Sau khi Pudding Xoài hôn mê, Thạch Phủ Đầu trực tiếp cắt tứ chi của cô xuống, sau đó bỏ lên thuyền mình.
Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, nhưng không thấm vào trong biển.
Cứ như vậy, hắn đã giải quyết xong vấn đề số lượng lệ quỷ thiếu đi, quan trọng nhất là, thịt trên tay chân ngoài việc có thể làm mồi ra, còn có thể...... đỡ đói.
Thạch Phủ Đầu hoài nghi mình phải ngồi xổm trên du thuyền ba ngày mới có thể hoàn thành trò chơi, bằng không vì sao trò chơi cố ý nhắc tới ba ngày sau sẽ xảy ra sóng thần chứ?
Nghĩ đến đây, Thạch Phủ Đầu nhanh chóng ném Pudding Xoài về thuyền của cô, còn về phần Pudding Xoài sau khi tỉnh lại thấy mình bị gọt thành nhân côn thì sẽ thế nào... Thì liên quan gì đến hắn.
Ba ngày sau, Pudding Xoài sẽ chết không thể nghi ngờ.
Thạch Phủ Đầu phòng ngừa Pudding Xoài có cơ hội xoay người trả thù mình, bèn ném cần câu của cô xuống biển.
Cứ như vậy, thật sự là không còn đường lui.
Thạch Phủ Đầu cười khà khà, tiếp tục điều khiển cần câu đi về phía trước.
Không bao lâu, hắn đụng phải Triệu nữ sĩ đã dừng lại hồi lâu, chị ta hoàn toàn dựa vào cắt thịt của mình để đi tới đây, lúc này cả người vô cùng thê thảm.
Trên người không có chỗ nào lành lặn, tay siết chặt cần câu, đề phòng nhìn chằm chằm Thạch Phủ Đầu, tuy chị ta cách khá xa, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh Thạch Phủ Đầu tấn công những người khác.
Hơn nữa trên thuyền Thạch Phủ Đầu chất chồng ba cái đùi, càng khiến Triệu nữ sĩ xác minh suy đoán, vì tự bảo vệ mình, Triệu nữ sĩ không thể không nhắc nhở: "Nếu giết tôi, anh sẽ không có mồi để lợi dụng."
Thạch Phủ Đầu cười ác liệt, miệng vết thương trải dài khắp người Triệu nữ sĩ miệng, "Không ngờ bà chị lại tàn nhẫn như vậy."
Vậy mà có thể ra tay cắt gần hết thịt trên.
Ngay cả Thạch Phủ Đầu cũng bội phục Triệu nữ sĩ, về phần lời nói tự bảo vệ mình của chị ta, có vẻ như nó vẫn không làm Thạch Phủ Đầu biến hóa, "Yên tâm, Thạch Phủ Đầu tôi trước nay đều không tùy tiện sát người, trừ khi......"
Hắn chậm rãi nói: "Trừ khi có lý do không thể không chết."
Triệu nữ sĩ trong lòng cười lạnh, cảnh giác nói: "Vậy là tốt nhất."
Hai người tiếp tục cắt thịt điều khiển thuyền nhỏ chạy về phía trước, khoảng một phút sau, hai người cuối cùng cũng đến mép du thuyền.
"Có người ở trên không, cứu chúng tôi với." Triệu nữ sĩ chịu đựng đau đớn hô.
Thạch Phủ Đầu cũng bắt đầu kêu gọi cứu.
Nhưng trên du thuyền không có một bóng người, gọi nửa ngày cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào, Triệu nữ sĩ không khỏi luống cuống lên.
Chẳng lẽ đã đoán sai rồi?
Trong đầu Thạch Phủ Đầu cũng sinh ra suy nghĩ này.
Ngay sau đó, hắn sực nhớ ra, vội vàng quay đầu nắm ba cái túi bọt khí màu vàng kim, thử tới gần du thuyền.
Trò chơi đã từng nói, người chơi cần phải câu ba lệ quỷ mới có cơ hội lên tàu.
Nói không chừng chìa khóa để lên tàu biển chính là ba túi bọt khí này.
Ngay sau đó, ba túi bọt khí hóa thành ánh sáng vàng bao phủ Thạch Phủ Đầu, nâng cả người hắn lên boong tàu.
Thạch Phủ Đầu luống cuống trong chớp mắt, lập tức khôi phục bình tĩnh, hắn vội vàng cầm một cái đùi gần nhất ôm vào trong ngực, tùy ý để ánh sáng vàng mang hắn nổi lên trên.
Triệu nữ sĩ thấy thế cũng làm theo, một bàn tay ôm ba túi bọt khí, một tay khác chạm vào vỏ ngoài tàu biển.
Bọt khí hóa thành ánh sáng nâng Triệu nữ sĩ lên boong tàu.
Sau khi hai người rơi xuống đất, ánh sáng vàng kim lập tức biến mất, tương tự, hai con thuyền nhỏ cũng biến mất không thấy.
