Sau khi mọi người chuẩn bị xong, liền rời khỏi nha môn, tiến về ngôi miếu đổ nát cách thành đông khoảng mười dặm.
Tiêu Lương giả trang thành Hứa Diệu, một mình mang theo tay nải, hoang mang khẩn trương đi trên đường.
Tiểu Tứ Tử bọn họ theo ở phía sau, Tiểu Tứ Tử có đôi khi đi theo thật gần, chạy trước một chút, Triệu Phổ đành phải thân thủ túm lấy cổ áo hắn lôi người về.
Tiểu Tứ Tử sốt ruột, “Mau chút nha! Đừng để hắn đi mất, không phải nói nơi đó có hơn ba mươi thủ vệ sao, Tiểu Lương Tử cũng chỉ có một người!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, đừng nói, Tiểu Tứ Tử thật đúng là trong mắt trong lòng chỉ hướng về Tiêu Lương. Công Tôn nói, “Cẩn nhi, chúng ta không thể theo thật sát, nếu như bị phát hiện, Tiêu Lương sẽ càng nguy hiểm!”
“Nga.” Tiểu Tứ Tử ngoài miệng đáp ứng, dưới chân vẫn là mau chạy…… Theo sát Tiểu Lương Tử!
Đến khi tiếp cận với ngôi miếu hoang, đã có vài thị vệ Liêu Quốc cao cao lớn lớn đi ra, thấy Tiêu Lương giả trang Hứa Diệu, cũng không quá để ý, chính là đối hắn vẫy tay, ý bảo hắn đi vào.
Tiêu Lương đứng bên ngoài, đối mọi người lắc đầu, đè thấp thanh âm, nói, “Để cho thập thất vương gia của các ngươi ra đây, các ngươi lui ra phía sau, bằng không ta sẽ không nói cho các ngươi bản đồ ở đâu.”
Hai đại hán liếc mắt nhìn nhau, đi vào ngôi miếu hoang hồi bẩm. Không bao lâu, liền thấy cả đám người vây quanh một nam tử cao lớn đi ra, hộ vệ bên cạnh hắn áp giải theo một nữ tử đã bị trói, đúng là Liễu Nga!
Liễu Nga nhìn qua thật gầy, nhưng may mắn không bị thương gì, thần chí tựa hồ cũng rất rõ ràng, mọi người mai phục xung quanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Da Luật Chấn đi ra, nhìn chằm chằm Tiêu Lương đứng xa xa, hỏi, “Bản vẽ đâu?”
Tiêu Lương nói, “Ta không theo trên người.”
Da Luật Chấn khẽ nhíu mày, lại hỏi, “Theo như ta được biết thì ngươi không có cách nào quay lại Đại Tống đi, Đại Liêu ta chính là nơi duy nhất ngươi nương tựa. Dựa vào tình cảm của ta với hoàng huynh, ta sẽ không giết ngươi, nhưng là ngươi phải hợp tác với ta!”
Tiêu Lương trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, đột nhiên chỉ tay vào Liễu Nga, “Vậy ngươi trước tiên thả nàng!”
Da Luật Chấn cau mày, xua tay, “Không được, người này biết nhiều bí mật, ngươi đem bản vẽ trong ngân khóa giao cho ta, ta mang ngươi đi. Còn nàng, phải giết.”
Tiểu Tứ Tử ở xa không nghe được nơi này nói gì, có chút sốt ruột, Công Tôn đè lại hắn, không cho hắn nhúc nhích.
Tiêu Lương thấy Da Luật Chấn không chịu thả người, liền nói, “Ta không có yêu cầu khác, chỉ cần ngươi thả nàng.”
Da Luật Chấn có chút nghi hoặc, hỏi, “Ngươi không phải thực ghét nữ nhân này sao? Như thế nào đột nhiên thay nàng ta cầu xin?”
Tiêu Lương nghe xong cũng không bối rối, chính là nói, “Ta thiếu Hứa Vinh nhiều như vậy, thầm nghĩ ngày sau không muốn hắn hận ta.”
Da Luật Chấn nghĩ nghĩ, đối thủ hạ gật gật đầu, rồi lại nói, “Ta dẫn nàng lại đây, ngươi đem bản vẽ cho ta!”
