Gatrix băng qua những tán cây với tốc độ rất nhanh. Chỉ cần một vài phương pháp đo đạc ước lượng sao trời, hắn đã xác định được vị trí của mình. Cuộc đuổi bắt đã đẩy hắn hơi xuôi về phương Nam một chút, thành ra Gatrix cần cắt xiên về phía Tây Bắc một đoạn, ít nhất là khi hắn tìm được những tiêu cự quen thuộc để xác định vị trí của cái hang.
...
Glenn dắt theo đoàn người tiến sâu vào hành lang nhẵn nhụi. Nó sâu hoăm hoẳm, hun hút như thể đang dẫn tất cả bọn họ xuống địa ngục vậy! Một số người dân yếu bóng vía bắt đầu cảm thấy chùn chân! Ý chí bạc nhược của họ tưởng tượng ra đủ chuyện xấu ở nơi cuối hành lang, ví dụ như số lượng Goblin là rất đông, hoặc chúng đã chờ sẵn, phục kích bọn họ như những tên thợ săn thỏ vậy! Mồ hôi rịn ra khắp mặt họ, thấm ướt lưng áo họ. Liệu rằng chuyến đi sẽ có bao nhiêu người trong bọn họ trở lại?
...
Vừa đi, Gatrix vừa ngâm nga một bài ca hắn từng nghe qua. Cuộc gặp mặt Amelia không khiến tâm trạng của hắn tồi tệ hơn, mà trái lại, nó còn khiến cho gánh nặng lớn nhất trong lòng hắn nhẹ đi phần nào. Cô là tội lỗi đầu tiên hắn phạm phải, và điều đó vẫn canh cánh trong lòng hắn suốt bao lâu. Gatrix giờ đã có thể thở phào khi biết rõ Amy cũng là một quân cờ trên bàn cờ giữa các vị thần. Nó chứng tỏ giá trị của Amy trong tương lai là rất lớn, vậy nên Gatrix không còn lo lắng về số phận của cô gái có phần ngây ngô với mái tóc hồng năm nào nữa!
...
Glenn bắt đầu nhẩm tính số tiền lão có thể kiếm được. Mặc dù lão còn chưa nhìn thấy quy mô của đàn Goblin, song ai cũng có quyền mộng mơ, đúng không nào? Đến đây lão lại sinh ra một mâu thuẫn. Một phần thì lão muốn số lượng Goblin thật đông vào, để có thể bắt càng nhiều càng tốt. Song từng đó chiến lợi phẩm mà xử lý cũng là cả một vấn đề! Lão chưa chắc đã có thể bắt hết được, mà có làm được thì cũng phải cần người canh giữ. Chẳng nhẽ lại phải chia một ít cho lũ nông dân? Thế thì ít bớt đi một chút được không? Lão kị sĩ cứ loay hoay với câu hỏi đó suốt mà chẳng biết phải giải quyết thế nào.
...
Gatrix cảm thấy trái tim hắn đập dồn dập hơn! Con đường về nhà đã hiện ra trước mặt hắn. Những vật làm mốc quen thuộc xẹt qua trong tầm mắt Gatrix, như thể muốn reo mừng khi hắn quay trở lại. Gatrix hơi tăng thêm tốc độ, đạp thoăn thoắt trên những cành khô giòn tan, nhẹ nhàng và duyên dáng như một chú sóc rừng.
...
Glenn nuốt nước bọt, đưa tay nắm chặt thanh kiếm ngắn treo bên hông. Lũ Goblin thường có thói quen sống trong các hang động, nên vũ khí thích hợp nhất để chiến đấu với chúng không phải là những thanh kiếm bóng loáng dài ngoằng, hay những chiếc khiên to quá khổ che kín phía trước, che luôn cả tầm nhìn! Chỉ có kiếm ngắn và khiên nhỏ cầm tay mới là trang bị phù hợp nhất cho các trận chiến trong địa hình hẹp. Lão tự hỏi không biết trong hang có một con Orge nào không, mà khả năng này là vô cùng thấp, bởi Orge được sinh ra để bảo vệ một Dryad, và với chiến lực của hai đứa nó, đồ sát cả làng Targe còn được chứ đừng nói là trộm cắp vài con dê!
...
