Hoàng Hiểu Giai nghe Phùng Thành Thư nói, lập tức hỏi: "Trưởng quản Lý, xin hỏi nhà tang lễ có bao nhiêu thi thể?"
Trưởng quản Lý bỗng nhiên nhìn chằm chằm Hoàng Hiểu Giai, trên gương mặt trắng bệch dần dần hiện ra thi đốm rõ ràng.
Mọi người thấy vậy thì kinh hãi, nhanh chóng lùi ra sau.
Lúc này Hoàng Hiểu Giai mới nhận ra mình bị Phùng Thành Thư lợi dụng, cảm xúc tức giận và hối hận, cùng với sự sợ hãi nháy mắt bao trùm lấy cô.
Hạ Nhạc Thiên bước lên che trước người Bùi Anh, trong tay cầm một lá bùa vàng.
Nhưng có lẽ trưởng quản Lý bị quy tắc trò chơi hạn chế, cũng không có tấn công Hoàng Hiểu Giai, chỉ âm trầm nói: "Đây không phải chuyện cô nên hỏi."
Sau khi nói xong, ông ta nhanh chóng xoay người rời đi.
Hoàng Hiểu Giai tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ đến nỗi thoát lực ngồi quỳ xuống đất.
Lúc này cô mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Phùng Thành Thư không có được đáp án mong muốn, đáy mắt hiện lên thất vọng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì hắn không tự mình hỏi ra vấn đề này.
Hạ Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Phùng Thành Thư, thu hồi bùa vàng trong tay.
Hoàng Hiểu Giai hít sâu một hơi để bình ổn hô hấp, chậm rãi bò dậy, căm giận nhìn chằm chằm Phùng Thành Thư, cuối cùng chậm rãi đưa mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, đặc biệt là Bùi Anh đang được Hạ Nhạc Thiên che sau người, oán hận trong mắt càng tăng lên.
Bùi Anh thấy thế thì hơi nhíu mày, nhưng tình huống hiện tại nàng không thể lên tiếng, nếu không sẽ càng đổ thêm dầu vào lửa.
Hạ Nhạc Thiên không muốn bại lộ việc mình quen biết Bùi Anh, để tránh tổ chức Địa Ngục phát hiện sẽ làm hại đến nàng, cậu bước lên một nước, nói sang chuyện khác: "Tối qua mọi người đều không ngủ, bây giờ đi nghỉ ngơi một lát đi, đặc biệt là người giữ xác, nhanh chóng ngủ bù cho tối nay đi."
Hoàng Hiểu Giai không hề la hét ầm ĩ, im lặng lên tiếng về phòng ngủ bù.
Phùng Thành Thư cũng vội về phòng mình nghỉ ngơi.
Tối qua Hạ Nhạc Thiên cũng không ngủ ngon được, hơn nữa đêm nay lệ quỷ có thể sẽ tấn công Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư, cậu quay đầu nói với Bùi Anh cùng Từ Thiên Ninh: "Tôi cũng ngủ một lát."
Bùi Anh ừ một tiếng.
Thời gian kéo nhanh tới rồi buổi chiều, Hoàng Hiểu Giai tỉnh ngủ rất nhiều lần, cuối cùng lại ép mình ngủ tiếp.
Phùng Thành Thư cũng biết rõ đêm nay rất nguy hiểm, tranh thủ thời gian ngủ bù cho buổi tối.
Chạng vạng.
Mọi người đều thức dậy ăn uống, Hạ Nhạc Thiên nói với Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư nói: "Vì bảo đảm an toàn cho hai người, đêm nay tôi sẽ cùng hai người gác đêm."
Hai người nghe Hạ Nhạc Thiên nói vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng có cảm giác an toàn.
Hạ Nhạc Thiên dặn dò lần nữa: "Vẫn giống lúc trước, một khi phát hiện chuyện gì không thích hợp phải lập tức tạo ra tiếng động cầu cứu."
Hai người gật đầu, ôm tâm tư khác nhau.
Sau đó bốn người quay về phòng mình.
Còn Hạ Nhạc Thiên đem camera đặt ở hành lang, tuy rằng cậu biết đêm nay chỉ sợ vẫn không quay được cái gì.
Cậu nhìn quanh đại sảnh và hành lang, khoanh tay suy nghĩ, nhà tang lễ có bao nhiêu phòng thì mọi người đều đã tìm kiếm, khu đất xung quanh nhà cũng đã quan sát kỹ càng, hiện giờ chỉ còn tủ đông lạnh trong phòng chứa xác là chưa thể mở ra được.
Manh mối có thể điều tra được quá ít, cậu cảm giác trò chơi vẫn chưa đến thời điểm cao trào nhất, chỉ có thể chờ đến đêm khuya ngày thứ ba thì may ra có thể phát hiện manh mối về đường sống.
