Con người nhỏ yếu ngước nhìn mình xin lỗi, nhưng nội tâm Thích Lệ Phi lại càng thêm xao động mãnh liệt, hắn không rõ loại cảm xúc này từ đâu mà đến, nhưng đã biết là do đâu mà ra....
Thích Lệ Phi nhìn chăm chú thanh niên trước mắt, hỏi: "Chỉ cần em gọi tên tôi, mặc kệ là lý do gì cũng không thể ngăn cản tôi tới cứu em."
Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn Thích Lệ Phi, trái tim rung lên từng nhịp bồi hồi, làm cậu nhịn không được tiến lên ôm chặt lấy Thích Lệ Phi, cổ họng nghẹn ngào không biết nên nói gì.
Ánh mắt Thích Lệ Phi rơi xuống thanh niên trong lòng ngực, chậm rãi vòng tay siết chặt lấy, thấp giọng: "Chỉ cần em gọi tên tôi, tôi nguyện ý vì en phá vỡ quy tắc."
Những lời này, hắn không biết chỉ là lời xúc động hay là phát ra từ nội tâm của mình.
Chỉ là trong nháy mắt nói ra chuyện này, nội tâm vốn đang xao động ầm ĩ đột nhiên trở nên yên lặng bình tĩnh, vòng tay càng thêm siết chặt thanh niên trong lòng ngực, thẳng đến vĩnh hằng.
Sau một hồi, lý trí hắn chậm rãi bình ổn lại, nhưng vẫn không muốn buông người trong lòng ra, ngược lại Hạ Nhạc Thiên chủ động buông lỏng vòng tay, cảm động nhìn hắn: "Anh có lòng là được rồi, nhưng em không thể để anh phá hỏng quy tắc, anh lo lắng cho em, chẳng lẽ em không lo cho anh sao..."
Thích Lệ Phi ừ một tiếng, giấu tất cả cảm xúc dưới lớp bình tĩnh bên ngoài, nói với Hạ Nhạc Thiên: "Vậy tôi chờ đến ngày em thông quan trò chơi."
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, "Được."
Tình cảm của hai người vào giây phút này càng trở nên sâu đậm, đồng thời cũng vô cùng quý trọng cơ hội có thể gặp mặt nhau.
Hạ Nhạc Thiên lại tựa vào lòng Thích Lệ Phi, buồn rầu nói, "Lại phải tạm biệt anh rồi."
Cảm giác ly biệt cực kỳ không dễ chịu.
Cảm xúc của Thích Lệ Phi không khỏi hạ xuống, nhưng dù sao hắn cũng là Thần linh, rất nhanh đã sửa sang lại cảm xúc, nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Nhạc Thiên.
Hai người không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc yên bình này.
Sau một hồi, Hạ Nhạc Thiên mới chủ động nói: "Được rồi, em phải đi rồi, anh cũng đi nhanh đi."
Thích Lệ Phi ừ một tiếng.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Anh đi trước, em nhìn anh đi."
Thích Lệ Phi hơi cong môi, lại xoa đầu Hạ Nhạc Thiên, "Được rồi."
Khi lốc xoáy màu đen lốc biến mất, thời gian bị đóng băng lại lần nữa lưu động, Hạ Nhạc Thiên đứng ngây người hồi lâu......
Lần sau gặp mặt, cũng không biết phải chờ bao lâu...
Có lẽ ngày tháng như vậy sẽ kéo dài liên tục đến ngày mình thông quan trò chơi, giây phút đó, có phải cậu sẽ vĩnh viễn thoát khỏi Trò Chơi Tử Vong, từ đó không thể gặp lại Thích Lệ Phi hay không...
Chuyện này so với sinh ly tử biệt càng thêm tuyệt vọng.
Hạ Nhạc Thiên lâm vào mờ mịt, thậm chí sợ hãi thời khắc thông quan kia.
Chợt, dưới lầu vang lên tiếng gọi của Trần Đỉnh, "Vương Tiểu Minh, cậu ở đâu?"
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, sau khi thu thập hết cảm xúc thì chạy đến cửa sổ, nói vọng xuống với Trần Đỉnh: "Tôi ở chỗ này, lập tức xuống ngay."