Tiêu Lương gật đầu, “Có thể.”
Da Luật Chấn đi ra khỏi ngôi miếu hoang, tự mình áp Liễu Nga, hướng phía Tiêu Lương mà đi. Triệu Phổ đối mọi người nói, “Như thế này Tiểu Lương Tử sẽ cứu Liễu Nga, đồng thời bắt luôn Da Luật Chấn. Chúng ta chia làm hai đường đi qua, ngăn lại hộ vệ Liêu Quốc cho hắn!”
Tiểu Tứ Tử sắn tay áo, “Ân!”
Công Tôn một tay ôm hắn lại, dặn dò, “Ngươi chờ ở chỗ này cho ta!”
Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể quệt miệng ở tại chỗ ngồi chờ.
Lúc này, Da Luật Chấn đã muốn áp giải Liễu Nga đến trước mặt Tiêu Lương, “Người đã ở đây. Vật kia đâu?”
Tiêu Lương đưa tay vào trong ngực tìm, xuất ra một quả ngân khóa đưa qua.
Da Luật Chấn trong mắt lộ ra sắc mặt vui mừng, vừa định đưa tay ra tiếp, chỉ thấy Tiêu Lương cầm ngân khóa phóng lên không, thân thủ nâng. Đồng thời như thế, Tiêu Lương mạnh mẽ túm lấy cổ tay hắn, tay kia cầm Liễu Nga qua, nâng tay hướng phía sau mà phóng.
Liễu Nga bị quăng ra ngoài, Hoa Phi Phi vừa lúc từ trong rừng đi ra, ở trên không đem Liễu Nga tiếp được, vững vàng đáp xuống đất. Đồng thời, Triệu Phổ bọn họ còn có ảnh vệ đều xông ra ngoài, ngăn cản mấy thủ vệ Liêu Quốc hướng tới Tiêu Lương. Lúc này, quân mai phục của Long Nhất Phương cũng xông ra, đem mọi người bao vây lại.
Ba mươi thủ vệ của Da Luật Chấn không phòng bị, đều bị bọn người Triệu Phổ điểm huyệt đạo. Vừa thấy đại sự không ổn, Da Luật Chấn đã nghĩ muốn giải khai tay Tiêu Lương ra, xoay người chạy trốn. Nhưng liền ngay tại lúc hắn xoay người, đột nhiên trước mắt có cái gì lông xù chợt lóe, chính mình lại bị thứ gì mềm mềm mại mại đụng trúng.
Da Luật Chấn một chút không lưu ý, ngưỡng mặt ngã quỵ, liền thấy trên cổ là một thanh đao thật lớn, Tiêu Lương cúi đầu đối hắn cười lạnh, “Da Luật Chấn, thúc thủ chịu trói đi!”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn cũng chạy tới, Tiểu Tứ Tử đi đến Thạch Đầu bên cạnh Da Luật Chấn, đưa tay sờ sờ đầu nó, tán thưởng, “Thạch Đầu, bộ dáng rất soái!”
Thạch Đầu chi chi kêu vài tiếng, lại nhìn Da Luật Chấn, chỉ thấy hắn ngẩng mặt nằm trên mặt đất, trên mặt không có chút thất vọng hay sợ hãi nào, mà là nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử ngây ngẩn cả người.
Tiểu Tứ Tử cũng không quản hắn, cùng Long Thiên Lý chạy lại cởi trói cho Liễu Nga, Hoa Phi Phi cũng giải khai á huyệt cho nàng.
“Ngươi là Liễu Nga phải không?” Tiểu Tứ Tử hỏi nàng.
Liễu Nga liên tục gật đầu, ách cổ họng hỏi, “Bảo bối của ta đâu? Nó có khỏe không?”
“Ngươi yên tâm đi!” Tiểu Tứ Tử đối nàng nói, “Bảo bối tốt lắm, béo rất nhiều. Hứa Vinh cũng ở nơi này, phụ thân ngươi……” Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Lưu Mặc Hải chạy nhanh tới, miệng kêu, “Khuê nữ a! Khuê nữ……”
Liễu Nga nhìn thấy Lưu Mặc Hải, rốt cuộc gánh nặng trong lòng cũng được trút bỏ, liền ngất đi.