Cảm giác hồi hộp bồi hồi càng lúc càng thiêu cháy trong ruột hắn! Nhưng hãy khoan đã! Gatrix thầm nghĩ! Dù sao hắn cũng phải tìm một món quà để hối lộ cô con gái nhỏ của hắn chứ! Gatrix tiện tay hái lấy những bông hoa dại, bắt đầu kết thành một chiếc vòng. Nếu như có ai đó đứng ngoài nhìn được cảnh này chắc hẳn sẽ sốc lắm, khi một con Goblin vừa chạy băng băng trong rừng, vừa cúi xuống hái hoa kết thành chiếc vòng đội đầu, mà vẫn luồn lách lẹ làng không hề chạm vào bất cứ một chướng ngại vật nào.
...
Đoàn của Glenn đã lần tới cuối hành lang. Phía bên kia là một khoảng trống đen ngòm, giống như một con quái vật đã ngoác mồm chờ sẵn, còn bọn họ như những miếng bít tết tươi rói mọc chân tự đi vào dạ dày của nó.
...
Gatrix đã nhìn thấy rõ ràng cửa hang. Hắn ép cho cảm giác nôn nao lặn xuống, chạy vọt vào bên trong hang!
...
Glenn ra hiệu cho đội nông dân chờ lão, thế rồi lão đu người, nhảy khỏi miệng hành lang!
...
Mùi hôi thối và tanh tưởi xộc tới, đập thẳng vào mặt Gatrix như chính cái sự thực trần trụi đang diễn ra trước mắt hắn! Xác Goblin nằm la liệt khắp nơi, máu tươi vương vãi cả trên vách hang lẫn nền đất. Có những cái xác đã lên dòi, một số cái thì bị gặm nham nhở! Trong đầu Gatrix vang lên một tiếng "onggg" trong suốt, khiến cho não bộ hắn hoàn toàn tê liệt! Gatrix cứ thế chậm rãi bước qua từng chồng xác chết, mắt nhìn đăm đăm vào nơi xa xăm nào đó sâu bên trong hang.
Hắn nhớ con Goblin này. Khi hắn dạy các Goblin dựng chòi, là con Goblin này học hỏi nhanh nhất.
Hắn nhìn con Goblin bị phân thây làm hai. Nó hơi ngu, nhưng rất tốt bụng. Nó luôn là con chia cho hắn phần thức ăn to nhất.
Gatrix bước qua một cái xác. Chỉ mới vài hôm trước, con Goblin đó còn mải mê vẽ những hình ảnh lên trên vách hang - biểu hiện đầu tiên của ngôn ngữ, vậy mà giờ đây nó chết không thể nhắm được mắt!
Những vết thương này không đồng đều! Một số đến từ những vũ khí dạng đập thô sơ, còn phần lớn các Goblin đều bị giết chỉ trong một nhát cắt duy nhất! Tim Gatrix như nghẹt lại, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt! Hắn có thể nhận ra đó là những vết kiếm, rất gọn gàng, chứng tỏ chủ nhân của chúng phải là một kiếm sĩ tài ba. Ví dụ như một kị sĩ chẳng hạn!
Mày cần sức mạnh!
Gatrix lặng thinh, tiếp tục đi sâu vào bên trong hang. Có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, khiến cho hắn dấn thân vào sâu hơn trong bóng tối. Thậm chí Gatrix còn thoáng thấy tiếng cười khe khẽ đắc ý, song não của hắn không muốn phân tích thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Mỗi một bước đi trong bóng tối, thân thể Gatrix càng thêm nặng nề, nhưng cũng tràn ngập sức mạnh. Hắn cảm thấy sự thân thuộc, ấm áp của bóng tối, xoa dịu đi nỗi đau cô độc này của hắn! Gatrix không có cách nào nhìn được bản thân mình, chứ nếu không hắn sẽ phát hiện ra, toàn thân hắn đang hiện lên rất nhiều hoa văn kì lạ, kết thành một bộ đồ án đối xứng hai bên trên người hắn. Những hoa văn này dần dần to ra, che phủ khắp toàn thân Gatrix, cho tới khi hắn dừng lại trước cô gái ấy!
