Lúc Tiêu Lương trở về, đã thấy Tiểu Tứ Tử ngồi vọc tới vọc lui trong hòm thuốc, cột mấy cái chai lọ vào xiêm áo thành một cái bọc nhỏ.
“Cẩn nhi, làm sao vậy?” Tiêu Lương tâm nói vẻ mặt này của Tiểu Tứ Tử chắc chắn là đang giận, liền bước đến bên người hắn, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Tứ Tử xoay đầu hướng ra cửa, liếc nhìn Phổ Độ còn đang uống trà kia một cái, “Hừ, người kia chán ghét.”
Tiêu Lương lắp bắp kinh hãi, tâm nói, Tiểu Tứ Tử không phải thích nhất Công Tôn tiên sinh sao. Tuy rằng đã hóa trang, nhưng lúc vừa rồi, không thấy hắn bày ra biểu tình không thích kia nha, liền hỏi, “Hắn làm sao vậy?”
“Hắn kiên quyết nói y thuật của hắn so với phụ thân tốt hơn.” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mày, “Ân, ta muốn cùng hắn tỉ thí y thuật.”
“Tỉ thí y thuật như thế nào a?” Tiêu Lương càng giật mình.
“Hắn nói, ngày mai, phụ thân Hiệp Lãng Ngọc sẽ trở về, người đó bị chứng phong thấp, chúng ta tỉ thí coi ai có thể trị khỏi cho người đó trước.” Tiểu Tứ Tử quyết tâm, “Ta nhất định phải thắng, sau đó thì phụ thân mới không thua kém hắn.”
Tiêu Lương hiểu được, là Công Tôn đùa Tiểu Tứ Tử đây mà.
“Đúng rồi Tiểu Lương Tử, ngươi đi tra xét xong, cảm thấy thế nào?” Tiểu Tứ Tử rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện quan trọng, liền hỏi Tiêu Lương, “Có hay không phát hiện ra manh mối của Giang Nam ngọc kia?”
Tiêu Lương tổng cảm thấy không thể nói chính mình vì muốn cho Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn có cơ hội một chỗ mới tránh đi chốc lát, đành qua loa đáp, “Ai, cũng không có manh mối gì.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Như thế nào thì chúng ta cũng phải đi trấn thủ ở những vùng lân cận a. Đêm nay nếu Giang Nam ngọc đến, chúng ta liền bắt hắn.”
Tiêu Lương nghĩ nghĩ, ngồi xuống hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi lần này có cảm thấy, nơi này có chút kì quái?”
Tiểu Tứ Tử cũng ngồi xuống, nhìn Tiêu Lương, “Làm sao kì quái?”
“Lãng Ngọc sơn trang này thế nhưng lại nhiều ngọc giả như vậy, ngươi đoán coi khối ngọc mà Vương Nhất Phách kia trộm đi có hay không cũng là giả?” Tiêu Lương có chút nghi vấn.
“Nga…” Tiểu Tứ Tử như nhớ ra, “Liễu nhi kia xác thực là có dùng dược…… Hơn nữa nàng cũng đã uống qua. Nếu thật là có độc, hẳn là nàng đã chết. Lần trước bắt mạch cho nàng không để ý kĩ, bằng không sẽ biết.”
“Vương Nhất Phách đã bị giết, nếu là do liên quan tới ngọc, vậy khối dược ngọc kia cũng rất kì lạ a?” Tiêu Lương hỏi.
Tiểu Tứ Tử ngẫm nghĩ một chút, “Lại nói, Vương Nhất Phách chết như thế nào, một chút manh mối đều không có.” Nói xong, điều chỉnh tư thế, đấm đấm bả vai, “Ân, buổi tối hôm đó, không biết hắc y nhân kia là ai. Đã tối như vậy mà hắn còn một mình vào rừng, rất có thể Vương Nhất Phách là do hắn giết.”
“Hẳn là không phải hắn.” Tiêu Lương lắc đầu, “Người nọ khi chạy vào rừng cây đã bị chúng ta đuổi theo. Khoảng thời gian này quá ngắn, Vương Nhất Phách có lẽ đã chết được một lúc.”
