Lại thêm ba mươi ngày nữa thấm thoắt trôi qua, cũng có nghĩa là Gatrix đang gần thêm ba mươi bước tới mộ của hắn! Tất nhiên còn lâu hắn mới chết được, vì rất nhiều lí do!
Lúc này Gatrix đang đánh xe ngựa, Vera thì tựa đầu lên đùi hắn chợp mắt nghỉ trưa. Phía sau lưng cả hai, cách họ một lớp cửa gỗ là Cyrax đang tựa lưng đọc sách. Trời đang vào độ trưa nắng, nhưng không khí rất mát mẻ và yên tĩnh, cực kì phù hợp với những giấc ngủ ngắn.
Hoặc một vài niềm vui thú lặng lẽ một mình như cái cách Cyrax vừa đọc sách vừa thưởng trà chẳng hạn!
Trong cái tiết trời này, kẻ duy nhất giữ được tỉnh táo chỉ có thể là Gatrix! Cho dù con đường hướng tới hình bóng thị trấn lúc ẩn lúc hiện vô cùng đơn điệu, cho dù thời tiết cực kì phù hợp để đánh một giấc no nê, thì Gatrix cũng chẳng màng. Với một người để tâm, thì chẳng có thời khắc nào là giống thời khắc nào.
Vạn vật luôn luôn chuyển động, có chăng là chúng ta nắm bắt được sự chuyển động ấy không thôi! Ví dụ như con đường đất họ đang đi qua đây chẳng hạn. Hai bên đường mọc đầy thứ hoa mà Gatrix không biết tên, vàng rực lên trên nền lá xanh bên dưới, tạo ra một sự tương phản hài hòa rất đẹp mắt.
Người khác có thể thấy con đường này dài quá, sao đi mãi chưa tới. Có điều đối với Gatrix thì đây là những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi sau những ngày tháng xô bồ tất bật hai đứa nhóc bên người. Hắn thậm chí còn cao hứng tới mức ngân nga khe khẽ một vài giai điệu dễ nghe.
Vera bị đánh thức bởi những giai điệu xinh đẹp đó. Lúc ban đầu cô mỉm cười, lắng nghe những nốt nhạc chảy qua tai, cho tới khi nước mắt cô trào ra lúc nào không hay! Vera ngước mắt nhìn lên, và thấy Gatrix vẫn đang say mê hát.
- Dậy rồi sao Vera... sao em lại khóc?
- Bài hát vừa rồi... nó lạ quá!
- Vậy sao? Đó là một bài hát rất buồn, với nội dung kể về một cặp đôi cực kì éo le.
Gatrix vui vẻ đáp lại.
- Em không nghĩ anh lại có thể hát những giai điệu buồn một cách vui vẻ mà vẫn truyền cảm xúc đau lòng tới người nghe được như vậy đấy!
Trong cái cau mày nghi ngờ của Vera, Gatrix tỉnh bơ trả lời.
- Hồi xưa anh nghe bài này cũng thấy buồn lắm, giờ với anh nó chỉ còn là một bản nhạc thôi!
Nói xong, Gatrix tiếp tục ư hử sang một bài khác, vui vẻ hơn rất nhiều. Không ai biết được bên dưới hai chiếc găng da, lòng bàn tay Gatrix đã ướt đẫm mồ hôi lạnh tự bao giờ!
...
Càng tiến về gần Nephesis, mật độ dân cư càng ngày càng tăng. Những ngôi nhà mọc sát nhau hơn, nhấp nhô không theo một trật tự nào, kéo dài tít mãi về một tòa thành hùng vĩ nằm lấp ló cuối chân trời.
Những người ở vùng ven này là nguồn cung cấp lương thực chủ yếu cho chủ thành Nephesis. Mỗi tuần, bọn họ sẽ kết thành từng đoàn lớn, lọc cọc trên những chiếc xe thồ, chở hàng vào trong thị trấn vệ tinh bao xung thành Nephesis. Ở nơi đó, hàng hóa được tập kết, bảo quản để kéo dài thời gian sử dụng, sau đó mới vận chuyển vào Nephesis.
Chỉ có một số người rất có tiền mới có thể thuê thương đội vận chuyển hàng hóa hỏa tốc vào trong thành. Ví dụ như thuê một đấu sĩ cấp cao làm chuyện đó chẳng hạn!
Theo như Gatrix ước tính thì họ còn khoảng bảy ngày đường nữa mới có thể chạm tới cổng thành, nhưng nếu như một đấu sĩ cấp cao chạy không ngừng không nghỉ, và người này lại là loại hình tốc độ nữa thì trong một ngày là ổn rồi!
Nếu sang hơn nữa, họ hoàn toàn có thể thuê dịch vụ của Hiệp hội người làm phép mà! Chỉ có điều cái giá của nó không phải ai cũng thừa nhận nổi đâu!
- Như vậy chúng ta tách ra thôi!