Long Thiên Lý vội vã sai người mang cáng tới đưa nàng qua một bên nghỉ ngơi, Công Tôn tiến lên bắt mạch cho nàng, nói, “Đừng lo, chỉ là mấy ngày này lo lắng quá độ nên mới ngất đi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Mà lúc này, Da Luật Chấn được hai ảnh vệ kéo lên, Triệu Phổ chắp tay sau lưng đi tới, cao thấp đánh giá Da Luật Chấn một chút.
Tầm mắt Da Luật Chấn rốt cuộc cũng từ người Tiểu Tứ Tử mà thu về, nhìn Triệu Phổ, “Ngươi chính là cửu vương gia Triệu Phổ?”
Triệu Phổ gật gật đầu.
“Quả nhiên cùng đồn đãi giống nhau.” Da Luật Chấn khẽ cắn môi, “Ta có ba người ca ca, đều là bại dưới tay ngươi, mà không thể kế thừa vương vị!”
“Thật không.” Triệu Phổ gật gật đầu, “Đáng tiếc ta cũng không nhớ rõ.”
“Ngươi không cần quá kiêu ngạo!” Da Luật Chấn cười lạnh nói, “Đại Liêu chúng ta, nhất định sẽ diệt Đại Tống các ngươi!”
Tiểu Tứ Tử đưa tay kéo kéo ống tay áo Công Tôn, thấp giọng hỏi, “Thiên Thiên không phải đã nói sao, nguyên triều sau này của Đại Tống, sẽ không cùng Liêu Quốc hay Tây Hạ xảy ra chuyện gì sao?”
Công Tôn cả kinh, vội vàng đưa tay che miệng Tiểu Tứ Tử lại, nhỏ giọng nói, “Thiên Thiên nói là nói hưu nói vượn, đừng tưởng thật, về sau không được nói nữa!”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, “Thiên Thiên mới sẽ không gạt người đâu!”
“Đáng tiếc, ngươi hiện tại đã là tù nhân.” Triệu Phổ đối thủ hạ nói, “Đều áp giải về, đuổi về hoàng thành, để cho hoàng thượng xử lý đi.”
“Dạ!” thuộc hạ làm ra một mộc lao, đem Da Luật Chấn đóng vào trong, Da Luật Chấn cũng cười ha hả, ngạo mạn nói với Triệu Phổ, “Ngươi cho rằng hoàng đế Đại Tống các ngươi sẽ giết ta? Nếu là giết ta, tất nhiên sẽ làm cho Liêu Quốc cùng Đại Tống các ngươi khai chiến, Đại Tống các ngươi đánh giặc, sợ nhất chính là Liêu Quốc chúng ta……”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thanh Ảnh một bên tiến đến cho một bạt tai, Da Luật Chấn sửng sốt, Thanh Ảnh bọn họ cười nói, “Có vương gia ở đây, các ngươi kiêu ngạo cái gì? Năm đó là ai bị đánh phải lui ba trăm lý? Là đại vương các ngươi! Phụ thân ngươi! Quên rồi sao!”
Da Luật Chấn cắn răng, “Ngươi dám đánh ta?”
Xích Ảnh đứng một bên cười, “Đánh ngươi đó là khinh, cho dù đem ngươi làm thịt ngay tại chỗ này, cũng không ai thấy không ai biết!”
“Ai……” Triệu Phổ cười khoát khoát tay áo, “Tiểu Tứ Tử, đem vật đó đến đây!”
Tiểu Tứ Tử nghe được Triệu Phổ gọi, liền chạy qua, từ trong ngực lấy ra, là một tờ giấy điểm chỉ, còn có mực đỏ đóng dấu.
Da Luật Chấn thấy Tiểu Tứ Tử chạy tới trước mắt, sửng sốt thật lâu, sau hỏi hắn, “Ngươi gọi là Tiểu Tứ Tử?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên liếc hắn một cái, xoay mặt đi không thèm quan tâm đến hắn, tâm nói, không cần cùng người hại Tiểu Thiên Thiên nói chuyện!