“Na, không phải là người kia cố ý dẫn chúng ta đi theo chứ?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Để cho chúng ta phát hiện thi thể?”
Tiêu Lương gật đầu, “Có khả năng đó. Mặt khác, không biết khối huyết ngọc kia có độc hay không?”
“Có thể là có.” Nói xong, Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng xuất ra một miếng huyết ngọc nhỏ, nói, “Có thể là kịch độc.”
“Ngửi vào thì có thể hay không trúng độc?” Tiêu Lương hỏi.
“Không chỉ ngửi có thể trúng độc, cho dù là đụng vào một chút thôi, cũng có khả năng trúng độc.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, “Thứ này nếu đem hiến vào hoàng cung, hoàng đế cùng Thái Hậu có khả năng sẽ trúng độc.”
Tiêu Lương gật gật đầu, lại thấy Tiểu Tứ Tử hai tay chống cằm nói thầm, “Nói đi cũng phải nói lại, lần này là may là nhờ Giang Nam ngọc a. Nếu hắn không nói muốn tới trộm ngọc, chúng ta cũng sẽ không tới Lãng Ngọc sơn trang, càng không thể phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa như vậy.”
Tiêu Lương sửng sốt, đột nhiên đập bàn một cái, la lên, “Đúng rồi!”
Tiểu Tứ Tử đang cầm chén trà định uống, cả kinh mà ném lun chén trà, vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Lương, như đang lên án — để làm chi làm ta sợ nha.
“Cẩn nhi, ta có làm ngươi sợ không?” Tiêu Lương nhanh chóng lấy khăn lau bàn, rồi lại cầm lên chén trà bị Tiểu Tứ Tử ném đi, “Là do ta quá kích động.”
“Ngươi nói cái gì đúng rồi a?” Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương.
“Cẩn nhi, ngươi để ý đi, phát hiện thi thể Vương Nhất Phách, Lãng Ngọc sơn trang huyết ngọc…… Tựa hồ như có người đưa chúng ta tiến vào tình tiết vụ án?” Tiêu Lương hỏi, “Giống như là có người đang âm thầm chỉ dẫn cho chúng ta?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ, “Đúng nga…… Ngươi vừa nói thì ta cũng cảm thấy có chút giống vậy.”
“Ta nghĩ đến một việc!” Tiêu Lương đột nhiên đứng lên, giữ chặt tay Tiểu Tứ Tử nói, “Đi, Cẩn nhi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi nơi nào nha?” Tiểu Tứ Tử đang tò mò, thì đã bị Tiêu Lương kéo ra ngoài. Mới ra tới cửa, đã thấy Thạch Đầu nằm úp sấp bên cái bàn đá, vô cùng thân thiết mà cọ cọ bên chân Phổ Độ kia. Phổ Độ cũng đưa tay nhẹ nhàng mà vuốt vuốt lông mao cho nó, mà tùy tùng trông rất giống Triệu Phổ kia thì đang ở bên cạnh.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng, Thạch Đầu liền đối hắn vẫy vẫy cái đuôi, xong lại tiếp tục cọ Phổ Độ.
Tiểu Tứ Tử hơi trợn tròn mắt, khó hiểu xoay mặt nhìn Tiêu Lương, Thạch Đầu rất sợ người lạ, như thế nào lại cùng người chưa gặp bao giờ thân thiết như vậy?
Tiêu Lương cũng có chút vô lực nhìn Triệu Phổ cùng Công Tôn, tâm nói hai người các người tốt xấu gì cũng thu liễm một chút được không a. Tiểu Tứ Tử tuy rằng ngốc, nhưng các ngươi mà còn như vậy thì khó mà không phát hiện a.
“Đây là động vật gì a, như thế nào lại đáng yêu như vậy?” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt như có chút hoài nghi, liền hỏi.
Tiểu Tứ Tử nháy nháy mắt, nghĩ chính mình đại khái là đa nghi, liền trả lời, “Ân, nó kêu Thạch Đầu, là trảo li.”
“Nga, trảo li a.” Công Tôn cười cười, gật đầu, vươn tay sờ sờ cằm Thạch Đầu, tâm nói, “Thạch Đầu a Thạch Đầu, ngươi phải hảo hảo mà bảo hộ Tiểu Tứ Tử a.”