Những lệ quỷ còn sót lại nhìn chằm chằm tàu biển chở khách chạy định kỳ, cuối cùng rủ nhau chìm xuống đáy biển.
"Tôi sống sót." Triệu nữ sĩ lảo đảo cơ thể, có chút không dám tin tưởng.
Cả một đường chị ta dựa vào một ngụm khí chống đỡ, lúc này thấy mình cuối cùng cũng sống sót, ngụm khí kia lập tức tiêu tán, làm chị ta cảm thấy vô cùng mỏi mệt, đau đớn không thôi.
Nhưng Triệu nữ sĩ tạm thời chưa thể thả lỏng.
Bởi vì trên tàu biển ngoài chị ta ra, còn có một kẻ nguy hiểm tấn công người khác.
Thạch Phủ Đầu không để ý đến Triệu nữ sĩ, hắn ôm cái đùi trắng bệch bắt đầu điều tra quanh boong tàu.
Du thuyền lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự không có ai sao?
Vậy ba ngày sau con tàu này khởi động như thế nào?
Nghĩ vậy, Thạch Phủ Đầu lập tức trở nên áp lực, hắn nhìn quanh bốn phía rồi cầm một vật làm vũ khí phòng thân, hỏi Triệu nữ sĩ, "Muốn hợp tác không? Hiện giờ tôi và cô đều là người cùng thuyền."
Triệu nữ sĩ nói: "Anh thấy tôi thành cái dạng này còn có thể đi được sao? Tôi ngồi ở đây, không đi."
Chị ta mới không ngu ngốc đi theo tên đàn ông nguy hiểm này.
Trong mắt Thạch Phủ Đầu hiện lên vẻ bất mãn, nhưng cũng không ra tay giết chết Triệu nữ sĩ, hắn bắt đầu tìm kiếm quanh boong tàu.
Tìm xem có cái gì bỏ bụng được không.
Triệu nữ sĩ chờ đến khi Thạch Phủ Đầu đi mất, nhanh chóng bò dậy lảo đảo chạy xuống tầng dưới, chị ta muốn tìm một chỗ trốn đi.
Nhưng trước đó, chị phải tìm được phòng bếp, chống đỡ đến khi trò chơi kết thúc......
Tàu biển chở khách chạy định kỳ này vô cùng to lớn, trang hoàng cũng rất xa hoa, thảm mềm trải dài xuyên qua tầng thứ nhất, hai bên đặt rất nhiều bàn ăn tinh xảo, ngọn nến tản ra ánh sáng sâu kín.
Bộ chén đĩa màu trắng và giấy ăn đều sắp xếp chỉnh tề, dao nĩa láng bóng như là mới lấy ra từ tủ tiêu độc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bên góc có một cái bàn dài hơn mười mét, trên đó vốn nên bày rất nhiều đồ ăn và rượu vang đỏ, nhưng hiện tại lại rỗng tuếch, chỉ có bộ đồ ăn màu trắng ở nơi đó.
Trong lòng Thạch Phủ Đầu đột nhiên trào lên cảm giác không quá thích hợp.
Chỗ này quá sạch sẽ.
Tĩnh mịch không có chút nhân khí.
Hắn tiếp tục đi xuống, tàu biển yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của mình, đi thêm mười mấy phút, Thạch Phủ Đầu tìm được phòng bếp, hắn nhanh chân đẩy cửa đi vào, sau đó há hốc mồm.
Phòng bếp to như vậy vẫn không có một bóng người, nồi chén gáo bồn đầy đủ mọi thứ, cố tình lại không có bất kỳ cái gì ăn được, khi mở tủ lạnh còn có thể cảm nhận được khí lạnh phả ra ngoài, nhưng bên trong lại trống hoác không có gì.
Điều này quá không bình thường.
Trên thuyền có điện, mỗi một góc đều sạch sẽ như có người quét tước sẵn, bao gồm tủ đông và các đồ vật khác, tất cả đều có thể sử dụng.
Cố tình lại không thấy bất kỳ người sống nào.
Thạch Phủ Đầu lập tức cảm thấy khí lạnh xông lên đầu, sau đó lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội vàng vặn vòi nước, dòng nước trong vắt rào rạc chảy ra, Thạch Phủ Đầu mừng như điên, trực tiếp há miệng uống từng ngụm to.
Chờ sau khi uống nước đến no căng, Thạch Phủ Đầu lau miệng, cầm dao phay trên thớt lên, ánh mắt rơi xuống cái đùi kế bên thớt......
Nếu hai ngày còn lại vẫn không có người xuất hiện, cũng không có bất kỳ đồ ăn nào.
Có lẽ hắn chỉ có thể ăn cái này.
Hắn cũng từng nghĩ tới việc dựa vào nước để chống đỡ qua hai ngày, đây tuyệt đối không phải vấn đề lớn, nhưng sợ là sợ ngày mai sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, đến lúc đó không có thể lực để hành động.
Hơn nữa con tàu này từ trên xuống dưới đều không thích hợp.
