Đến đêm, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ lặng lẽ đi tới hậu viện Lãng Ngọc sơn trang. Thạch Đầu cùng hai ảnh vệ thì chờ ở bên ngoài, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử thì trèo tường đi vào. Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn tường viện, thấy tường viện cao đại khái khoảng hai người chồng lên (nghĩa là người này đứng lên người kia, khoảng hơn 3.5 m), Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nếu như là đại hiệp, hẳn là thả người nhảy, khinh công bay lên trên tường viện, xem xét địa hình một chút, sau đó tiêu sái nhảy vào trong mới chuẩn……
Cho nên Tiểu Tứ Tử cũng dồn sức mà nhảy lên trên, nhưng là lần nhảy đầu tiên không có thành công, hắn chỉ rời mặt đất có một khoảng. Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Lương cũng đang dở khóc dở cười nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thật mất mặt, nên Tiểu Tứ Tử hắn quyết định lần thứ hai tuyệt đối không được thất bại. Hít một hơi thật sâu, nhảy lên…… Tiêu Lương lần này cũng rất phối hợp, giơ tay nâng lấy thắt lưng Tiểu Tứ Tử, nhảy đến đầu tường, theo sau lại nhảy lên nóc nhà hậu viện.
Tiểu Tứ Tử mơ mơ hồ hồ liền cảm thấy gió bên tai thổi vù vù, chờ đến khi hiểu được, chính mình đã ở trên đỉnh. Tiêu Lương nhanh nhẹn đem tay đặt trên thắt lưng Tiểu Tứ Tử thu về, Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn, cảm thấy buồn bực, vừa nãy giống như có người ôm thắt lưng hắn nha.
Tiêu Lương lại đối Tiểu Tứ Tử, “Suỵt.” Tận lực dẫn dắt đi chú ý của Tiểu Tứ Tử. Quả nhiên, Tiểu Tứ Tử nghĩ có người đến, nhanh ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nhìn về bốn phía, hỏi, “Chúng ta đi chỗ nào xem?”
Tiêu Lương suy nghĩ, nói, “Cẩn nhi, ngươi đoán, Hiệp Lãng Ngọc bọn họ đã phát hiện ra ngọc bị trộm hay chưa?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, “Đúng nga, Tiểu Lương Tử, ta xem trong sách có nói, Huyết cổ lúc dưỡng thành, không được phơi nắng nhiều, bằng không sẽ dễ chết…… Ngươi xem thời gian tiến cung lần này đã lùi lại…… Như vậy có thể thấy bọn họ sẽ nuôi Huyết cổ lớn thêm tí nữa, cho nên mới đem huyết ngọc để trong lầu các, cũng không mở cửa vào xem.”
“Như vậy rất tốt!” Tiêu Lương cười nói, “Lúc bọn họ phát hiện, nhất định thất kinh, sẽ dễ dàng bại lộ, mà chúng ta lại có thể xem xét nhiều khả năng.” Dứt lời, nghĩ nghĩ, nói với Tiểu Tứ Tử, “Đi! Chúng ta đến thư phòng xem thử!”
“Phải làm sao để người ta phát hiện huyết ngọc bị mất đây…… “ Tiêu Lương đang suy nghĩ chủ ý, Tiểu Tứ Tử bên cạnh đưa tay kéo kéo ống tay áo Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi đoán Hiệp Lãng Ngọc bọn họ vì cái gì lại muốn hỏa thiêu Lãng Ngọc các nha?”
Ánh mắt Tiêu Lương chợt lóe, “Đúng rồi, bởi vì huyết ngọc sợ lửa, chúng ta chỉ cần phóng hỏa lầu các kia, không sợ bọn họ không biết!” Nói xong, vừa quay mặt liền thấy Tiểu Tứ Tử ngồi xổm bên cạnh, mở to đôi mắt mà nhìn hắn, Tiêu Lương nhịn không được mà ghé lại gần Tiểu Tứ Tử, ở bên má hắn mà hôn một cái, “Cẩn nhi, ngươi một chút cũng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, được nhiều người thích.”