“Cẩn nhi, chúng ta trước phải đi làm chút việc, thời gian cũng không còn nhiều lắm.” Tiêu Lương lôi kéo Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đang đầy hoài nghi ra sân. Đi được vài bước, thấy Tiểu Tứ Tử như vẫn còn đầy tâm sự, liền hỏi, “Cẩn nhi, nghĩ cái gì vậy?”
“Tiểu Lương Tử, ngươi thật sự không thấy là hai người kia quen mắt sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Có thể hay không là phụ thân cùng Cửu Cửu cải trang thành?”
“A……” Tiêu Lương cười gượng hai tiếng, nói, “Không…… Không thể nào.”
“Ân……” Tiểu Tứ Tử vuốt cằm, ngơ ngơ ngác ngác mà theo Tiêu Lương lên ngựa. Tiêu Lương để cho Tiểu Tứ Tử ngồi ở phía trước, ra roi thúc ngựa, hướng vào trong thành mà chạy.
Càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, Tiểu Tứ Tử thầm hạ quyết tâm, như thế nào cũng phải lén đi nhìn một cái, nhìn xem đến tột cùng có phải là cải trang hay không. Quyết định chủ ý xong, Tiểu Tứ Tử lúc này mới đột nhiên nhận ra Tiêu Lương đang mang theo hắn thúc ngựa mà chạy như điên, hoảng sợ, hỏi, “Tiểu Lương Tử, chúng ta muốn đi đâu a?”
“Đi Xuân Tiêu lâu.” Tiêu Lương trả lời.
Sắc mặt Tiểu Tứ Tử hơi hơi đổi, có chút mất hứng liếc một cái, nhỏ giọng nói thầm, “Vào lúc này, ngươi còn muốn phong hoa tuyết nguyệt a.”
“A?” Tiêu Lương khẽ sửng sốt, lập tức cười cười, giả hỏi, “Cẩn nhi, đi Xuân Tiêu lâu, cô nương nào nhìn tốt nhất?”
Tiểu Tứ Tử càng thêm tức giận, mặt không biểu cảm, “Hừ” một tiếng, không nói lời nào.
Tiêu Lương cười nói, “Chỉ nói giỡn với ngươi thôi, ta muốn đi tìm Liễu nhi kia.”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, quay đầu nhìn Tiêu Lương, “Ngươi hoài nghi Liễu nhi?”
“Ân.” Tiêu Lương gật đầu nói, “Ta hoài nghi chính là thân thể nàng ta.”
“Nga?” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Ngươi hoài nghi nàng là người nào a?”
“Còn nhớ ngày đó tại tửu lâu, chúng ta thấy Vương Nhất Phách tranh chấp với tiểu cô nương hát rong kia không?” Tiêu Lương cười nói, “Buổi tốt hôm đó nàng lặng lẽ theo chúng ta đến khách ***.Ta hoài nghi nàng còn có mục đích khác. Mà Liễu nhi kia…… Hành vi cử chỉ cũng có chút quái dị.”
“Nàng đi theo chúng ta đến khách *** khi nào?” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Ta như thế nào lại không biết nha?”
Tiêu Lương thấy chính mình lại lỡ miệng để lộ ra, liền lấp liếm, “Nga, nàng còn không tới gần, đã bị Thanh Ảnh bọn họ đuổi đi hết. Ta cũng không biết, là nhóm Ảnh Ảnh sau này mới nói cho ta biết.”
“Nga…” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu. Bỗng nhiên cảm thấy tay Tiêu Lương đặt bên hông ấn ấn bụng nhỏ mình, liền cọ cọ, có chút ngượng ngùng liếc Tiêu Lương một cái, “Không cho niết.”
Tiêu Lương nở nụ cười, “Cẩn nhi, bụng ngươi thật đáng yêu.”
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ, Tiêu Lương lại chê cười hắn béo, liền giãy giụa, “Không cho ngươi sờ.”
Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử trong ngực hắn cọ tới cọ lui không cho hắn sờ, tâm tình tốt, lại càng muốn niết. Hai người đang nói nói đùa đùa, đột nhiên thấy một tiểu nha đầu vọt ra trước mặt.
