[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 56



Từ trong ngân khóa được mở ra, Tiểu Tứ Tử rút ra được một cuộn da dê, thật cẩn thận không gỡ sợi chỉ buộc màu đỏ, mọi người cùng liếc nhìn nhau một cái, Công Tôn tiếp nhận cuộn da dê, gỡ xuống sợi chỉ buộc nó ra, nhìn thấy đó là một tấm bản đồ, còn có một số nơi được đánh dấu đỏ rõ ràng trên bản đồ.

“Đây là bản đồ của Đại Tống ta.” Triệu Phổ nhíu mày.

Long Nhất Phương ở bên cạnh đưa tay chỉ vào một điểm bên phải ở phía dưới một chút, nói, “Này không phải là vị trí của Huy Châu phủ sao? Ta đóng quân ngay tại phụ cận nơi này, cho nên đối với địa hình nơi này tương đối quen thuộc.”

“Điểm đỏ này hơi lệch một chút.” Long Thiên Lý nói, “Là vị trí của Tang Thi lĩnh.”

Mọi người liếc nhìn nhau, Mục Phương chỉ vào phương bắc một chút, “Vùng tây bắc này là Thanh Sơn lĩnh, trước đây cũng phát hiện có mỏ vàng.”

“Nói như vậy, đây là bản đồ chỉ vị trí của những mỏ vàng ở Đại Tống ta?” Tiêu Lương hỏi.

“Khả năng rất cao.” Triệu Phổ gật gật đầu, nhíu mày khó hiểu, “Ngân khóa của bảo bối, vì sao lại có một cơ quan như vậy a?”

Hoa Phi Phi luôn cúi đầu một bên đột nhiên mở miệng nói, “Ta nhớ rõ Hứa Vinh đã nói rõ với ta, ngân khóa này là đồ gia truyền của hắn, trước kia khi hắn còn nhỏ, phụ thân hắn đã đeo cho hắn…… Cho nên mới đeo cho bảo bối, bảo là cầu bình an.”

“Hứa Vinh?” Công Tôn chau mày, “Hay nói cách khác, thứ này là của thượng thư đại nhân!”

Tiểu Tứ Tử ôm bảo bối chớp mắt mấy cái, nói, “Tiểu Thiên Thiên nha, phụ thân ngươi nguyên lai là thương ngươi như vậy, đem cả gia sản lớn như vậy truyền cho ngươi, khó trách gia gia ngươi mới mặc kệ a!”

Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc nhìn nhau, Mục Phương cầm lấy bản vẽ cẩn thận nhìn, lắc đầu, chỉ vào hai điểm đỏ ở phần trung tâm và phía nam, “Hai địa phương này, không có ghi chép lại là có mỏ vàng tồn tại.”

Triệu Phổ cau mày suy nghĩ thật lâu, ngồi xuống một bên, nói, “Ta trước kia có nghe Bát ca nói qua…… Hơn hai mươi năm trước, triều đình xác thực mở một cuộc tìm kiếm kim mạch.”

“Hơn hai mươi năm trước?” Công Tôn cảm thấy hứng thú.

Triệu Phổ gật gật đầu, “Ta trước đây hằng năm ta đều cùng hoàng nương đến ở Khai Phong một đoạn thời gian, bình thường đều ở trong phủ của Bát ca, cũng không xuất môn, cho nên mỗi ngày chỉ ở tại vương phủ nhàm chán…… Ta nhớ rõ lúc ấy có một công tượng (thợ thủ công) vùng Mạn Bắc đi vào vương phủ, trình lên cho Bát ca một thượng hạng, một chậu rửa mặt lớn đựng toàn là đá vàng.”

“Đá vàng?” Công Tôn tò mò.

“Công tượng kia gọi là Lưu Mặc Hải, là một nhân công luyện kim, chuyên tìm mỏ vàng. Y nói ở dưới đất Đại Tống có rất nhiều mỏ vàng, nhưng là người khác cùng năng lực đều có hạn, cho nên hy vọng Bát ca có thể khởi bẩm với phụ hoàng, đem mỏ vàng ở khắp nơi khai thác lên, này cũng coi như là tạo phúc cho hậu nhân.” Triệu Phổ không nhanh không chậm giải thích cho mọi người.

“Lưu Mặc Hải.” Công Tôn gật gật đầu, “Tên này ta cũng nghe nói qua, là Đại Tống đệ nhất thợ kim hoàn, bất quá nghe nói hắn về sau lại chết ngoài ý muốn.”

