng.
Trong lòng sinh ra một chút ý lạnh.
Nàng hơi sợ hãi, nếu nói nốt câu cuối cùng, liệu có làm Từ Thiên Ninh nảy sinh ý định giống Phùng Thành Thư không?
Chỉ cần giết chết người nhận thi thể kế tiếp, là có thể tránh thoát vận mệnh bị giết chết trong mơ.
Đây cũng là một đường sống an toàn.
Từ Thiên Ninh nghe Bùi Anh nói giữa chừng thì tò mò: “Sao không nói nữa vậy?”
Bùi Anh theo bản năng vén tóc ra sau tai, lắc đầu, nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa xác định tôi đoán có đúng không, nên nói sau đi.”
Từ Thiên Ninh gật gật đầu, không truy hỏi đến cùng, ngược lại chỉ vào Phùng Tam, hỏi Hạ Nhạc Thiên: “Vậy xử lý Phùng Tam như thế nào? Nếu thả hắn ra, lỡ đâu hắn còn muốn đánh lén tôi thì sao.”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Tạm thời trói lại nhốt trong phòng.”
Nếu mặc kệ nhân tố bất an này tự do hoạt động, chỉ đem nguy hiểm đến cho người chơi.
Trò chơi trước đã dạy cho Hạ Nhạc Thiên một bài học sâu sắc.
“Cứ, cứ tha hắn như vậy sao?” Từ Thiên Ninh bất mãn với kết quả này, kích động nói: “Nếu không phải anh Lý tới kịp thời, giờ tôi đã là người chết rồi.”
Từ Thiên Ninh chỉ vào Phùng Thành Thư: “Lúc trước hắn còn che giấu nhiều tin tức quan trọng như vậy, giờ còn muốn giết người, có khi mấy vòng trò chơi trước hắn cũng hố đồng đội y như vậy!”
Bùi Anh đã nhận ra Hạ Nhạc Thiên định làm gì, nàng kéo áo Từ Thiên Ninh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo đừng nói nữa.
Từ Thiên Ninh khó hiểu, rồi lại mơ hồ ý thức được.
Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nhìn Phùng Thành Thư, nhàn nhạt nói: “Anh không lựa chọn nào khác.”
Đồng tử Phùng Thành Thư co chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, “Anh có ý gì?”
Hạ Nhạc Thiên lộ ra ánh mắt lạnh băng, “Hành vi mưu sát đồng đội của anh làm tôi không thể tiếp tục tin tưởng anh.”
Những lời này dường như chạm vào nghịch lân của Phùng Thành Thư, hắn kích động vùng lên, dù bị dây thừng trói tay nhưng vẫn liều mạng đấm đá giãy giụa, giận dữ gầm lên: “Tôi chỉ muốn sống sót!! Vì sống sót không từ thủ đoạn thì có vấn đề gì?!”
“Nếu anh có thể đứng hạng nhất, anh phải biết rõ hơn tôi mới đúng.” Phùng Thành Thư không cam lòng nói: “Tôi chỉ hận lúc ấy tại sao không nhanh tay giết chết hắn, thực lực không bằng người khác, tôi không lời nào để nói, muốn chém muốn giết muốn làm gì làm.”
Hắn giơ cổ lên, lộ ra dáng vẻ sẵn sàng chịu chết.
Hạ Nhạc Thiên im lặng.
Có lẽ Phùng Thành Thư đã nói lên suy nghĩ trong lòng của đa số người chơi.
Một lúc sau, Hạ Nhạc Thiên nói: “Anh còn một lựa chọn, đi mở tủ đông lạnh ra, đánh cược một lần, có lẽ trên thi thể cất giấu đường sống chân chính.”
Phùng Thành Thư nhịn không được cười một tiếng, ngay sau đó cười càng lúc càng to, cười một cách điên cuồng, sau đó chậm rãi im lặng, tròng trắng mắt lấp đầy tơ máu, “Được thôi.”
Hạ Nhạc Thiên đứng lên, kéo Phùng Thành Thư đứng dậy về phòng của hắn, đồng thời quay đầu nói với những người khác: “Tôi đưa hắn về phòng trước, hai người nghỉ ngơi cả đi.”
Từ Thiên Ninh nghĩ nghĩ, đi theo Hạ Nhạc Thiên dẫn Phùng Thành Thư về phòng.
Phùng Thành Thư gần như không thể cử động nửa người trên, nhưng vẫn có thể nằm trên giường ngủ bình thường, chỉ là hắn không muốn ngủ, ngồi ở mép giường nhìn thẳng vào Hạ Nhạc Thiên và Từ Thiên Ninh.
Khi cửa phòng bị đóng lại, Từ Thiên Ninh nhịn không được quay đầu, xuyên qua khe cửa đang từ từ đóng lại, thấy được cảm xúc tuyệt vọng không thể miêu tả được trên mặt Phùng Thành Thư, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút đồng tình không rõ không ngọn nguồn.
Từ Thiên Ninh cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình cũng rất kỳ lạ, một mặt cảm thấy mình là người bị hại, thế mà đồng tình với hung thủ, cẩn thận nghĩ lại thì hắn vẫn hy vọng Phùng Thành Thư nhận được một bài học.
Nhưng một mặt khác, hắn lại cảm thấy Phùng Thành Thư vì sống sót mà không từ thủ đoạn thật sự không có gì đáng trách.
Phùng Thành Thư không sai.
Quan trọng nhất là, khi Phùng Thành Thư thất bại, hắn lại thản nhiên đối mặt với kết quả này, không khóc lóc thảm thiết tìm kiếm thương hại giống người chơi khác, hoặc là làm ra hành động nào khác...
Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn có tâm lý kỳ quái này bởi Phùng Thành Thư……
Hạ Nhạc Thiên dặn dò Bùi Anh và Từ Thiên Ninh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chờ đến đêm thứ hai, đó sẽ là một đêm không ngủ.
Ba người phải ngủ bù trong mấy giờ đồng hồ, nhưng Từ Thiên Ninh trằn trọc hồi lâu vẫn là không ngủ được.
Hắn do dự vài giây, cuối cùng bò dậy đi đến trước phòng Phùng Thành Thư, nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: “Phùng Tam, anh ngủ chưa?”
Giọng nói khàn khàn của Phùng Thành Thư truyền ra, “Không ngủ, anh tới làm gì?”
Hắn vừa nghe được âm thanh của Từ Thiên Ninh ở ngoài cửa, gương mặt chết lặng vẫn nhịn không được hiện lên một chút cảnh giác.
Từ Thiên Ninh chậm rãi đẩy cửa vào, sau đó đánh giá xung quanh phòng, nuốt nước miếng, “Tôi, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
*****
Editor: Lâu quá không gặp, mọi người đừng lo, lần sau sẽ lâu hơn.