“A!” Nha đầu kia thấy con ngựa cao lớn hơn mình chạy tới, cả kinh kêu to, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Huy……” Tiêu Lương một tay mau mau lẹ lẹ túm chặt dây cương, một tay giữ chặt Tiểu Tứ Tử, hai chân kẹp chặt thân ngựa.
Con ngựa kia bị Tiêu Lương đột nhiên giữ chặt, “tê” dài một tiếng rồi dừng lại, chân sau liên tục thắng lại. May mắn Tiêu Lương kẹp chặt hông nó, mới không bị ngã sấp xuống.
Tiểu nha đầu kia thì đã muốn ngã lăn ra đất không dậy nổi.
“Ai nha, đụng vào người!” Tiểu Tứ Tử lập tức nhảy xuống, nghĩ muốn chạy qua chỗ nha đầu kia xem xét tình hình.
“Cẩn nhi, cẩn thận!” Tiêu Lương hét to một tiếng, thả người ôm chặt Tiểu Tứ Tử phóng qua bên cạnh. Quả nhiên, thấy nha đầu thình lình giơ tay ra, muốn bắt lấy cánh tay Tiểu Tứ Tử. May mà Tiêu Lương nhanh tay lẹ mắt, đem Tiểu Tứ Tử phóng qua một bên, nhấc chân đá vào tay nha đầu kia, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Ai u……” Nha đầu xoa xoa cổ tay mình, có chút oán hận mà liếc Tiêu Lương một cái, “Đau muốn chết, ngươi dù gì cũng là đại hiệp, như thế nào lại không biết thương hoa tiếc ngọc a.”
“Ngươi là người nào?!” Tiêu Lương trong mắt đầy hàn băng, “Tại sao lại muốn lại dùng ám tiễn đả thương người?”
Nha đầu kia sửa sang quần áo một chút rồi đứng lên, cười nói, “Ám tiễn đả thương người? Lời này nói được nhưng lại không có căn cứ a. Ta chỉ là thấy một tiểu oa nhi thật sự đáng yêu, nghĩ muốn véo hắn một phen. Nhìn xem có phải hay không làm từ ngọc a, ta thích nhất chính là ngọc.”
“Di?” Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm nha đầu kia trong chốc lát, hơi mơ hồ, “Ko phải là người hát rong trong tửu lâu kia sao……”
“Hắc hắc, tiểu công tử còn nhớ rõ ta nha?” Nàng ta cười ha ha nói, “Đến, để tỉ tỉ ôm một cái.” Nói xong, vươn tay qua về phía Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử trừng mắt liếc nàng một cái, “Ngươi nhỏ như vậy, còn dám xưng tỉ tỉ.”
“Ta nhỏ?” Nàng ta nở nụ cười, điệu bộ làm biếng mà duỗi thắt lưng một cái.
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghe thấy các đốt ngón tay của nàng “Ca ca ca” mấy tiếng. Sau đó, tiểu nha đầu cũng từ từ mà lớn dần lên, dáng người cũng gầy hơn.
“Ân, mệt chết ta.” Nha đầu kia trong nháy mắt đã biến thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, xoa xoa cổ, nói, “Như vậy đi đường rất là mệt mỏi a.”
“Ngươi là tới tìm chúng ta?” Tiêu Lương cao thấp đánh giá nàng một chút, nói, “Sẽ không phải là trùng hợp đâu?”
“Ân……” Nàng nhún nhún vai, “Ta chỉ là đi Lãng Ngọc sơn trang mà thôi, trùng hợp đụng phải các ngươi, cũng coi như có duyên…… Hai ngươi đi gấp như vậy, là muốn đi chỗ nào a?”
Tiêu Lương cười cười, nói, “Chúng ta đi tìm Liễu nhi, cũng chính là ngươi.”
Nàng ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười to, “Thông minh a thông minh!”
Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương, lại nhìn nhìn nha đầu đang cười kia, liền đưa tay túm túm tay áo Tiêu Lương, nhỏ giọng nói, “Các ngươi nói cái gì a? Không cho nói chuyện ta không hiểu!”