“Không sai.” Triệu Phổ gật đầu, “Lúc ấy, sau khi Bát ca đem chuyện này nói cho phụ hoàng. Phụ hoàng phi thường cao hứng, cố ý ban thưởng cho Lưu Mặc Hải, phong cho y làm thợ hoàn kim đệ nhất của Đại Tống ta, lệnh cho y mang theo nhiều binh mã đi tìm kiếm mỏ vàng, nếu y có thể tìm ra năm chỗ có mỏ vàng, liền ban thưởng cho y ruộng đất ngàn mảnh, gia tài bạc triệu, làm cho con cháu y đời đời đều là quan to lộc hậu. Mà lúc ấy, người đi tìm hoàng kim cùng với Lưu Mặc Hải, chính là người đang đảm nhiệm chức thị lang — Hứa Diệu.”

“Nga…… Vậy rất có khả năng tranh vẽ này là do Hứa Diệu họa lại?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

“Ân…… Nhưng là lúc ấy có người nói rằng Lưu Mặc Hải vì bệnh tật mà chết trên đường, chỉ mới tìm được ba chỗ có kim mạch ở phương bắc.” Triệu Phổ nói tiếp, “Tuy rằng kế hoạch không thành công, nhưng là ba mỏ vàng tìm được cũng thật khó lường, phụ hoàng cũng không truy cứu Lưu Mặc Hải nữa, còn cho Hứa Diệu thăng chức, nên sau này hắn mới trở thành thượng thư.”

“Nói như vậy, ta cũng nghe Hứa Vinh nói qua, hắn không có mẫu thân, Hứa Diệu là hơn hai mươi năm trước, khi xuất hành ra ngoài, gặp được một cô nương Mạn Bắc, thành thân rồi sinh ra hắn, bất quá mẫu thân hắn sinh non mà chết.” Hoa Phi Phi nói, “Có thể hay không nơi này có chuyện kì quái đi?”

“Ân… Nếu Hứa Diệu không có tâm tư, vốn không có lý do đem bản vẽ này giấu kín. Mặt khác, mỏ vàng ở Tang Thi lĩnh xác thực là đã bị khai thác qua…… Hứa Diệu đuổi giết Liễu Nga, hơn nữa ngay cả oa nhi cũng không buông tha, rất có khả năng chính là vì chuyện của mỏ vàng, Liễu Nga sẽ đến nơi này, cũng có thể là phát hiện ra cái gì rồi.” Tiêu Lương nói.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ta thấy hẳn là có chuyện như vậy.”

“Nếu thật sự là như vậy……” Triệu Phổ hơi chau mày, cầm lấy bản vẽ, “Nếu bí mật của bản vẽ này bị lộ, liền đem một nhà Hứa Diệu ra chém đầu!”

“Trảm cả nhà sao?” Tiểu Tứ Tử nóng nảy, ôm tiểu bảo bối nói, “Kia không phải Thiên Thiên cũng sẽ bị trảm? Ta mới không cần đâu, bảo bối nhỏ như vậy, nó lại không biết gì. Hơn nữa, nếu là sai lầm thì cũng là sai lầm của mình gia gia nó thôi, để làm chi muốn trách phạt người khác?” Vừa nói, vừa kéo kéo áo của Triệu Phổ, “Cửu Cửu, nếu hoàng thượng thật sự muốn trị tội bọn họ, ngươi nói hắn đi, ngươi không phải thúc thúc hắn sao?”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Ngươi đừng vội, Tiểu Thiên Thiên cùng Liễu Nga phát hiện bí mật này, sẽ không cần chết, vẫn có công chi thần. Bất quá cứ như vậy, mẫu tử các nàng có thể bình an vô sự, nhưng Hứa Vinh cùng Hứa Diệu thì khó thoát khỏi tội chết. Vô luận là Hứa Vinh có biết chuyện này hay không, đều sẽ bị liên lụy.”

“Nhìn hắn khinh địch như vậy, đem ngân khóa cho bảo bối đeo, phỏng chừng là Hứa Vinh cũng không biết chuyện gì.” Hoa Phi Phi thở dài, “Thật khó nghĩ a.”

Tiểu Tứ Tử ôm bảo bối quơ quơ, nói, “Nếu Hứa Vinh không coi trọng Liễu Nga, một đoạn nhân duyên như vậy, cũng bí mật ngân khóa này vĩnh viễn cũng sẽ không bị phát hiện. Theo ta thấy nha, hắn cũng phải được thưởng công lao, hắn ánh mắt hảo!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử nói cũng có cái lý.

“Việc này còn cần phải bàn bạc kĩ hơn.” Triệu Phổ thu hồi bản vẽ, nói, “Mọi người cũng không được để lộ ra ngoài. Còn có, chuyện cấp bách trước mắt là phải tìm cho được Liễu Nga để hỏi, nàng hiện tại nơi nào không rõ, không biết có thể hay không gặp chuyện nguy hiểm.”

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, lại ngồi bàn bạc chút, sáng mai, Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Công Tôn, Triệu Phổ, còn có Tiểu Thiên Thiên cùng hai ảnh vệ đến Vô Lượng quan, hỏi thăm tin tức của Liễu Nga. Những người khác thì đều phân công nhau ra ngoài tìm, điều tra manh mối các nơi. Sau đó, mọi người cũng tự rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi.

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử cả ngày ôm bảo bảo chạy tới chạy lui, tựa hồ tình cảm rất tốt, liền hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, để làm chi mà cứ phải mang theo nó nha, kêu Bạch Ảnh bọn họ mang theo đi?”

Tiểu Tứ Tử không chịu, cười nói, “Ta thích bảo bối, mà nó cũng thích ta.”

Bảo bối ôm Tiểu Tứ Tử, mở to đôi mắt tò mò mà nhìn Công Tôn, tiểu quyền nắm chặt cổ áo Tiểu Tứ Tử, không chịu buông ra.

Công Tôn thở dài, “Ngươi mấy ngày nay đều cùng bảo bảo ngủ chung sao?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Thiên Thiên buổi tối ngủ rất ngoan, có đôi khi một mình nó ngủ trong nôi, có khi ngủ bên cạnh ta, cũng không có khóc.”

“Oa nhi này xác thực là rất ít khóc a.” Tiêu Lương cũng nói, “Hình như chỉ khóc có một hai lần đi.”

“Đúng a.” Tiểu Tứ Tử vỗ lưng bảo bảo, “Bởi vì Thiên Thiên thích nhất Tiểu Tứ Tử chứ sao.” Vừa nói, vừa chậm rãi đi vào trong, muốn dùng nước ấm lau người cho bảo bối.

Triệu Phổ thấy Công Tôn vẻ mặt lo lắng, liền hỏi, “Thân ái, không phải dấm chua của bảo bảo mà ngươi cũng ăn chứ?”

Công Tôn trừng mắt liếc hắn, hướng ghế đá trong viện ngồi xuống, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Thiên mới ở cùng nhau mới có vài ngày đi?”

“Đúng vậy.” Tiêu Lương gật gật đầu, “Tiểu Tứ Tử vẫn bế nó.”

“Ai……” Công Tôn lắc đầu, “Vậy mấy ngày nữa tách ra, nó sẽ khóc thảm a.”

Triệu Phổ cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, nhắc tới mới nhớ, cũng đúng a, tiểu bảo bảo cũng có phụ mẫu, cho dù Liễu Nga bất hạnh gặp nạn, nhưng chẳng phải còn phụ thân Hứa Vinh của nó sao. Nhìn tình cảm của Hứa Vinh đối với mẫu tử nàng, chắc chắn là muốn mang đứa nhỏ này trở về. Hơn nữa Tiểu Tứ Tử cũng chỉ là một tiểu tử choai choai đi, như thế nào có khả năng nuôi đứa nhỏ này lớn được. Mấy ngày nay ở chung với nó tình cảm hảo, chờ về sau tách ra, Tiểu Tứ Tử khẳng định sẽ rất thương tâm đi?

“Hẳn là không thể đi?” Triệu Phổ hỏi, “Tiểu Tứ Tử trong lòng nó chắc đã có chuẩn bị?”

“Loại chuyện này, dù có chuẩn bị cũng không có khả năng không buồn a.” Công Tôn bĩu môi, “Lúc ấy bọn họ mang Tiểu Tứ Tử cho ta làm con thừa tự, cũng nói cho ta dưỡng hai ba năm, chờ bệnh dưỡng tốt rồi, liền muốn lĩnh trở về.”

“A?” Triệu Phổ giật mình, “Kia vì cái gì sau này lại để lại cho ngươi?”

“Lúc ta nuôi Tiểu Tứ Tử đến năm ba tuổi, phụ mẫu thân sinh của nó đến mang nó trở về.” Công Tôn buồn bã trả lời, “Mới mang nó đi có nửa ngày, ta liền buồn không chịu nổi, nên đứng ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén, mỗi ngày đều khó chịu. May mắn vật nhỏ cũng không chịu thua kém, nó không tiếp nhận phụ mẫu nó, ai cũng không cho đụng, không ăn cơm cũng không ngủ, chính là cứ khóc mãi…… Nhịn hai ngày, phụ mẫu nó thật sự chịu không được, liền đem nó trả lại cho ta.”

Triệu Phổ cùng Tiêu Lương lại liếc nhìn nhau, dở khóc dở cười, vốn tưởng rằng Công Tôn sẽ đi đoạt đứa nhỏ nhà người ta, nhưng nghe hắn kể sao lại giống như người ta đoạt đứa nhỏ nhà hắn vậy.

Công Tôn thở dài, nói với Tiêu Lương, “Lúc này ngươi cũng nên chuẩn bị chút, nói với Tiểu Tứ Tử, để cho nó chuẩn bị tâm lý. Bảo bối này, sớm hay muộn gì cũng phải cùng hắn tách ra.”

Tiêu Lương nghe xong có chút vô lực, nhỏ giọng nói thầm, “Tiên sinh, ngươi nói có vẻ tốt hơn?”

Công Tôn trừng mắt nhìn hắn, “Tiểu Tứ Tử là tâm can bảo bối của ta, ta chỉ muốn nói điều làm cho nó cao hứng, không muốn làm cho nó mất hứng!”

“A……” Triệu Phổ cùng Tiêu Lương hít một ngụm khí lạnh, Công Tôn chính là thập tứ hiếu phụ thân a! Bất quá Tiêu Lương cùng Triệu Phổ lại nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, những lời Công Tôn nói, kì thật Tiểu Tứ Tử cũng nghe được.

Tiểu Tứ Tử vừa mới vào phòng, đã nghĩ muốn lau nước ấm cho bảo bối, nhưng nghe được Công Tôn bọn họ ở cửa đang nói về hắn, nên cũng lén đứng nghe. Nhưng là càng nghe về sau, trong lòng càng không biết là tư vị gì. Đúng vậy, sớm hay muộn gì hắn cũng phải cùng bảo bối tách ra.

Tiểu Tứ Tử trở về phòng, nhìn chằm chằm bảo bối đang nằm ngậm ngón tay trên giường, cảm giác mất mát mà ngồi xuống bên giường. Thạch Đầu trông thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ mất hứng, liền lắc lư mà đi tới, cái bụng phì phì ở chân Tiểu Tứ Tử cọ cọ, chi chi kêu, như là đang an ủi.

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu khổ sở nói, “Thạch Đầu nha…… Ta không muốn cùng bảo bối tách ra a.”

Thạch Đầu ngửi ngửi khuôn mặt Tiểu Tứ Tử, vươn đầu lưỡi liếm, ghé vào một bên, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, giống như cũng có cảm xúc như vậy.

Bên ngoài, Triệu Phổ nhìn Tiêu Lương, ý bảo hắn vào phòng an ủi Tiểu Tứ Tử, có cơ hội thì nên hảo hảo mà thể hiện, còn không thì cứ thừa dịp này mà sấn tới!

Tiêu Lương gật đầu với Công Tôn cùng Triệu Phổ, đẩy cửa vào phòng, mới vừa đi đến bên giường, Tiểu Tứ Tử đáng thương hề hề ngẩng mặt lên nhìn hắn một cái, tâm Tiêu Lương liền run lên, cái kia đau lòng nha…

Ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vỗ vỗ bả vai rồi ôm hắn, “Cẩn nhi, không sợ, chúng ta về sau hằng năm đều đến thăm tiểu bảo bảo. Hay kêu phụ mẫu nó cùng đến Tiêu Dao đảo ở, như vậy chúng ta có thể thường xuyên nhìn thấy bọn họ. Về sau chờ nó lớn lên một chút, ngươi dạy nó y thuật, ta dạy nó võ công, có được hay không?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc gật đầu, “Tiểu Lương Tử, ngươi thật tốt.” Nói xong, nhích lại gần, ở trên má Tiêu Lương hôn một cái.

Tiêu Lương lòng tràn đầy nhộn nhạo a… Nhộn nhạo…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv