"Bỏ qua chuyện này đi." Phùng Thành Thư ngắt lời Từ Thiên Ninh, "Tôi cảm thấy, chúng ta nên giới thiệu lẫn nhau trước đi, như vậy thì kế hoạch tiếp theo của chúng ta mới có thể thuận lợi tiến hành."
Từ Thiên Ninh theo bản năng liếc qua Bùi Anh, ý thức được đây là cơ hội để tạo ra ấn tượng tốt, bèn nói với Phùng Thành Thư: "Có lý, vậy để tôi bắt đầu trước?"
Phùng Thành Thư gật đầu.
Từ Thiên Ninh nói: "Tôi tên Từ Thiên Ninh."
Đây là tên giả mà hắn dùng ở trò chơi đầu tiên, kết quả là vẫn luôn dùng tới hiện tại.
Phùng Thành Thư nghi ngờ nói: "Trong danh sách đội không có Từ Thiên Ninh mà, anh không nói về ID trò chơi của mình sao?"
Từ Thiên Ninh nhìn Phùng Thành Thư bằng ánh mắt kỳ quái, "Chuyện này quan trọng sao?"
Sắc mặt Phùng Thành Thư có hơi khó coi, tự biết kế hoạch bị Từ Thiên Ninh nhìn thấu, chỉ có thể ăn ngậm bồ hòn làm ngọt, nhìn về phía người chơi khác.
Hoàng Hiểu Giai nói: "Tôi là Hoàng Hiểu Giai."
Hạ Nhạc Thiên không tiện dùng tiếp tên giả Vương Tiểu Minh, chỉ có thể lấy đại một cái tên, "Lý Đại Minh."
Bùi Anh nhịn không được run rẩy khóe miệng.
Hạ Nhạc Thiên làm như không thấy ánh mắt như có như không của Bùi Anh.
Ngay sau đó đến lượt Phùng Thành Thư và Bùi Anh giới thiệu.
Phùng Thành Thư thấy mọi người đều không nói về ID trò chơi, cũng dứt khoát lấy tên giả, "Phùng Tam."
Bùi Anh: "Trần Anh."
Hạ Nhạc Thiên hơi nhướng mày.
Bùi Anh dùng tên này, như là kết hợp giữa Trần Đỉnh và Bùi Anh.
Năm người giới thiệu xong.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn còn nghi vấn chưa được giải đáp.
Da Da Hạ rốt cuộc là người chơi nào, vì sao đến bây giờ vẫn không đứng ra nhận?
Sẽ không phải là...... đang ấp ủ âm mưu gì đó chứ?
Trong lòng Phùng Thành Thư lại nảy sinh suy nghĩ không tốt, cảnh giác nhìn lướt qua mỗi người chơi.
Hạ Nhạc Thiên nhạy bén nhận ra phản ứng dị thường của người chơi này, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Tôi còn một chuyện muốn nói cho mọi người."
Bốn người lập tức nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, không rõ nguyên do.
"ID trò chơi của tôi là Da Da Hạ." Hạ Nhạc Thiên nói: "Cho nên, hy vọng trong thời gian kế tiếp, chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực tìm ra đường sống."
Ngoại trừ Bùi Anh, ba người chơi còn lại trừng lớn mắt, bị tin tức này đập đến choáng váng.
Đặc biệt là Từ Thiên Ninh, hắn vẫn luôn cho rằng Trần Anh kia mới là Da Da Hạ.
Cho nên mới hạ quyết tâm muốn lấy lòng đối phương.
Nhưng hắn lại không nghĩ đến người thanh niên trẻ tuổi có bề ngoài thanh tú hiền lành này lại chính là Da Da Hạ.
"Thiệt hay giả?" Từ Thiên Ninh vẫn không quá tin tưởng.
Người chơi khác xôn xao, nhưng không ai đứng ra chứng minh Hạ Nhạc Thiên đang nói dối.
Từ Thiên Ninh lập tức hiểu ra, Lý Đại Minh nói thật.
Bởi vậy, ánh mắt ba người nhìn Hạ Nhạc Thiên thay đổi, có kính sợ, cũng có tò mò.
Nhưng càng nhiều hơn là vui sướng.