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, nghe Tiêu Lương nói mà trong lòng thấy ngọt, tính toán chút xíu, sáng hôm nay một cái, hiện tại một cái, buổi tối nói không chừng còn có một cái nữa đi. Như vậy là một ngày được Tiểu Lương Tử hôn ba cái, hơn nữa buổi tối còn ôm nhau ngủ nữa nha…… Ai nha, hôm nay một ngày mà luyện được một tháng nội lực, hảo lời a hảo lời!
Theo sau, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử rơi xuống trước cửa phòng Công Tôn. Lúc này, Công Tôn cùng Triệu Phổ đang ngồi trong phòng uống trà, Triệu Phổ nghe thấy động tĩnh liền quay sang, phát hiện là Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, liền mở cửa cho bọn họ tiến vào.
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn kinh hãi, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử một thân màu đen, trông thật luộm thuộm, còn có cái nơ con bướm phía dưới mũi, “Ngươi……”
Công Tôn một tay ôm chầm Tiểu Tứ Tử, một tay muốn gỡ nơ con bướm xuống. Tiểu Tứ Tử vội ngăn cản, “Không được đâu phụ thân, chúng ta như thế này là muốn đi mật thám, đây là ngụy trang.”
Công Tôn hung hăng trừng mắt, liếc Tiêu Lương một cái, lại thấy Triệu Phổ đứng bên cạnh nhẫn cười, Công Tôn quay lại nhìn nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử lúc nói chuyện làm cái nơ vừa động vừa động, nói không nên lời đáng yêu, cũng nhịn không được mà bật cười, đưa tay nhéo nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử.
Sau đó, mọi người cùng nhau thảo luận ý kiến, quyết định chia binh làm hai đường, Thanh Ảnh đi phóng hỏa, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh thì điều động binh mã lại đây, đem Lãng Ngọc sơn trang bao vây. Xích Ảnh thì ở ngoài, mang theo Thạch Đầu tùy thời mà đợi lệnh. Triệu Phổ cùng Công Tôn đường đường chính chính mà đi vào, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương thì đi mật thám.
“Đúng rồi phụ thân, Lãng Ngọc sơn trang lão trang chủ đã trở lại sao?” Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi.
“Đã trở lại.” Công Tôn nói, “Ta vừa mới bắt mạch cho hắn, hắn bị phong thấp là vì nhiều năm đi lại, phơi sương phơi nắng.
“Phơi sương phơi nắng?” Tiêu Lương giật mình, “Hắn lại không cưỡi ngựa đánh giặc, như thế nào có loại bệnh này a?”
“Lão đầu nhi là một võ tướng!” Công Tôn nói, “Nhìn thân thể cùng thần thái kia của hắn, phỏng chừng nửa đời trước là ở xa trường chinh chiến.”
“Lãng Ngọc sơn trang này quả nhiên là lai lịch bất minh.” Triệu Phổ gật đầu nói, “Lão nhân không phải người giang hồ, hơn nữa, hắn khẳng định không phải Tống binh (binh đội nhà Tống), bằng không ta sẽ nhận được, cho nên thân phận của hắn chắc chắn có vấn đề. Tây Vực kì độc, đừng nói lại là bọn ngoại tộc phá rối a.”
Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ngoài viện một trận ồn ào truyền đến, mơ hồ nghe thấy có người kêu lên, “Có chuyện rồi! Cháy rồi!” Sau đó, lại là một chuỗi âm thanh vang lên, bọn gia đinh đều chạy tới dập lửa. Hiệp Lãng Ngọc cũng nóng nảy, thét to một hơi, “Mau! Mau đem huyết ngọc ra trước đi!”
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử liếc nhìn nhau, trong lòng biết hẳn là do Thanh Ảnh ra tay.