Tiêu Lương thấy Da Luật Chấn ánh mắt khác thường, khẽ nhíu mày, đem vật trong tay Tiểu Tứ Tử tiếp nhận, rồi đem hắn che chở phía sau, đem giấy điểm chỉ cùng mực đỏ đóng dấu cấp Da Luật Chấn, nói, “Ngươi từ nơi này khai thác hoàng kim, tổng cộng có tám trăm ngàn lượng, đây là biên nhận, ngươi ấn thủ ấn (dấu tay) lên, chúng ta thay ngươi giao cho phụ vương ngươi, sau đó sẽ thả ngươi về.”
“Ngươi……” Da Luật Chấn nhíu chặt chân mày, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho các ngươi uy hiếp?”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Theo ta được biết, mấy ca ca kia của ngươi đều hy vọng ngươi chết, bởi vì phụ thân ngươi yêu thương ngươi nhất, tương lai có khả năng kế thừa ngai vị cũng là ngươi…… Ngươi đoán, nếu chúng ta giết ngươi, sau đó cùng ca ca ngươi làm một cái giao dịch, nói không chừng hắn còn có thể ngăn cản phụ thân ngươi tấn công Đại Tống đi?”
Da Luật Chấn sắc mặt trắng bệch, cúi đầu cân nhắc một chút, sau khi cân nhắc thật kĩ càng, vươn tay, ấn ấn vào mực đỏ, rồi ở trên giấy điểm chỉ mà ấn một thủ ấn thật to.
Triệu Phổ vừa lòng cầm biên lai đưa cho Long Nhất Phương, dặn dò, “Sự tình này ngươi phụ trách làm cho thỏa đáng đi.”
Long Nhất Phương gật đầu, “Dạ!”
Theo sau, Triệu Phổ kêu mọi người áp tải Da Luật Chấn về nha môn, còn hắn thì đi viết một phong thư, Long Nhất Phương phái rất nhiều nhân mã, áp giải Da Luật Chấn về Khai Phong.
Không nói tới Da Luật Chấn, mà quay về nha môn của Long Thiên Lý, quả thực là chuyện vui không ngừng.
Liễu Nga cứu được về, Hứa Vinh bệnh cũng trở tốt, bảo bối cũng tìm được mẫu thân nó, một nhà trải qua kiếp nạn rốt cuộc cũng được đoàn viên. Lưu Mặc Hải đem sự tình từ đầu đến cuối đều nói cho Hứa Vinh, Hứa Vinh chính thức nhận người thân, nói không muốn quay về Khai Phong nữa, mà muốn một nhà cùng nhau sống cuộc sống điền viên, đem bảo bối nuôi lớn, hảo hảo kính hiếu với Lưu Mặc Hải.
Tiểu Tứ Tử luôn ở bên cạnh nhìn, bảo bối có mẫu thân nó xong, sẽ không náo loạn, tuy rằng vẫn cùng hắn cười khanh khách, nhưng rõ ràng vẫn là thân thiết với Liễu Nga hơn. Tiểu Tứ Tử tuy thấy nó cao hứng, nhưng vẫn là có chút mất mát.
Đại khái qua hơn mười ngày, từ hoàng thành truyền thánh chỉ tới, khen ngợi phong thưởng cho Long Nhất Phương cùng Long Thiên Lý, còn ban thưởng ruộng tốt cùng nhà cửa cho Lưu Mặc Hải. Hơn nữa còn thưởng cho Tiểu Tứ Tử một khối kim bài nho nhỏ, chỉ thấy trên mặt kim bài viết to bốn chữ — KIM BÀI THẦN BỘ.
“A!” Tiểu Tứ Tử tâm tình mất mát rốt cuộc cũng khôi phục, cầm kim bài xem tới xem lui.
“Tiểu Tứ Tử, ngươi thật lợi hại nha!” Long Thiên Lý bước tới vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, “Nhanh như vậy mà đã trở thành thần bộ rồi!”
Tiểu Tứ Tử vui vui vẻ vẻ, cầm kim bài thật cẩn thận, nói với Tiêu Lương, “Này Tiểu Lương Tử nha, án kiện này đã giải quyết xong, không bằng chúng ta khởi hành đi bắt đạo tặc khác đi!”
Tất cả mọi người tỏ vẻ đồng ý, Long Thiên Lý thật ra lại có chút không nỡ, cầm lấy tay Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi phải đi sao? Ở thêm ít lâu nữa đi!”
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ hắn, “Tiểu am thuần, ta sẽ trở về thăm ngươi, ngươi phải làm tốt chức trách của mình đó!”
“Ân.” Long Thiên Lý gật đầu, “Ta mới vừa cùng Hứa Vinh nói qua, hắn nói nguyện ý ở lại nha môn của ta làm gia sư, đại ca cũng để lại một ít hộ vệ cho ta, ta để cho bọn họ làm bộ khoái. Tiếp đó, ta nhất định sẽ hảo hảo mà cai quản Huy Châu phủ!”
Hai người ước định năm sau gặp lại, mọi người thương lượng một chút, quyết định ngày mai lên đường.
Đêm đó, Mục Phương cấp mọi người một bữa đại tiệc với mỹ thực phong phú, mọi người ăn uống tới đêm khuya rồi mới giải tán.
Vừa về tới viện, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu ngửa mặt lên trời ngắm sao, cùng Tiêu Lương nói, “Tiểu Lương Tử, tuy ta không nỡ bỏ mọi người, bất quá lúc này đây thực vui vẻ nha!”
Tiêu Lương sờ sờ đầu hắn, “Nếu ngươi nhớ bảo bối, chúng ta còn có thể quay về nhìn nó, lần này chúng ta đi cùng Mục Phương và Hoa Phi Phi, ngày sau nhất định sẽ càng náo nhiệt, có phải hay không?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu. Chính lúc này, Liễu Nga cùng Hứa Vinh ôm tiểu bảo bối đi vào.
“Nha, Tiểu Thiên Thiên!” Tiểu Tứ Tử tiếp nhận tiểu bảo bối từ tay Liễu Nga mà ôm vào lòng, vỗ vỗ nhẹ nhẹ chơi đùa với nó, chợt nghe Liễu Nga nói, “Tiểu vương gia, nghe nói trong khoảng thời gian này, đều là ngươi chiếu cố bảo bối, chúng ta đã thương lượng một chút, đặt tên cho bảo bối là Lưu Diệu Thiên.”
“Lưu Diệu Thiên!” Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Tên thật thần khí a!”
“Hứa thượng thư mặc dù có sai, nhưng là hắn đối với ta vẫn rất tốt.” Hứa Vinh cười nói, “Ta đặt tên cho bảo bối có chữ Diệu này, là hy vọng nó về sau sẽ đi vào chính đạo.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tên này rất hảo!”
Phu thê hai người ngồi chơi chốc lát, rồi để bảo bảo ở lại cùng Tiểu Tứ Tử, nói là đêm nay để cho nó ngủ cùng Tiểu Tứ Tử, sau đó liền rời đi.
Đến đêm, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương mỗi người ngủ một bên, để cho bảo bối nằm ở giữa, Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng mà bóp bóp cánh tay nhỏ bé của nó, đem khối tiểu ngọc bội tùy thân trên cổ tháo xuống, đeo vào cho nó, “Tiểu Thiên Thiên, ngươi về sau phải nhớ ta nha, chờ ta thành danh bộ, ta nhất định sẽ quay về đây gặp ngươi!”
Tiêu Lương dùng chăn đắp hảo cho Tiểu Tứ Tử cùng bảo bối, vươn tay ôm một lớn một nhỏ cùng đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị đi xa.
Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý cáo biệt xong, liền cùng phu thê Hứa Vinh cáo biệt, tiểu bảo bảo tựa hồ cảm giác được Tiểu Tứ Tử phải đi, oa oa khóc rống lên. Mọi người đều giật mình, bảo bối bình thường vẫn rất ngoan, cơ hồ rất ít khóc, càng đừng nói là khóc tới thương tâm như vậy.
Tiểu Tứ Tử đôi mắt cũng có chút đỏ, hôn hôn nó, nhảy lên Thạch Đầu cùng mọi người từ biệt, xoay người, xuất phát về hướng tây.
Đi ra ngoài thành Huy Châu, Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn cùng Triệu Phổ, “Phụ thân, các ngươi không trở về Tiêu Dao đảo a?”