Tự hỏi một lúc sau, cuối cùng Thạch Phủ Đầu cũng giơ tay chém xuống, bắt đầu băm thịt rầm rầm.
Bên kia, Triệu nữ sĩ đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, thương thế của chị vốn đã nghiêm trọng, đi vài bước phải dừng lại nghỉ một lát, máu lại chảy ra khiến quần áo ướt đẫm, chị đau đến mức được muốn thét chói tai.
Triệu nữ sĩ không thể không dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào một căn phòng, là phòng ngủ rất xa hoa, chị nhỏ giọng hỏi: "Có ai không?"
"Có ai không?"
Hỏi hai lần vẫn không có người trả lời.
Lúc này Triệu nữ sĩ mới cẩn thận đi vào, sau khi lục soát một vòng xác nhận không có nguy hiểm, chị mới nhanh chóng tìm kéo, chỉ tiếc không có hộp y tế, không thể tiến hành tiêu độc sát trùng.
Triệu nữ sĩ đành dùng kéo cắt khăn trải giường thành mảnh nhỏ dài, sau đó quấn quanh miệng vết thương, đem chính mình băng bó thành xác ướp.
Sau đó chị mở tủ quần áo, lấy chiếc áo tắm dài sạch sẽ duy nhất ra mặc lên người.
Đột nhiên Triệu nữ sĩ chú ý thấy ấm trà ở trên bàn, bèn cẩn thận mở nắp ra nhìn, thấy nước trà nhạt màu bên trong thì kích động đến sắp khóc.
Là nước!
Đã đã hai ngày chi ta không được uống nước.
Chỉ cần có nước, cho dù ba ngày không ăn gì, chị cũng có thể bảo đảm mình sống sót, chống đỡ đến khi có thể rời khỏi trò chơi.
Triệu nữ sĩ uống sạch nước trà bên trong, lại móc lá trà bên trong nuốt vào bụng, thứ này cũng có thể coi như đồ ăn đỡ đói.
Ăn xong, Triệu nữ sĩ lại qua phòng cách vách, ăm sạch sẽ lá trà bên trong ấm, chờ đến khi bụng trướng lên, chị mới nhớ tới cửa còn chưa đóng, lỡ như Thạch Phủ Đầu đi ngang qua......
Triệu nữ sĩ khẽ rùng mình, vội vàng chạy qua phòng khác lấy ba cái ấm trà, sau đó tùy tiện tìm một phòng đi vào khóa trái.
Ba ấm trà này cũng đủ cầm cự đến ngày mai, chị có thể trốn ở chỗ này, không cần lo lắng Thạch Phủ Đầu sẽ tiến vào.
Triệu nữ sĩ nằm trên giường, cuối cùng cũng được thả lỏng ngủ một giấc ngon lành.
Chị nhất định có thể sống sót.
Thạch Phủ Đầu đang uống canh thịt, ăn uống thỏa thích, mùi vị thơm mềm làm hắn chép miệng không thôi, hắn vẫn luôn cho rằng thịt người rất chua, nhưng không ngờ hương vị lại tươi mới như vậy.
Thảo nào những lệ quỷ kia thích ăn thịt người như vậy.
*
Một con thuyền nhỏ đang chậm rãi di chuyển, vài con lệ quỷ vẫn theo sát không bỏ, không biết qua bao lâu, chúng nó đột nhiên chần chừ dừng lại, cuối cùng không cam lòng thối lui.
Chỉ có lệ quỷ cắn móc câu còn đang giãy giụa, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Thuyền nhỏ từ từ xuyên qua một lớp màn nước mỏng, lệ quỷ tan biến trong nháy mắt, chỉ có con thuyền nhỏ kia dừng lại trên mặt biển, trôi dạt theo từng đợt sóng.
Lúc này thuyền nhỏ đột nhiên lắc lư một chút, Lâm Tử Hân mở bừng mắt, sau một giây mờ mịt đã bị đau đớn đánh úp lại làm cho hoảng sợ.
Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh.
Tên khốn Thạch Phủ Đầu đánh mình hôn mê, lựa chọn hợp tác với Pudding Xoài.
Cô đau đớn ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn xuống người mình, ngay sau đó gào rống thảm thiết, "Chân của tôi! Chân của tôi đâu?!"
Từ xương hông trở xuống hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai mảnh vải rách nát nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Hai chân cô nhất định là bị Thạch Phủ Đầu và Pudding Xoài bắt tay nhau cắt đi.
Lâm Tử Hân đau khổ khóc nức nở, tuyệt vọng và hoảng sợ nháy mắt đánh nát toàn bộ lý trí của cô.
Trên bờ biển, đám người Hạ Nhạc Thiên đang ngủ say.
Bỗng nhiên, Hạ Nhạc Thiên nghe được tiếng khóc, nhanh chóng ngồi dậy đánh thức ba người khác, "Mau đứng lên, có thuyền tới."
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm thuyền nhỏ nơi xa, mơ hồ nhận ra người kia là Lâm Tử Hân, chẳng qua tình trạng của Lâm Tử Hân dường như không tốt lắm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
***