Cyrax gật đầu. Theo như thỏa thuận, khi tìm tới một thị trấn - bọn họ cố tình bỏ qua vài ngôi làng, thì Gatrix và Cyrax sẽ đi tìm Hiệp hội người mạo hiểm để tạo thân phận mới cho Cyrax.
Về phần Vera thì cô sẽ đánh xe ngựa đi mua sắm thêm đồ dùng cá nhân. Gatrix đã viết sẵn cho cô một danh sách rất dài, song hắn bắt cô nàng phải tự đi tìm và tự ngã giá với thương nhân.
- Anh hoàn toàn có thể làm chuyện đó một cách rất đơn giản, nhưng nó sẽ làm cản trở sự trưởng thành của em! Tiến lên đi, va chạm với nhiều người hơn, và em sẽ nhận ra mình đang đứng ở đâu!
Gatrix đã nói với Vera thế đấy.
Bỏ mặc cô nàng đang phụng phịu với chiếc xe ngựa và chiếc nhẫn không gian, Gatrix và Cyrax hòa mình vào trong dòng người hối hả chốn thành thị. Để tránh những cái nhìn dị nghị từ những người xung quanh, Cyrax cũng khoác lên mình một chiếc áo choàng màu xanh rêu đậm.
Trông gã và Gatrix lúc này giống hệt những thầy dòng khổ tu của giáo hội vậy.
Tất nhiên lúc qua cổng thị trấn, bọn họ cũng gặp đôi chút vấn đề với lính gác, nhưng khi Gatrix chìa thẻ chứng nhận thành viên của Hiệp hội mạo hiểm ra thì mọi thứ đều xuôi lọt hết. Gatrix bịa ra một thân phận của Cyrax, rằng gã ta là một người sống ở vùng hẻo lánh, do có thực lực phi phàm nên được pháp sư Gatrix kết nạp vào đội. Hôm nay bọn họ tới thị trấn này để chỉnh lại số lượng thành viên.
Được lũ lính gác chỉ bảo, Cyrax và Gatrix nhanh chóng hướng thẳng về tòa kiến trúc bắt mắt nhất trong trấn - chi nhánh Hiệp hội mạo hiểm. Ngoại trừ bảng tên, còn lại kiến trúc của tòa nhà này rất là khác so với thị trấn nơi Minas quậy phá.
Nó mang theo hơi hướm mái vòm chóp nhọn, chứ không phải mái ngói xòe ra hai phía như chi nhánh lần trước mà Gatrix "đánh cướp"
Với hình thể khổng lồ của mình, cùng khuôn mặt bặm trợn dữ dằn, Cyrax dễ dàng mở ra một con đường trong đám đông. Không có một kẻ nào ngớ ngẩn tới mức chọc vào người đàn ông trông hung thần ác sát này! Vậy nên Gatrix chỉ việc lon ton phía sau đuôi gã khổng lồ là đủ!
- Kẻ này là ai vậy? Người mới sao?
- Không biết, chắc mới tới thị trấn sáng nay! Nếu có người to con như này tôi phải biết chứ!
- Hừ cu li lực điền, có gì mà hay! Tao mà vận đấu khí lên thì chả đánh nó ngã sấp mặt!
- Thế sao mày không ra mà thử sức?
Những tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp nơi mỗi khi họ đi qua. Người ta lén lút dõi theo hình bóng của hai kẻ bí ẩn, châu đầu vào nhau bàn luận. Người vô tình thì hạ thấp giọng, kẻ cố ý thì giương cao tiếng, cốt để thu được sự chú ý của cả hai.
Thế nhưng cũng chỉ đến vậy! Đối với người dân ở đây, việc những kẻ lạ mặt đến và đi đã không còn là cái gì quá mới lạ rồi. Trừ phi họ có thể làm những sự kiện vô cùng bắt mắt, ví dụ như tổ chức diễu hành, gây chuyện cực lớn, còn không thì với nhịp sống hối hả này, người ta chỉ cần vài lời là đã quên luôn được Cyrax rồi!
...
Bên trong căn phòng của Hiệp hội, kiến trúc bài trí cũng có đôi chút khác biệt. Có điều những thứ cốt lõi cơ bản của ngành dịch vụ này thì dường như họ vẫn làm khá tốt. Ví dụ như bảng nhiệm vụ luôn được đặt ở nơi bắt mắt nhất, có thể nhìn thấy ngay khi bước vào trong tòa nhà.
Và luôn có một vài tiếp tân xinh tươi khoe da thịt đứng phía sau quầy, mỉm cười chào những người tiến vào! Một trong số họ lên tiếng.
- Xin chào quý khách! Tôi là Sandice, rất hân hạnh được phục vụ hai vị.
Cô nàng chắp hai tay trước bụng, hơi cúi người về phía trước để chào. Nhẹ nhàng, duyên dáng mà không hề khiếm nhã!
- Xin hỏi hai vị muốn sử dụng dịch vụ gì của Hiệp hội người mạo hiểm ạ?