Sau khi lệ quỷ biến mất, thang máy cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, Hạ Nhạc Thiên cúi đầu nhìn quần áo đầy máu trên người, vội vàng lấy quần áo mới từ Không Gian Bao Vây để thay, sau đó đi thang máy xuống lầu một, hội họp cùng đám người Trần Đỉnh.
Mọi người vội vàng xúm lại nhìn Hạ Nhạc Thiên, xác định đối phương không có việc gì mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Bọn họ rất rõ ràng, màn nước ngoài tiểu khu biến mất, nhất định liên quan đến Hạ Nhạc Thiên.
Lúc Hạ Nhạc Thiên lên lầu đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Không có việc gì, chỉ tìm một ít đồ vật ở lầu 4 nên chậm trễ thời gian."
Cậu không đề cập đến chuyện trò chơi có Bug.
Trần Đỉnh dĩ nhiên không tin, nhưng lại thức thời không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại chuyển qua đề tài khác, "Đường sống liên quan đến những bức ảnh đó sao?"
Dừng một chút, lại hỏi: "Cậu xé những bức ảnh đó?"
Tuy là dò hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút chắc chắn, bởi vì đây là đường sống duy nhất mà Trần Đỉnh suy đoán được.
Trừ chuyện này ra, hắn không thể tưởng được khả năng khác.
Hạ Nhạc Thiên đáp: "Phải, sau khi tôi xé tất cả ảnh chụp thì mọi chuyện đã kết thúc."
Đương nhiên, còn có một khả năng nữa là, camera chụp được trình tự giết người kia, đó cũng có thể là một đường sống, chẳng qua Hạ Nhạc Thiên đã không thể nghiệm chứng được nữa.
Trần Lộ Lộ ngồi cạnh cổng tiểu khu, thấy đám người Hạ Nhạc Thiên trở về, lập tức đứng lên hỏi: "Nó đã chết rồi sao?"
Nó là đang chỉ ai, dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Hạ Nhạc Thiên đáp: "Ừ, tôi tận mắt nhìn thấy nó biến mất."
Trần Lộ Lộ nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt không biết là cười hay là khóc, rũ đầu xuống không nói lời nào, vài giây sau mới ngẩng đầu, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Cảm ơn, tôi biết cậu nhất định đã phí công sức rất lớn mới có thể tiêu diệt nó."
Phần ân tình này, cô sẽ ghi tạc trong lòng, nếu có cơ hội báo đáp đối phương, cô nhất định sẽ dốc hết sức lực trợ giúp những người này.
Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, hỏi Trần Đỉnh: "Các cư dân khác đâu?"
Trần Đỉnh đáp: "Đều đã chết."
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng.
Sau đó, mọi người cùng ra khỏi tiểu khu, thế giới bên ngoài vô cùng náo nhiệt, không ít người đang đang đi lại ven đường, thoạt nhìn sức sống bừng bừng.
Di động lập tức truyền đến tiếng leng keng nhắc nhở, các người chơi cầm lấy di động nhìn nội dung phía trên, nhiệm vụ đã hoàn thành, đến ngược ba giây sẽ trở về thế giới Hiện Thực.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng nói với Trần Lộ Lộ: "Tôi sẽ chuyển lời của cô cho cha mẹ cô."
Trần Lộ Lộ không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ gật đầu, rưng rưng nói: "Cảm ơn."
Ngay sau đó, năm người chơi biến mất trước mắt cô, cứ như chưa bao giờ xuất hiện qua, những người đi đường làm không thấy được một màn này, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Trần Lộ Lộ kinh hãi mở to mắt, ý lạnh lan tràn toàn thân.
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt Trần Lộ Lộ đột nhiên trở nên mờ mịt, đứng ngây người một hồi mới lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao mình lại đứng ngốc ở chỗ này?"
Cặp mắt khổng lồ trên bầu trời khẽ chớp chớp, cuối cùng lại biến mất trong không khí.
*
Sau khi trở lại hiện thực, Hạ Nhạc Thiên cùng Trần Đỉnh và Bùi Anh lập tức mở trò chơi xem khen thưởng nhiệm vụ.
[Trò chơi kết thúc]
[Chúc mừng người chơi "Da Da Hạ", "Nâng Một Ngụm Rượu"...... Năm người chơi đã thành công hoàn thành nhiệm vụ.]