“Cẩn nhi, chúng ta cũng đi đi, bằng không sẽ chậm.” Tiêu Lương nhanh chóng lôi Tiểu Tứ Tử ra khỏi phòng.
“Ân.” Tiểu Tứ Tử chạy vào trong viện, tiếp theo, dùng sức mà nhảy lên…… Đương nhiên, vẫn là không bay lên được…… Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực, vì cái gì mà mỗi lần đầu đều không được, đến lần thứ hai mới được a? Nghĩ, liền nhắm mắt, nhảy lên lần nữa…… Tiêu Lương chạy nhanh đến, nắm thắt lưng hắn, phóng lên nóc nhà.
Hai chân chạm vào mái nhà, Tiểu Tứ Tử vẫn còn buồn bực, khó hiểu hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi nói coi khinh công của ta có phải có vấn đề gì không nha? Vì cái gì mà cứ lần đầu tiên đều làm không được? Thế nào cũng phải đợi đến lần thứ hai.”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, tâm nói vật nhỏ ngươi cái gì mà khinh công a. Hắn cũng không trả lời, đơn giản vươn tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Tứ Tử, hướng thư phòng xa xa của Hiệp Lãng Ngọc nhảy tới.
Hai người ngừng lại, Tiêu Lương nhìn vào trong viện, thấy thư phòng của Hiệp Lãng Ngọc sáng đèn, cửa mở rộng. Hiệp Lãng Ngọc đại khái là vội vã đi cứu hỏa, cho nên không ở trong thư phòng là đúng rồi. Mà trong viện lại là một lão già đang đứng, dáng người khôi ngô, quần áo cũng chỉnh tề, đang hướng về phía đám cháy mà nhìn.
Chính lúc này, chỉ thấy một người lén lút chạy tới thư phòng, người nọ đi tới bên cạnh lão nhân kia, thấp giọng, “Tướng quân…… Người xem, chúng ta như vậy có phải hay không bị phát hiện a?”
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử giật mình mà nhìn nhau, bọn họ giật mình bởi hai chuyện, thứ nhất, vì người vừa chạy đến hai người có thể nhận được, đúng là gia sư ở huyện nha! Thứ hai, gia sư thế nào lại kêu lão nhân kia là tướng quân. Nhìn lão nhân vóc người phong độ, hẳn là như lời Công Tôn nói, đó chính là Lãng Ngọc sơn trang lão trang chủ mới đúng a, vì cái gì mà lại là tướng quân?
“Phụ thân!” Đang nói chuyện, lại thấy Hiệp Lãng Ngọc hối hả chạy vào, hô to, “Khó lường rồi! Huyết ngọc, huyết ngọc không thấy!”
“Cái gì?” lão nhân vừa nghe liền kinh hãi, hung hăng trừng mắt nhìn Hiệp Lãng Ngọc, “Như thế nào lại không thấy? Không phải nói là Giang Nam ngọc không trộm đi sao?! Ngươi là đồ súc sinh vô dụng, toàn bộ kế hoạch bởi ngươi mà bị hủy! Còn không mau phái người đi tìm?!”
“Ta xem, cũng không cần tìm.” Lão nhân vừa mới nói xong, chợt nghe từ thư phòng truyền đến một thanh âm khác, theo sau chỉ thấy một người chậm rãi đi ra, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ hết sức thong thả. Mà người vừa bước ra đó, chính là tên hộ vệ luôn theo bên người Hiệp Lãng Ngọc – Hiệp Long.
“Vương gia, người không cần lo lắng, huyết ngọc lớn như vậy, rất khó khuân vác đi. Chúng ta lập tức phái người đi tìm!” Lão nhân giải thích với Hiệp Long, thái độ rất cung kính.
Hiệp Long hơi hơi khoát tay chặn lại, ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà, “Nếu muốn tìm huyết ngọc, trước cứ thử hỏi hai vị trên kia xem sao!” Nói xong, hắn nâng cổ tay, một đạo hàn quang theo tay hắn bắn ra, thẳng tắp bay về phía Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đang ẩn nấp.