Công Tôn không nỡ, Triệu Phổ lại nói, “Ách…… Tiểu Tứ Tử, ngươi như thế nào lại đuổi chúng ta về a?”
Tiểu Tứ Tử cúi đầu, thầm nói, “Ta cũng rất muốn cùng phụ thân một chỗ…… Nhưng là đâu được, ta muốn chính mình tung hoành thiên hạ, chỗ nào có tung hoành thiên hạ còn mang theo cả phụ thân thần bộ.”
Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ nhìn Công Tôn, Công Tôn gật gật đầu, tiến lên hôn Tiểu Tứ Tử mấy cái, nói, “Chúng ta đi rồi, ngươi cần phải cẩn thận. Nhớ rõ a, không được để người ta sỗ sàng!” Nói xong, liếc mắt nhìn Tiêu Lương một cái.
Tiêu Lương theo bản năng sờ sờ mũi, ngước nhìn trời.
Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn ôm nhau chốc lát, cáo biệt hắn cùng Triệu Phổ, khởi hành rời đi.
……
“Chúng ta kế tiếp đi chỗ nào đây?” Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, cầm trên tay danh đạo hoàng bảng, Hoa Phi Phi một bên chỉ vào đệ tam hào quái đạo (quái đạo đứng thứ 3 trong danh sách), nói, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta kế tiếp chiến đấu tới Thục Trung đi, đi tróc nã thiên hạ đệ nhất quái đạo, Ô Đầu lão quái.”
Tiểu Tứ Tử nhìn Mục Phương, “Ô Đầu lão quái, rất lợi hại sao?”
“Hắn được giang hồ xưng là đệ nhất quái đạo, nghe nói là thần trộm!” Mục Phương đáp lời.
“Hảo!” Tiểu Tứ Tử thu hồi hoàng bảng, “Chúng ta đây đi Thục Trung!”
……
Thấy bọn người Tiểu Tứ Tử đi xa, Công Tôn đứng ven đường điểm chân nhìn xung quanh, Triệu Phổ hỏi hắn, “Thân ái? Có đi cùng không?”
Công Tôn do dự thật lâu, mới có chút không nỡ nói, “Không…… Không đi theo.”
Đang nói chuyện, thấy Hắc Ảnh chạy về, báo cáo, “Vương gia, vương phi, tiếp theo Tiểu Tứ Tử sẽ đi đến Thục Trung!”
Công Tôn nghe xong nhẹ nhàng ừ một tiếng, vừa định quay trở về, đã bị Triệu Phổ kéo lại, hắn hỏi Hắc Ảnh, “Đều chuẩn bị tốt chưa?”
“Chuẩn bị tốt!” Hắc Ảnh đối xa xa thủ thế, liền thấy có người đánh một chiếc xe ngựa lại đây, Triệu Phổ mang theo Công Tôn nhảy lên xe ngựa, nói với xa phu, “Đi Thục Trung!”
Công Tôn ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhích lại hôn hai má hắn, cười nhẹ, “Cùng ta khách khí cái gì? Muốn đi liền đi thôi, người đừng nói, đi theo Tiểu Tứ Tử cũng rất có ý tứ a!”
Công Tôn nghe xong sửng sốt thật lâu, đột nhiên tiến lại hôn Triệu Phổ một ngụm…… Lúc này đến phiên Triệu Phổ ngây ngẩn cả người…… Hai người nhìn nhau nửa ngày, Triệu Phổ một phen ôm Công Tôn lên, “Thân ái! Chúng ta đến làm chút vận động đi!”
……
Nửa tháng sau, Liêu Quốc đưa tám trăm ngàn lượng hoàng kim đến làm tiền chuộc, đem Da Luật Chấn đổi trở về. Rời khỏi Khai Phong phủ, Da Luật Chấn gọi mật thám tới, nói, “Trước không quay về, các ngươi đi hỏi thăm một chút, Tiểu Tứ Tử bọn họ đi nơi nào!”
Thị vệ đi theo hắn có chút kì quái hỏi, “Vương gia, không trở về Đại Liêu sao?”
Da Luật Chấn lắc đầu, thản nhiên nói, “Cái kia, Tiểu Tứ Tử…… Thật sự đáng yêu nha.”