[Nhiệm vụ: Tiểu Khu Chết Chóc]
[Điểm tích lũy: Vì người chơi giải quyết ** Bug trong trò chơi, đặc biệt khen thưởng Da Da Hạ +20 điểm tích lũy, điểm tích lũy trước mắt tổng cộng: 35]
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên hơi dừng một chút, chút thắc mắc còn lại trong lòng cũng biến mất.
Thì ra là thế.
Chẳng trách lần này Bug khó đối phó như vậy, hóa ra là vì Bug này mạnh hơn nhiều so bới Bug lần trước.
Cho nên lần này điểm tích lũy mới nhiều như vậy.
Không biết điểm tích lũy của Trần Đỉnh và Bùi Anh có giống mình hay không.
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Trần Đỉnh, Bùi Anh, lần này hai người được bao nhiêu điểm tích lũy?"
Trần Đỉnh đáp: "Tôi được 10(*) điểm."
(*) Chỗ này bản raw chả ghi số gì hết, mình tự tiện (⇀‸↼‶)
Bùi Anh: "Xem ra điểm tích lũy của mỗi người không giống nhau, em chỉ có 5 điểm."
Trần Đỉnh hỏi: "Vương Tiểu Minh, cậu bao nhiêu?"
Hạ Nhạc Thiên không hề giấu giếm, trực tiếp trả lời: "Lần này tôi đạt được 35 điểm."
Thật ra cậu cũng có ý nghĩ giấu giếm, nhưng trên Bảng Xếp Hạng sẽ hiện ra điểm tích lũy của bản thân, ai nhìn cũng có thể tính ra điểm tích lũy lần này cậu đạt được là bao nhiêu.
Huống chi quy tắc trò chơi đã nói rõ, điểm tích lũy là dựa vào biểu hiện của từng người trong trò chơi để đánh giá.
Về phần quy luật chấm điểm, đến nay vẫn chưa có người chơi nào tính ra được.
Trần Đỉnh và Bùi Anh nghe Hạ Nhạc Thiên báo điểm thì giật mình không thôi, sao lại nhiều như vậy?
Trần Đỉnh lại nói: "Chẳng lẽ ai tìm được manh mối nhiều hơn, thì trò chơi cho điểm nhiều hơn?"
Cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích vì sao điểm tích lũy của mỗi người chơi không giống nhau.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, đồng ý với cách nói này: "Vậy lần Thi Đấu Xếp Hạng tiếp theo, có những manh mối chúng ta vẫn nên cùng nhau hành động thì tốt hơn."
Trần Đỉnh ừ một tiếng, "Cũng tốt, dù sao những lúc gặp nguy hiểm, tôi và Bùi Anh không thể cứ luôn trốn phía sau cậu."
Bùi Anh mở trò chơi, quét mắt nhìn Top 3 trên Bảng Xếp Hạng, nói: "Người chơi Sứ Giả Gothic này là tên cuồng điểm số sao, hắn thế mà đã tham gia Thi Đấu Xếp Hạng tận ba lần."
Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh thấy thế cũng mở Bảng Xếp Hạng.
Hạng nhất vẫn là Hạ Nhạc Thiên, nhưng điểm tích lũy thì đã đổi mới.
[Da Da Hạ] -- [2/57]
Mà người chơi đứng thứ hai vẫn là người Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy lúc trước, điểm số của đối phương cũng thay đổi.
[Sứ Giả Gothic] -- [3/35]
Trần Đỉnh lập tức cười nói: "Tuy rằng Sứ Giả Gothic tham gia nhiều lần, nhưng điểm tích lũy vẫn không nhiều bằng cậu."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Vậy tôi có thể tạm thời không tham gia Thi Đấu Xếp Hạng nữa."
Dù thế nào thì người cũng không phải làm bằng sắt, liên tục tham gia trò chơi nguy hiểm cường độ cao, nhất định tinh thần sẽ xuất hiện trạng thái mỏi mệt, ngược lại sẽ bất lợi với lần tham gia trò chơi tiếp theo.
Hơn nữa điểm tích lũy giữa cậu và người xếp hạng hai chênh lệch khá lớn, hoàn toàn có thể thả lỏng một thời gian, nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe.
Trần Đỉnh gật đầu, "Đúng rồi, lại qua mấy ngày thì ba người chúng ta phải tham gia Trò Chơi Tử Vong mỗi tháng một lần."
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Vậy hai người tính thế nào?"
Trần Đỉnh nói: "Độ thân mật của tôi và Bùi Anh đã đạt tới 50, có thể mời đối phương tham gia trò chơi."
Về phần thẻ miễn trò chơi, yêu cầu 100 điểm Sinh Tồn, điểm số của hắn và Bùi Anh cộng lại cũng không đủ mua cái này, như vậy còn không bằng tham gia trò chơi hai lần, cứ như vậy, hai người có thể ở cùng nhau trong một trò chơi, đồng thời có thể nhận được điểm khen thưởng hai lần.
Nếu......bất hạnh chết trong trò chơi, ít nhất hai người có thể chết cùng một chỗ, cũng coi như là không còn gì tiếc nuối.
Hạ Nhạc Thiên trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi tham gia trò chơi cùng hai người."
Trần Đỉnh ngẩn người, sau đó lắc đầu: "Nói vậy, chẳng phải là cậu phải tham gia trò chơi đến ba lần sao? Chuyện này đối với cậu mà nói không có ích chút nào, Vương Tiểu Minh, cậu không thể bảo vệ chúng tôi cả đời."
Bùi Anh cũng khuyên: "Hơn nữa cho dù hai chúng tôi chết trong trò chơi, đến giây phút cuối cùng cũng vẫn ở bên nhau, chết cũng không tiếc, nhưng cậu không giống vậy, cậu nhất định phải nỗ lực thông quan trò chơi, hy vọng của chúng tôi đều đặt trên người cậu."
Hạ Nhạc Thiên im lặng.
Trần Đỉnh nói thêm: "Hơn nữa, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm cậu, cậu tham gia trò chơi bình thường càng nhiều, càng nhiều người chơi biết về chuyện của cậu, chuyện này thật sự quá nguy hiểm."
Hạ Nhạc Thiên biết Trần Đỉnh nói đúng, bèn gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Lúc này Trần Đỉnh mới nở nụ cười, vỗ vai Hạ Nhạc Thiên, "Vậy mới đúng, cậu đó, lo nghỉ ngơi cho tốt, đợi chút chúng ta xuống lầu ăn một bữa tiệc lớn chúc mừng đi."
Hạ Nhạc Thiên cũng cười rộ lên, "Được, tôi đi tắm rửa một chút."
Mấy ngày nay cậu ở trong trò chơi cũng không được tắm xong, tuy ở ngoài Hiện Thực chỉ trôi qua một giây, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Tắm xong, Hạ Nhạc Thiên sấy khô tóc, Trần Đỉnh gõ cửa gọi: "Vương Tiểu Minh, cậu chuẩn bị xong chưa?"
Hạ Nhạc Thiên trả lời: "Sắp xong rồi, tôi thay quần áo."
Chờ khi Hạ Nhạc Thiên đổi xong quần áo ra ngoài, lại phát hiện trong phòng khách chỉ có Trần Đỉnh, "Bùi Anh đâu?"
Trần Đỉnh bất đắc dĩ nhún vai, "Cô ấy còn đang rối rắm hôm nay nên mặc cái gì..."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu được, "Phụ nữ mà, luôn để ý những chuyện này, dù sao thời gian còn kịp, chờ một lát là được."
Qua mười mấy phút sau, Bùi Anh trang điểm xinh đẹp tươi mát đi ra, đeo một chiếc túi trắng nhỏ xinh: "Đi thôi, em chuẩn bị xong rồi."
Trần Đỉnh lập tức bám theo sau khen: "Bùi Anh, hôm nay em thật xinh đẹp."
Bùi Anh thẹn thùng che miệng cười, "Được rồi, nhanh đi thôi."
Hạ Nhạc Thiên nhìn hai người ve vãn đánh yêu, trong lòng có chút hâm mộ, hai người yêu nhau ở thế giới Hiện Thực, đối với hắn cùng Thích Lệ Phi mà nói, là chuyện vĩnh viễn không làm được...
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn cảm tạ trời xanh, có thể để cậu gặp được Thích Lệ Phi, hơn nữa cùng hắn nảy sinh tình cảm.
***
Editor: Mới phát hiện ra phó bản này tên là [Tiểu Khu Chết Chóc] chứ không phải "Chung cư chết chóc".... Mà mất công làm cái bìa, thôi để beta sửa sau vậy (ツ)
🎇🎇🎉🎉 Happy New Year 🎉🎉🎆🎆