Ít nhất mọi người có thể sống sót ra khỏi trò chơi.
Phùng Thành Thư vẫn duy trì vẻ mặt vui sướng, trong mắt lại hiện lên tia sáng lạ thường.
Sau khi Hạ Nhạc Thiên tự nói thân phận, nháy mắt trở thành nhân vật trung tâm.
"Anh Lý, ngài xem chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?" Từ Thiên Ninh cười lấy lòng với Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên thích ứng rất nhanh với cái tên mới của mình, nhìn quanh mọi người, nói: "Tôi có một việc muốn hỏi mọi người, ai là người đầu tiên tiến vào trò chơi?"
Hoàng Hiểu Giai chần chờ giơ tay, khẩn trương nói: "Tôi, tôi là người đầu tiên tiến vào trò chơi."
Cô nghĩ đến việc mình đang nói chuyện cùng người chơi mạnh nhất thì nhịn không được lắp bắp.
Cũng may Da Da Hạ thoạt nhìn khá dễ ở chung, không hề cao ngạo và lạnh lùng như các người chơi cao cấp khác.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Vậy người vào thứ hai là ai?"
"Tôi biết, là Phùng Tam." Từ Thiên Ninh lập tức chỉ vào Phùng Thành Thư, tiếp tục nói: "Tôi là người thứ ba vào trò chơi, sau đó là Trần Anh."
Phùng Thành Thư nhìn về phía Từ Thiên Ninh, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Hạ Nhạc Thiên lộ vẻ trầm tư.
Trong mắt những người này, cậu là người cuối cùng tiến vào trò chơi.
Nhưng trên thực tế cậu mới là người thứ nhất vào trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên có một suy đoán không chắc chắn lắm.
Tình huống này là do Thích Lệ Phi làm ra sao?
Nói cách khác, vào sáng ngày mai, người chơi nữ tên Hoàng Hiểu Giai sẽ thu được xác chết đầu tiên.
Mọi người cũng nghĩ đến chuyện này, tất cả đều nhìn về phía Hoàng Hiểu Giai, vẻ mặt mang theo chút đồng tình.
Rõ ràng, người thứ nhất chấp hành nhiệm vụ trò chơi, thường sẽ gặp phải nguy hiểm không biết rõ, tỉ lệ tử vong rất cao.
Ngực Hoàng Hiểu Giai như bị vo thành một cục, cô chỉ mới tham gia ba trò chơi, tuy không phải là tân nhân, nhưng tưởng tượng đến ngày mai mình phải tiếp xúc với thi thể, lập tức cảm thấy cả người rét run.
"Đừng lo lắng, ngày mai dù xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần thành thật làm theo yêu cầu của trò chơi là được, ngày mai chúng tôi đều sẽ đi cùng cô." Hạ Nhạc Thiên an ủi Hoàng Hiểu Giai.
Hoàng Hiểu Giai run rẩy gật đầu.
"Hiện giờ chúng ta không biết rõ cơ hội giết người của lệ quỷ là gì, nhưng có một chuyện mọi người cần nhớ kỹ, phải tuân thủ yêu cầu mà trò chơi đưa ra, tuyệt đối không thể mở tủ đông lạnh thi thể." Hạ Nhạc Thiên dặn dò lại một lần nữa.
Mọi người gật đầu nghiêm túc lắng nghe, bọn họ đều không phải tân nhân, dĩ nhiên hiểu tầm quan trọng của chuyện này.
Hạ Nhạc Thiên lại nói: "Lát nữa chúng ta tìm toàn bộ nhà tang lễ qua một lần đi, nhìn xem còn chỗ nào bị bỏ sót hay không, ngoại trừ phòng giữ xác và phòng giữ tro cốt là tạm thời không cần đi."
Mọi người gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên vừa đi vừa ghi nhớ cấu trúc nhà tang lễ, nhà tang lễ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đặc biệt là phòng chứa đồ chồng chất rất nhiều tạp vật, đây coi như là căn phòng có diện tích lớn nhất.
Năm căm phòng ở hành lang bên phải cũng không lớn, giường đơn đặt trong một góc, có một tủ quần áo và một cái bàn, những căn phòng khác cũng bố trí y hệt như thế này.
*****