Gatrix bước về bàn tiếp tân, đặt lên trên đó tấm thẻ chứng nhận đội Tự Do.
- Ta là đội trưởng của đội Tự Do, muốn kết nạp anh chàng đô con này vào đội.
- Dạ mời pháp sư tôn kính chờ chúng tôi kiểm tra trong giây lát ạ!
Cô nàng đổi cách xưng hô ngay khi nhìn thấy Gatrix từ từ bay lơ lửng lên ngang với tầm mắt của mình! Hiệp hội đã sắp sẵn một vài chiếc ghế có độ cao điều chỉnh được dựa vào tay nắm cơ học phía dưới để tiện cho người mạo hiểm có thể làm việc.
Việc Gatrix không ngồi ghế mà dùng phép thuật bay lên chỉ bao hàm một mục đích duy nhất, đó là rêu rao về thân phận pháp sư của mình.
Giờ thì Sandice chỉ muốn hai vị ôn thần này rời đi càng nhanh càng tốt. Có trời mới biết cô nàng pháp sư kia đang nghĩ gì bên dưới lớp áo choàng. Là một tiếp tân, Sandice biết rõ tính tình quái gở của đám người làm phép này. Một khi họ đã bực lên thì chuyện gì họ cũng có thể làm được!
Mày phải hết sức cẩn trọng lời nói! Sandice hít một hơi sâu, xốc lại tinh thần, sau đó cầm lấy chiếc thẻ của Gatrix đặt lên một thiết bị ma pháp đằng sau quầy.
- Đội Tự Do, do pháp sư Gatrix làm đội trưởng, đấu sĩ Vera làm đội viên, xếp hạng cấp đồng, đúng không ạ?
- Ừm!
- Như vậy thành viên mới này của ngài...
- Cyrax! Cyrax, tôi!
Cyrax đưa tay lên vỗ ngực bồm bộp, giọng ồm ồm như tiếng chuông đồng. Nếu như Vera làm giả hình tượng là một đấu sĩ, thì Cyrax lại thích chọn làm kẻ ngu. Gatrix thường cười giễu gã là "Đại trí giả ngu", tức là người thông minh nhưng lại rất thích vờ ngớ ngẩn.
Sandice cố gắng rặn ra một nụ cười - cô sợ nhất là làm việc với mấy kẻ trông ngớ ngẩn thế này.
- Xin chào ngài Cyrax! Xin hỏi ngài có thẻ căn cước không ạ?
- Cyrax không! Cyrax hẻo lánh!
- Cậu ta sống ở một ngôi nhà rất hẻo lánh, hướng về phía tây đi độ vài chục ngày đường. Bọn ta thấy cậu ta trông khỏe mạnh nên muốn cho Cyrax gia nhập đội, không vấn đề gì chứ?
Trong giọng nói của Gatrix lộ ra sự mất kiên nhẫn. Điều này khiến Sandice sợ tới tái mặt!
- Không, không có gì ạ! Đầu tiên chúng tôi sẽ tiến hành tạo thân phận người mạo hiểm cho ngài ấy, rồi sẽ đăng ký cho ngài ấy vào đội Tự Do ạ!
- Vậy thì làm mau đi! Chúng ta không có cả ngày đứng ở đây đâu!
- Dạ dạ!
Sandice rối rít gật đầu, bày lên bàn một tờ giấy mẫu. Gatrix giúp gã điền xong, rồi đưa trả lại Sandice.
- Cyrax, tuổi mười tám, đấu sĩ cấp thấp. Được rồi ạ, mời hai vị chờ tôi một chút!
Nói xong, Sandice mang theo tờ khai của Cyrax vào trong buồng. Một lát sau, cô bước ra với một chiếc thẻ.
- Đây là thẻ thành viên của ngài Cyrax. Lệ phí là hai đồng vàng. Mời ngài Cyrax nhỏ một giọt máu lên thẻ để hoàn tất thủ tục ạ!
Cyrax trích một giọt máu ra, nhỏ lên trên thẻ. Chiếc thẻ tham lam nuốt chửng giọt máu, sáng bừng lên, báo hiệu nghi thức thành công. Sandice cầm hai chiếc thẻ đặt lên trên thiết bị để nạp thông tin, rồi lần lượt trả cho Cyrax và Gatrix.
- Như vậy thủ tục đã hoàn tất! Giờ đội Tự Do đã có thêm thành viên mới rồi ạ! Bên kia là bảng ghi nhận những nhiệm vụ đang được treo ở chi nhánh này, nếu hai vị có hứng thú có thể ra đó xem thử ạ!
Gatrix gật đầu hài lòng, thu lại hai chiếc thẻ. Tại thời điểm này, cả hắn lẫn Cyrax đều chưa hiểu rõ nguyên lý hoạt động của thẻ thành viên, nên họ chưa hiểu được việc Cyrax có thể đăng ký một thân phận mới là kì lạ tới mức nào!