Gatrix ngửa đầu, gào khóc. Hắn quỳ gục xuống, ôm lấy xác Eleisa, kéo vào trong lòng. Hắn không muốn, và không dám nghĩ tới những gì cô đã phải trải qua trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Những giọt nước mắt của hắn rơi lã chã lên làn da thịt lạnh ngắt lấm len bùn đất của cô bé, như thể muốn đem lại chút hơi ấm cho người đã khuất! Song vô ích! Cho dù Gatrix có đau thương đến như thế nào, Eleisa đã chết, đó là một sự thật! Và hắn không có cách nào quay ngược thời gian trở lại!
Gatrix cứ quỳ ở đó, ôm chặt Eleisa trong lòng, khóc lặng đi trong bóng đêm vô tận. Phía ngoài kia, bầy kền kền mây đang kêu gào rợp trời, chờ đợi bữa tiệc bất ngờ trời ban cho chúng!
Chợt Gatrix nhận ra một đóa hoa đẹp yêu dị một cách kì lạ! Nó giống như những đóa hoa mặt trời mọc khắp ngoài bờ suối kia, nhưng thay vì sở hữu những cánh hoa màu vàng, nó lại mang màu đỏ rực như máu. Gatrix có cảm tưởng như chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, máu sẽ nặn ra từ chính cánh hoa vậy! Nhìn vào bông hoa, hắn nhận ra một loại khí tức rất quen thuộc!
- Ta hiểu rồi! Em chết oan ức lắm phải không Eleisa! Yên tâm đi, mối thù này của em, ta sẽ trả! Cho dù kẻ đó có chạy tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ khiến cho hắn phải đau đớn, cầu xin ta giải thoát! Nhưng ta sẽ không làm vậy! Ta sẽ mài mòn tâm trí và thể xác hắn, như cái cách gã cai ngục Thresh đã từng làm. Chỉ khi trong cái vỏ đó còn dư lại tuyệt vọng, ta mới tiến tới chỗ hắn. Ta sẽ không giết hắn, mà để hắn sống để mai mãi ghi nhớ về tội lỗi của mình. Và khi ấy, ta sẽ đặt bông hoa này lên người hắn!
Gatrix đưa bàn tay đen xì của mình ra, hái lấy bông hoa, triệu hồi ra một lớp pha lê trong suốt bao bọc lấy nó, rồi đặt cẩn thận vào trong chiếc ba lô của hắn. Sau đó, hắn nắm lấy bàn tay đang xòe ra trong bóng đêm. Một tiếng cười khẽ đắc thắng vang lên, và tiếp sau đó, nó lôi tuột Gatrix vào sâu trong vực thẳm!
...
Glenn rót rượu ra cốc, ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch. Lão đang ngồi một mình trong căn phòng ngủ, trên bàn là hàng đống chai rượu rỗng nằm nghiêng ngả. Kể từ ngày hôm ấy, Glenn bắt đầu bị chứng mất ngủ hành hạ! Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, lão lại mường tượng ra cảnh cô gái Goblin với đôi mắt kiên cường quả cảm ấy đứng chắn phía trước mặt lão, giang hai tay bảo vệ những con Goblin phía sau!
Chết tiệt!
Glenn rủa thầm, tiếp tục rót một cốc nữa. Lão lùa hai bàn tay lên mái tóc muối tiêu, xoa bóp cho máu lưu thông khắp da đầu. Những bóng ma nhảy múa dập dờn nơi vách tường, như đang cười nhạo sự hèn hạ của lão! Glenn gầm nhẹ, với lấy chiếc cốc uống sạch. Thứ chất lỏng cay cay nóng nóng ấy trôi tuột qua cổ họng lão, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân Glenn, đưa lão vào cảm giác đê mê, quên đi nỗi nhục nhã mà mình đã phạm phải.
Lão là một kị sĩ, có thần linh chứng giám! Cho dù lão bị đánh bại, lão vẫn là kị sĩ, vẫn có những phẩm giá cần phải bảo vệ! Song điều lão đã làm... Glenn đưa tay lên che trán, hai vai run nhè nhẹ. Trong căn phòng ấy, chỉ còn ngọn nến tiếp tục nhảy múa, tạo thành một hình thù ma quái đáng sợ cười nhạo lão. Bởi vì sớm thôi, rất sớm thôi, quả báo sẽ đến tìm tới lão, và khi đó, Glenn sẽ phải trả giá cho những điều lão đã gây ra, với đàn Goblin, với... con bé Goblin.