Tiêu Lương khoát tay, “đinh” một tiếng, một quả Mặc Ngọc hoàng thạch (đại khái là một viên đá ngọc, là một loại ám khí, đó là cái tên của nó, ta để vậy cho nó kêu) cũng bay ra, vừa lúc đánh trúng mai phi tiêu kia, hai loại ám khí song song rơi xuống đất. Tiêu Lương khẽ nhíu mày, Hiệp Long này công lực quả không tồi, Tiểu Tứ Tử không có công phu, nên cũng sẽ không biết che giấu hơi thở, thực dễ dàng bị phát hiện.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử? Có phải hay không ta bị bọn họ phát hiện?”
Tiêu Lương nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, có chút áy náy, “Chúng ta ở ngay vị trí thư phòng có thể nhìn thấy, là đúng dịp.”
“Nga…… “ Tiểu Tứ Tử lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, “Chúng ta rất không cẩn thận.”
“Cẩn nhi, có sợ không?” Tiêu Lương hỏi hắn.
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không sợ!”
“Hảo!” Tiêu Lương kéo tay hắn, “Chúng ta đơn giản giáp mặt chất vấn bọn họ!”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử đứng lên, không đợi Tiêu Lương phản ứng lại đây đã nhảy xuống. Tiêu Lương khẩn trương, một phen hoảng hồn, chạy nhanh ôm hắn nhảy xuống, vững vàng rơi xuống trong viện. Đáp xuống xong, Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực, đối Tiêu Lương nói, “Tiểu Lương Tử, ta lần này một lần liền thành công nga!”
Tiêu Lương vô lực lắc đầu, quay sang nhìn những người trước mặt.
“Các ngươi là người nào?” Hiệp Lãng Ngọc chỉ tay vào Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, hỏi, “Rõ ràng là người của quan phủ, vì sao lại muốn đến trộm huyết ngọc?!”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không khỏi có chút tán thưởng nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử a, hắn thật sự lợi hại nha, chúng ta ngụy trang như vậy mà hắn còn nhận ra được nga!”
Tiêu Lương bất đắc dĩ, tâm nói khắp thiên hạ chỉ có ngươi đáng yêu như vậy, cho dù ngươi đem toàn bộ lụa che lại, mọi người ai cũng có thể nhận ra a.
Hiệp Lãng Ngọc lại thấy hai người còn có tâm tư nói đùa, căn bản không đem hắn để vào mắt, càng nghĩ càng giận, rống lớn một tiếng, “Người tới a, đem hai người này bắt lại cho ta!”
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Lương khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói, “Từ từ, Hiệp trang chủ, ngươi làm sao vậy? Chúng ta cái gì cũng không có làm a, chính bởi sợ Giang Nam ngọc đến trộm ngọc lần nữa, nên mới cố ý theo dõi. Ngươi vì sao lại muốn người đến bắt chúng ta?”
“Ách…… “ Hiệp Lãng Ngọc sửng sốt, xoay mặt nhìn Hiệp Long cùng lão nhân kia.
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử trao đổi ánh mắt, Tiêu Lương chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mày, nhẹ nhàng nhíu lại mắt, như là đang nói – Tiểu Lương Tử, Hiệp Lãng Ngọc này chỉ là một cái thùng cơm, một chút cũng không có tài cán gì!
Tiêu Lương tâm khiêu lên một chút – thật đáng yêu a!
Bất quá, hiện tại, biểu tình xấu hổ nhất là sư gia, hắn nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, lại nhìn qua Tiêu Lương, có chút hối hận.
Sư gia hối hận cái gì? Kì thật sư gia đã sớm biết thân phận của Tiểu Tứ Tử, hắn chính là nghĩ tiểu oa nhi này thấy làm bộ khoái thú vị, nên mới chạy đến đây chơi, sẽ không làm hỏng kế hoạch của bọn họ. Hơn nữa, tiểu oa nhi này có khả năng gì đâu, cho nên, vì không muốn phiền phức, hắn cũng không tiết lộ ra, không nói với Hiệp Lãng Ngọc thân phận thật sự của Tiểu Tứ Tử. Cái này thật đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa a.
