Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 306: Văn phòng



Không biết có phải vì nhà xác mở máy lạnh quá lớn hay không, mọi người vừa tiến vào đã nhịn không được rùng mình.

Đúng lúc này, ông lão đi tuốt đàng duỗi tay chỉ về hướng nào đó, lạnh lẽo nói: "Phòng cuối cùng của hành lang này chính là nơi chứa xác."

Mọi người âm thầm nhớ kỹ.

Nhưng ông lão chỉ nói đúng một câu như vậy, sau đó quay người đi: "Vậy thì -- chúc các người may mắn, tôi đi nghỉ ngơi trước."

Khi ông lão vừa chuẩn bị xoay người rời khỏi, Bùi Anh vội vàng gọi lại: "Trưởng quản Lý, xin đợi một chút."

Trưởng quản Lý chậm rãi xoay người, âm trầm nhìn Bùi Anh, "Người giữ xác, cô có chuyện gì?"

Bùi Anh giống như không nhìn thấy vẻ nguy hiểm của ông ta, bình tĩnh hỏi: "Trưởng quản Lý, ngài vẫn chưa nói mấy ngày nay chúng tôi phải ở đâu."

Từ Thiên Ninh lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhịn không được đánh giá Bùi Anh, âm thầm phỏng đoán lẽ nào người chơi nữ này chính là Da Da Hạ?

Trưởng quản Lý nhếch khóe môi cứng đờ: "Nơi này có nhiều phòng như vậy, các người có thể tự mình chọn một phòng."

Sau khi nói xong, trưởng quản Lý híp mắt bồi thêm một câu, "Ngày mai các người sẽ chính thức đi làm, thi thể thứ nhất sẽ được đưa đến vào 8 giờ sáng mai."

Mọi người đều ớn lạnh trong lòng.

Trưởng quản Lý thấy mọi người không còn vấn đề gì khác thì chậm rãi đi về phòng.

Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hoàng Hiểu Giai là người rất sợ lạnh, không biết có phải ảo giác của hay không, cô cảm thấy sau khi trưởng quản Lý kia rời đi, nhà xác không còn lạnh như lúc đầu nữa.

Hạ Nhạc Thiên nhìn theo bóng lưng trưởng quản Lý đi xa, sau đó quay đầu nói với những người khác: "Tôi đi theo trưởng quản Lý, xem phòng của ông ta ở đâu."

Dứt lời bèn nhanh chóng rời khỏi.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, sau đó hoang mang nhìn nhau, không biết có nên đi theo hay không.

Không ai muốn tùy tiện theo dõi ông lão rất có khả năng là quỷ kia cả.

Đặc biệt là trong ngày đầu tiên, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như vậy.

Bùi Anh không yên tâm để Hạ Nhạc Thiên một mình đi theo, nói: "Tôi cũng đi nhìn xem, để tránh buổi tối chúng ta không cẩn thận vào nhầm phòng trưởng quản Lý."

Những người khác không ngăn cản, giương mắt nhìn Bùi Anh mau chóng theo sau Hạ Nhạc Thiên.

Từ Thiên Ninh đứng do dự một lúc, cuối cùng cũng nói: "Tôi cũng đi theo, hai người các người ở lại đây đi, như vậy ít nhất có thể nội ứng ngoại hợp."

Phùng Thành Thư và Hoàng Hiểu Giai đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn ba người lần lượt rời đi.

Đại sảnh nhà xác trống rỗng, trong góc trang trí mấy vòng hoa trắng, không có ký tên.

Hai người chơi còn lại tuy cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng quan sát kỹ lưỡng nhà tang lễ thoạt nhìn có chút cổ xưa này.

Muốn tìm ra manh mối có ích.

Hạ Nhạc Thiên đi không bao lâu đã nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu dừng bước nghiêng người.

Sau vài giây, Bùi Anh từ chỗ ngoặt xuất hiện, nàng nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ thì lập tức tăng tốc đuổi theo.

Hạ Nhạc Thiên không hỏi vì sao Bùi Anh cũng lại đây, chỉ giơ ngón tay chỉ về phía trước, nói đơn giản: "Tôi theo trưởng quản Lý tới nơi này thì mất dấu ông ta."

Hành lang chỉ có bốn căn phòng.

Có lẽ trưởng quản Lý ở một trong số những căn phòng này.

Hạ Nhạc Thiên cùng Bùi Anh đi qua, chia nhau quan sát bốn căn phòng có treo biển gỗ cũ kỹ trước cửa.

Lớp sơn đỏ đã bong ra từ mảng loang lổ, nhưng vẫn có thể thấy được từ ngữ ghi trên đó.

Bốn căn phòng lần lượt là: [Văn phòng], [Phòng chứa đồ], [Phòng chứa tro cốt], [Phòng xác].

Bùi Anh thấp giọng nói: "Giờ là ban ngày, chúng ta có nên đẩy cửa vào xem không?"

Trưởng quản Lý từng nói không được gõ cửa phòng ông ta vào buổi tối.

Vậy gõ cửa vào ban ngày chắc là an toàn.

Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ vài giây, đồng ý đề nghị của Bùi Anh, "Để đề phòng, trước tiên chuẩn bị đạo cụ phòng thân."

Đây mới chỉ là giai đoạn vừa vào trò chơi, độ nguy hiểm sẽ không cao, sử dụng đạo cụ chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Bùi Anh nghiêm túc gật đầu, lập tức lấy cầu khói ra cầm trong tay.

Hạ Nhạc Thiên cũng trở tay lấy bùa vàng.

Hai người chậm rãi tới gần căn phòng đầu tiên, chính là [Văn phòng].

Hạ Nhạc Thiên quyết định không gõ cửa, mà chậm rãi vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

"Kẽo kẹt --"

Cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng kêu chói tai.

Như một sợi roi mây quất vào bầu không khí yên tĩnh, cực kỳ đột ngột và kinh khủng.

Khiến cho Từ Thiên Ninh vừa lúc chạy đến giật bắn mình, phản ứng đầu tiên là xoay người chạy trốn, mau chóng rời khỏi địa phương nguy hiểm này.

Nhưng ngay sau đó hắn cắn răng ngừng bước chân, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng dù hắn đã cố bước thật nhẹ, Hạ Nhạc Thiên vẫn phát hiện ra, chẳng qua lúc này Hạ Nhạc Thiên không rảnh bận tâm đến Từ Thiên Ninh, mà nhanh chóng liếc qua khe cửa nhìn vào trong phòng.

- - không có người.

Hạ Nhạc Thiên nghiêng mặt ra hiệu cho Bùi Anh nhìn ra sau.

Bùi Anh mờ mịt quay đầu, khi nhìn thấy Từ Thiên Ninh đứng phía sau thì nhịn không được lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Từ Thiên Ninh cũng liếc nhìn khe cửa, nhưng bên trong quá tối, hắn không nhìn thấy được cái gì cả.

Cũng không biết bên trong có lệ quỷ đang núp hay không!

Từ Thiên Ninh lập tức đưa tay ý bảo mau rời khỏi nơi này.

Hạ Nhạc Thiên hạ giọng: "Trước tiên đi vào nhìn xem."

Sau khi Hạ Nhạc Thiên nói xong, cậu tiếp tục đẩy cửa vào, thẳng đến khi đủ rộng để một người có thể nghiêng người đi vào mới dừng lại.

Từ Thiên Ninh đứng ở phía sau nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo cánh tay Bùi Anh, Bùi Anh lại lắc đầu, từ chối Từ Thiên Ninh.

Từ Thiên Ninh hơi sửng sốt, lúc này mới bình tĩnh lại, bắt đầu đánh giá xung quanh, sợ có một con quỷ bỗng nhiên nhảy ta từ nơi nào đó tấn công bọn họ.

Hạ Nhạc Thiên nghiêng người vào phòng, Bùi Anh cũng lập tức theo vào.

Từ Thiên Ninh thấy thế cũng đi theo, kết quả vừa vào trong đã bị sặc bụi ho khan.

Từ Thiên Ninh vội vàng che miệng lại, nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, cổ họng ngứa râm ran, mắt thấy sắp không nhịn được nữa......

Hạ Nhạc Thiên phản ứng cực nhanh, lập tức móc khăn lông và một chai nước khoáng, dùng nước làm ướt khăn đưa cho Từ Thiên Ninh.

Từ Thiên Ninh vội vàng cầm khăn lông ấn lên mặt, cảm giác muốn sặc sụa giảm bớt rất nhiều.

Ba người Hạ Nhạc Thiên bắt đầu nghiêm túc đánh giá căn phòng.

Tấm rèm ố vàng che khuất hơn nửa cửa sổ, khiến căn phòng có vẻ rất tối tăm, nhìn không rõ vật dụng trong phòng lắm.

Bùi Anh biết Hạ Nhạc Thiên không giống người thường, có được thực lực rất đáng sợ.

Nhưng Bùi Anh chú ý Hạ Nhạc Thiên không lấy đèn pin ra, dường như có thể nhìn thấy rõ trong bóng đêm.

Nàng liếc qua Từ Thiên Ninh, lập tức lấy ba cái đèn pin nhỏ từ Không Gian Bao Vây, đưa cho Hạ Nhạc Thiên và Từ Thiên Ninh.

Từ Thiên Ninh vẫn chưa nhận ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có chút thấp thỏm xen lẫn vui mừng cầm lấy đèn pin, nhìn Bùi Anh bằng ánh mắt cảm ơn.

*****

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv