Nụ hôn này kéo dài trong bao lâu? Một giây? Mười phút? Cả thế kỷ? Vera không biết nữa, nhưng cô chỉ biết máu đang chảy rần rần khắp khuôn mặt mình. Đôi mắt của Gatrix trong suốt, nhìn chòng chọc càng khiến cô thêm ngượng!
Cuối cùng, không biết là do thiếu dưỡng khí, hay không thể chịu nổi sự xấu hổ này nữa, Vera đẩy Gatrix ra. Cô hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc mối quan hệ của thay đổi từ giây phút này!
- Quả nhiên em vẫn chỉ là một đứa trẻ! Đến hôn cũng vụng về như vậy!
Gatrix bật cười nhẹ nhàng, đưa ngón tay lên búng cái chóc vào trán Vera. Cô nàng cáu kỉnh đáp lại!
- Chẳng phải người ta hôn như vậy sao? Em không biết, hôn là có thai rồi, giờ anh sẽ phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của em!
Lần này thì Gatrix không thể nhịn nổi nữa, phải lăn ra đất cười bò. Điều này càng khiến cơn giận trong lòng của Vera dâng lên tợn! Sự xấu hổ ngượng ngùng không được đáp lại khiến cho chúng nhanh chóng lên men thành một ngọn lửa cháy hừng hực trong đầu Vera.
Gatrix ngừng cười, nhưng miệng vẫn kéo về hai bên đầy giễu cợt!
- Khi nào em biết ý nghĩa thật sự của nụ hôn thì lúc đó em không còn là trẻ con nữa! Còn giờ anh vẫn chỉ thấy một đứa nhóc đang tập làm người lớn thôi!
- Lại là cái lí do này!
Vera nhấm nhẳng quay đi, hai tay khoanh trước ngực. Gatrix lật đật đứng dậy, kéo ghế ra ngồi xuống.
- Đừng càm ràm nữa cô nương, kẻo nguội hết đồ ăn bây giờ!
Dù thật sự không cam lòng, có điều Vera vẫn phải vùng vằng ngồi vào bàn. Lần này anh có thể thoát, lần sau thì đừng hòng!
Cô đã nổ phát pháo đầu tiên trong trận chiến tình cảm này, chỉ tiếc đối thủ của cô hóa giải nó quá đơn giản!
...
Cyrax bước tới một khoảng đất trống. Thoạt nhìn thì nó chẳng có gì bất thường cả, song thực tế thì với các giác quan cực kì phát triển, Cyrax dễ dàng nhận ra có những điều bất thường với chỗ này.
Một cảm giác khô nóng lập tức xâm chiếm khắp toàn thân hắn, kích thích cho máu hắn chảy nhanh hơn bình thường. Đây là thứ mùi mà động vật thường tiết ra trong khi đang giao phối, hoặc kêu gọi bạn tình.
Cyrax hít một hơi thật sâu, để thứ không khí ngọt ngào nó đầy ngập trong buồng phổi. Thứ mùi này đã nhạt đi rất nhiều, và nó hẳn đến từ một tồn tại rất mạnh mẽ, ít nhất tương đương với đấu sĩ cấp cao!
Chỉ có như vậy, kết hợp với chu kì phân tán của nó trong không khí, thì lượng mùi còn lại mới có thể khiến cho cơ thể Cyrax phản ứng được.
Hắn nhìn một vòng quanh khu đất. Có thể thấy được rất nhiều dấu vết của các loại động vật, côn trùng đã giao phối ở khắp mọi nơi. Đêm qua có lẽ vừa là một đêm thiên đường, nhưng cũng là địa ngục với chúng đây! Cyrax thầm nghĩ, khi nhìn những chiếc chân nhện rơi vương vãi khắp nơi!
Dù chẳng có bất cứ căn cứ nào, Cyrax lại liên tưởng tới một cô nàng với vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng cô độc và mái tóc trắng buộc cao sau gáy! Rốt cuộc cô ta và Gatrix đã làm gì đêm qua ở đây?
Cyrax hít thêm một hơi nữa, cảm nhận phần thân dưới cứng lại như thép nguội! Hắn tự hỏi liệu hắn có thể cưỡng lại cám dỗ của chúng khi mùi này còn chưa tan không nữa?
...
Sau khi thu dọn xong xuôi, Gatrix kiểm tra lại những vết thương của Vera một lần nữa. Huyết thống phượng hoàng quả thật mạnh mẽ vô cùng! Những vết thương của Vera đã lành gần như toàn bộ, ngoại trừ phần đầu gối cần có nhiều thời gian để chất nhầy nối giữa các khớp sụn được bổ sung thêm.