“Sư gia, ngươi như thế nào lại ở chỗ này a?” Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn nhìn sư gia, thấy vẻ mặt hắn có điểm xấu hổ, liền hỏi, “Ngươi như thế nào lại gọi hắn là tướng quân nha? Hắn là quan viên Đại Tống sao?”
Lão nhân kia hơi hơi khoát tay, nói, “Tại hạ họ Hiệp, tuổi trẻ đã từng làm quan đánh giặc, cho nên sư gia mới gọi ta là tướng quân…… Hai vị là bộ khoái?”
Thấy lão nhân nói lãng sang chuyện khác, Tiêu Lương cười cười, xoay mặt nhìn Hiệp Long kia, cười lạnh, “Vị hộ vệ này hảo khí phái a…… Không phải kêu Hiệp Long sao? Như thế nào lại đổi thành Vương gia? Các ngươi sẽ không phải nói với ta, hắn họ Vương tên Gia chứ, hay là…… Tuổi trẻ đã làm Vương gia?”
“Hắc hắc……” Tiểu Tứ Tử nhịn không được bật cười, nhỏ giọng nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi đầu óc xoay chuyển thật nhanh nha! Lợi hại!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, trước mặt đang là chuyện nghiêm trọng, nhưng Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh chọc cho hắn tâm ngứa, nhịn không được mà nhích lại gần, hôn hắn một ngụm.
Nhãn tình Hiệp Long hơi nheo lại, đưa tay sờ sờ cái mũi, vừa định nói chuyện, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài có người cười hai tiếng, nói, “Đại Tống Vương gia cũng tốt, tướng quân cũng tốt, ta đều nhận được, chỉ cần nhìn một cái có thể dễ dàng nhận ra được.” Nhìn ra ngoài sân, chỉ thấy Triệu Phổ mang theo Công Tôn nghênh ngang tiến vào, còn có tri phủ Hồ Châu – Huyện ông vội vã chạy theo.
Triệu Phổ lúc này đã đổi một thân hoa phục Cửu Long, cả người toát lên một thân quý khí, nhìn Hiệp Long nhíu mày.
Huyện ông một bên đầu đầy mồ hôi, méo miệng, nói, “Sư gia…… Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Lúc này, bốn ảnh vệ cũng thả người vào trong viện, đứng phía trước Triệu Phổ, rút đao thủ thế đối với Hiệp Long, mà bên ngoài cũng truyền tới tiếng người ồn ào. Tổng binh thống lĩnh vùng Giang Chiết dẫn theo đại quân tiến vào, vọt vào đại viện, quỳ xuống hành lễ với Triệu Phổ, hô to thiên tuế.
Triệu Phổ vung tay lên, nói, “Đều miễn.” Nói xong, giơ tay chỉ đám người Hiệp Long, nói, “Hiệp phủ này, cấu kết kẻ thù bên ngoài, ý đồ ám sát Hoàng Thượng cùng Hoàng Thái Hậu, tội không thể tha thứ, hết thảy bắt lại cho ta!”
Tiểu Tứ Tử giương miệng nhìn, kéo kéo tay áo Tiêu Lương, nho nhỏ giọng, “Tiểu Lương Tử, Cửu Cửu thật là uy phong nha.”
Tiêu Lương thật sự nhịn không được, thừa dịp mọi người không chú ý, cầm lấy cánh tay mập mạp của Tiểu Tứ Tử mà hôn một cái.
“Ân……” Tiểu Tứ Tử nhanh giật lại tay, có chút ngượng ngùng mà giấu ra sau lưng, Tiêu Lương nhìn hắn cười. Mà Công Tôn từ xa xa lại nhìn thấy hết sức rõ ràng, tức đến điên người.