Hạ Nhạc Thiên xoay người đi về phòng, sau khi nằm lên giường thì lấy điện thoại ra.
Để xác nhận Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư vẫn chưa ngủ, cách hai giờ Hạ Nhạc Thiên sẽ gửi tin nhắn vào Kênh Đội, để hai người họ trả lời mình.
Bùi Anh bỗng gửi tin nhắn riêng, nhắc Hạ Nhạc Thiên không cần bảo vệ nàng quá mức, để tránh trong lòng mọi người không cân bằng.
Đừng nhìn vẻ ngoài yếu đuối của Bùi Anh, kỳ thật bản thân nàng là một người rất có chủ kiến, năng lực cũng rất mạnh.
Càng bảo vệ chỉ càng khiến Bùi Anh không thoải mái, sẽ có áp lực trong lòng.
Hạ Nhạc Thiên im lặng vài giây mới trả lời Bùi Anh.
[Da Da Hạ: Tôi hiểu rồi, trừ khi gặp tình huống nguy cấp, tôi sẽ không che trước người chị nữa, nhưng thế giới này không đơn giản như chị tưởng đâu, tóm lại chị tuyệt đối phải cẩn thận.]
Bùi Anh nói mình đã biết, cũng nhắc Hạ Nhạc Thiên phải tự mình chú ý.
Hai người nói xong, thời gian vừa lúc đến 12h khuya, xung quanh rất im ắng.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng nhắn tin vào Kênh Đội cho Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư, hai người nhanh chóng tỏ vẻ mình vẫn chưa ngủ.
Lúc này Hoàng Hiểu Giai không có chút buồn ngủ nào, mở to mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
Sợ dưới khe cửa lại xuất hiện một đôi mắt màu đỏ.
Thời gian vẫn thong thả trôi đi.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, ngược lại càng khiến Hoàng Hiểu Giai nơm nớp lo sợ.
Quá yên tĩnh.
Thật sự quá yên tĩnh.
Cô phải làm gì đó để đánh vỡ không khí trầm tĩnh này, Hoàng Hiểu Giai muốn đưa tay cầm điện thoại lên, lại hoảng sợ phát hiện mình lại không thể động đậy!
Chỉ có đầu có thể di chuyển.
Hoàng Hiểu Giai ngẩng phắt lên, không gian xung quanh đã tối sầm xuống từ khi nào, dưới khe cửa lại hiện lên đôi mắt đỏ như máu.
Nó đang nhìn chằm chằm Hoàng Hiểu Giai.
Giống hệt ác mộng ngày hôm qua.
Hoàng Hiểu Giai sợ hãi trừng to mắt, miệng há to muốn kêu lên, nhưng tiếng hét lại không thoát ra khỏi miệng......
Tại sao lại như vậy!??
Rốt cuộc cô ngủ từ khi nào? Tại sao lại bị kéo vào cảnh trong mơ?
Đúng lúc này, đôi mắt ngoài cửa đột nhiên biến mất.
Hoàng Hiểu Giai lại càng thêm hoảng hốt.
Ánh đèn xuyên qua khe cửa vẫn bị một bóng đen chặn lại, có nghĩa là con quỷ kia vẫn chưa rời đi.
Nó vẫn đứng trước cửa!!
Bỗng nhiên, tay nắm cửa hơi chuyển động.
Hoàng Hiểu Giai sợ đến nỗi mồ hôi đầy đầu, con quỷ kia muốn vào đây!
Cô liều mạng vùng vẫy, há miệng muốn hét ầm lên, cố gắng kéo mình tỉnh dậy từ trong mơ.
Nhưng hành động tự cứu này của cô không hề có tác dụng.
Nó chậm rãi đẩy cửa ra, đứng ở đó không nhúc nhích, tay phải nắm chặt một con dao, mũi đao loé lên ánh sáng sắc nhọn, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Hoàng Hiểu Giai.
Hoàng Hiểu Giai ý thức được, nó muốn giết mình!!
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, bóng đen kia lấy tốc độ cực nhanh chạy vọt tới, giơ con dao lên cao --
"Đừng giết tôi!!!" Hoàng Hiểu Giai đột nhiên ngồi bật dậy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Hạ Nhạc Thiên nghe được động tĩnh, nhanh chóng chạy về phòng Hoàng Hiểu Giai, đập cửa, "Hoàng Hiểu Giai, mau mở cửa."
Hoàng Hiểu Giai lấy lại tinh thần, có kinh nghiệm mơ thấy ác mộng lần trước, cô run rẩy bò xuống mở cửa, đâm sầm vào người Hạ Nhạc Thiên, sợ hãi nói: "Tôi lại bị lệ quỷ kéo vào ác mộng, nó muốn giết tôi!!!"
*****