Nói ngắn gọn thì chạy nhảy với cô nàng không vấn đề, có điều nếu muốn dùng những đòn đá thì có thể xuất hiện rủi ro!
Gatrix nhìn ra khung cửa sổ, như thể đang ngóng chờ một ai đó. Vera thấy thế bèn hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Ồ em không biết đâu! Đêm qua anh đã gặp rất nhiều chuyện kinh dị đó! Quả nhiên đúng là đi một ngày đàng, chết như cái sàng mà!
- Em nhớ nó là học một sàng khôn đấy chứ?
- Đại khái thôi, quan trọng gì! Lên đường nào cô bé! Lần trước anh chọn điểm đến rồi, lần này đến lượt em!
Gatrix rất khôn khéo trong việc chuyển chủ đề, và hiển nhiên là Vera sẽ cắn mồi! Cô nàng hấp tấp bày tấm bản đồ lên trên bàn - liệu ai còn nhớ Gatrix đã tặng Vera một tấm bản đồ cực kì nhiều lớp không? Vera kéo ra một miếng bản đồ phụ là phiên bản phóng to của khu vực nơi công tước Nephesis cai quản.
- Để xem nào! Em luôn muốn tới một thành phố sầm uất, lần này chúng ta tới thành Nephesis đi!
Gatrix chẳng cần liếc bản đồ cũng biết địa danh đó ở đâu. Hắn vẽ ra tất cả chỗ này, và hắn đủ sức để nhớ hết tất cả những chi tiết trên đó! Thành Nephesis là trung tâm của phần đất phong thuộc công tước Nephesis. Vương quốc nơi bọn họ đang đứng được gọi là Malus, với hoàng tộc chiếm vị trí chính giữa trong quốc gia, và bốn góc do bốn công tước cai quản. Nephesis là một trong bốn công tước đó.
Dưới trướng của ông ta có nhiều quý tộc khác, phần lớn là nam tước với tử tước. Bá tước thì rất ít bởi họ bắt đầu có quyền thừa kế, và chẳng có người lãnh đạo nào muốn có một đám quyền cao chức trọng kéo dài trong nhiều thế hệ cả! Vấn đề chính trị thôi, không có tư thù cá nhân gì đâu!
Về phần hầu tước... chỉ có duy nhất một hầu tước trong lãnh thổ của Nephesis, đó là cháu trai ông ta. Công tước có quyền thay mặt nhà vua chỉ định một người trong dòng họ làm hầu tước, và người này sẽ là người thừa kế hợp pháp sau khi công tước đó qua đời!
Trước khi chửi bới Nephesis tham quyền cố vị, chúng ta cần phải hiểu bản chất các tước vị cái đã. Hầu tước là một cách gọi khác của "phó Công tước", có nghĩa là Hầu tước gần như đã được Công tước ủy thác để cai quản toàn bộ lãnh địa của mình.
Malus là một vương quốc nhỏ, vậy nên diện tích đất phân cho Nephesis cũng không lớn tới mức phải tuyển tới quá nhiều cấp phó. Bản thân Nephesis và cháu ông ta là đủ để đảm bảo mọi thứ vận hành ổn định.
Nói cách khác, bộ máy chính trị tồn tại là do hoàn cảnh yêu cầu! Đừng bao giờ nghi ngờ trí tuệ của chủng tộc thông minh! Họ có thể lạc hậu dưới con mắt của người tương lai, nhưng khi điều kiện lịch sử bị giới hạn, thì những điều họ làm lúc đó đã hợp lý nhất có thể.
Nếu như chúng không bị đào thải hoặc cách mạng! Gatrix luôn luôn bật cười mỗi khi nghe những nhà quân sự phê phán chiến thuật của người xưa.
Đừng bao giờ đứng ở góc độ tương lai, khi mọi chuyện đã rồi, và bánh xe xã hội đã tiến đi rất xa, để đánh giá một vấn đề trong lịch sử!
Còn với các cấp thấp hơn, như bá - tử - nam tước, thì thực chất là công tước chia nhỏ miếng đất của mình ra, giao cho người có công được sắc phong để quản lý hộ, bản thân chỉ việc ngồi rung đùi hưởng thuế. Chính vì nhiều cấp nộp thuế như vậy cho nên tính ra một người nông dân làm ra hai tấn lúa chẳng hạn, thì chỉ giữ được cho bản thân vài cân thóc là nhiều! Ai cũng cần phải ăn đúng không?
Gatrix gật đầu.
- Được rồi, chúng ta sẽ lên đường tiến về một trong những thành phố lớn nhất Malus xem!
...
Cyrax đã tìm trở về làng Sithaka. Hắn vội vàng chạy tới chỗ giữ xe ngựa - hắn nhớ rõ ràng Gatrix và Vera có một cỗ xe ngựa bốn bánh. Chỉ hi vọng là không quá muộn!
Cyrax không lựa chọn chạy hùng hục vào trong làng, sau đó nhìn quanh trong vô vọng. Hắn lại càng không phát điên, túm lấy những người xung quanh và hỏi một câu vô nghĩa "có ai thấy Gatrix đâu không?". Cyrax luôn luôn tìm ra được phương án thông minh và tỉnh táo nhất, và đó không phải là một lời khen!
Hắn gõ cồng cộc lên gian phòng gỗ, nơi nghỉ chân của những gác sân.
- Xe ngựa của lữ khách tên Gatrix hoặc Vera đã rời sân chưa?
- Xin lỗi anh là...
- Nói!
Người gác sân giật bắn cả mình, nhưng vẫn lắp bắp từ chối.
- Thưa ngài, chúng tôi không thể tiết lộ chuyện này được!
Cyrax vừa giận vừa gấp. Lúc này hắn chẳng có bất cứ thứ vũ khí gì khả dĩ trên người, song với một đấu sĩ cấp trung, vũ khí không phải là thứ gây ấn tượng thị giác mạnh nhất!
Một vầng hào quang từ từ bao phủ chung quanh người Cyrax, khiến hắn giống như một vị thần, chỉ có điều chẳng phải là thứ thần hiền lành tốt bụng gì cho cam.
- Nói!
Cyrax lặp lại một lần nữa, trong khi người gác sân run như cầy sấy, mồ hôi tứa ra như tắm!
- Thưa... thưa... họ đã rời đi một lúc khá lâu rồi ạ!
Thời gian luôn là một khái niệm tương đối, đặc biệt là khi đồng hồ còn chưa được phát minh!
- Hướng nào?
- Đằng kia ạ!
Người gác sân run run chỉ tay về một phương hướng. Cyrax lập tức bật toàn bộ sức mạnh, phóng đi như quả tạc đạn. Gió áp mạnh tới mức người gác sân không thể mở nổi mắt, và khi anh ta mở được ra thì chỉ còn một vệt khói ở nơi đằng xa hướng về phía cổng làng.
Người gác sân thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn đưa lên lau khuôn mặt. Tới giờ anh ta mới nhận ra lưng áo mình đã ướt sũng rồi! Anh ta vội vàng thọc tay vào trong túi áo ngực, mân mê đồng tiền bạc ấm áp vì đã mang theo hơi nhiệt từ người anh ta.
***
- Anh bạn này! Ta chỉ nói, giả định thôi nhé, là trong trường hợp có một kẻ đầu trọc, mặt mũi hung thần ác sát xông hầm hập tới đây và hỏi về Gatrix hay Vera, thì phiền anh chỉ cho hắn chạy theo hướng này được không?
Gatrix ghé người lại gần người gác sân, đưa tay trỏ một phương hướng, tay còn lại ấn đồng bạc vào tay người gác sân. Anh ta mừng rỡ, vội vàng nhét nó vào trong ngực, bất chấp cái lạnh của đồng bạc khiến da trên người anh ta sởn hết cả lên!
- Không có gì! Yên tâm, tôi sẽ chỉ!
- Cũng không nên như vậy, thằng nhóc đó sẽ nghi ngờ! Hãy từ chối nó một hai câu, rồi làm như miễn cưỡng chỉ cho nó phương hướng kia. Trăm sự nhờ anh rồi!
- Quý khách cứ tin ở tôi!
Người gác sân vỗ ngực cam đoan. Lúc này Gatrix mới gật đầu thỏa mãn, dong ngựa rời đi.
***
Khi Cyrax chạy được một đoạn, hắn mới sực nhận ra! Từ vị trí của người gác sân, làm sao có thể thấy được hướng xe ngựa của Gatrix rời đi đâu? Kẻ đó giỏi lắm là đoán được Cyrax sẽ đi về phía cổng làng nào thôi chứ?
Một cảm giác ớn lạnh đột nhiên chạy khắp toàn thân Cyrax, và sau đó là sự hưng phấn mãnh liệt!