Thấm thoát đến tết nguyên tiêu rồi đến ngày hội thả đèn, Hoàng Quân tặng đèn cho Bích U.
– Oa… thật là đẹp – Bích U vuốt ve chiếc đèn.
– Đi, ta dẫn nàng đi thả đèn – Hoàng Quân thay đổi cách xưng hô nhưng nàng không để ý lắm.
Khi thả đèn xong thì Hoàng Quân hỏi:
– Nàng đã viết ước nguyện gì – Không hiểu sao chàng muốn mình là người thực hiện những ước nguyện đó.
– Hìhì… nói ra sẽ không linh nghiệm đâu – Bích U làm mặt quỷ với chàng, thật ra thì nàng chỉ mong là phụ thân, Thục phi nương nương và, chàng được khỏe mạnh, hạnh phúc, còn một điều nữa là cho nàng được gặp phụ thân.
Bỗng Hoàng Quân nắm tay nàng và nói:
– U U, gả cho ta được không, hãy để ta được chăm sóc, cưng chìu nàng nhé.
Trong lòng của Bích U vô cùng cảm động và thật muốn nói muội nguyện ý nhưng khi nghĩ đến thân phận của mình thì rút tay ra và nói:
– Muội xin lỗi – Nàng không thể liên lụy đến tiền đồ của chàng được.
– Tại sao? Chẳng lẽ nàng không yêu ta ư – Hoàng Quân đau đớn nói.
– Xin huynh hãy quên muội đi, nếu không thì muội sẽ xin nương nương cho muội xuất cung – Khi nói ra những lời này thì nàng cảm thấy tim mình như có ai bóp, thật là đau.
– Ha… vậy là ta tự mình đa tình ư, thật đáng đời – Hoàng Quân cười tự giễu.
– Huhu… huynh đừng như vậy – Nàng òa khóc, chẳng lẽ nàng đã làm sai rồi ư?
– Thì sao chứ? Người con gái mà ta yêu thế mà lại nói với ta những lời đó, tại sao nàng lại nhẫn tâm như vậy chứ – Hoàng Quân đau đớn và bỏ đi, bây giờ chàng chỉ muốn bỏ hết tất cả mọi thứ, danh vọng, địa vị làm gì khi chính nó lại đẩy người con gái mà chàng yêu ra xa chàng hơn.
Thấy chàng như vậy thì nàng chỉ biết khóc.
Tối đó, nàng không ngủ được, nước mắt cứ lăn dài trên gối, nàng nhớ lại những kỉ niệm họ có với nhau, rồi được chàng sủng ái, cưng chìu giống như một đứa trẻ thì lòng càng đau đớn hơn.
Còn chàng thì mượn rượu giải sầu nhưng chỉ khiến cho mình càng đau lòng hơn thôi.
– Tại sao nàng không đồng ý chứ “hức…”, Thuận Đức ngươi nói đi chứ “hức…”, rõ ràng là nàng cũng có tình cảm với ta mà.
Thuận Đức thấy bộ dạng này của chủ tử thì biết chủ tử đã yêu thảm Bích U cô nương rồi nên nói vào tai chàng điều gì đó khiến cho chàng cười thật tươi vì sắp tóm được con thỏ nhát gan của chàng rồi.
*********
Sáng hôm sau, Bích U đến phòng của Thục phi nương nương, khi nhìn thấy hai mắt của nàng sưng lên, cả người thiếu sức sống thì Thục phi hỏi:
– Con sao vậy U nhi, con không khỏe à, hay là để ta cho người gọi thái y – Nhìn nàng như vậy thì thật sự lo lắm.
– Dạ, con không sao đâu, dì đừng lo – Bích U cười khổ, phải nói với bà thế nào đây, chẳng lẽ là nói đêm qua con khóc cả đêm à?
– Thôi, được rồi, nào, ngồi xuống uống trà đi nào – Trong lòng Thục phi xoay vòng vòng, chẳng lẽ hai đứa nhỏ có chuyện gì à?
Bích U nghe lời Thục phi ngồi xuống, nàng mới cầm ly trà lên thì Thúy Bình chạy vào hoảng sợ bẩm báo:
– Nương nương, không hay rồi, sáng nay các thái y ra vào cung của thất vương gia tấp nập, nô tì còn nghe là vương gia bị mắc bệnh truyền nhiễm.
– Xoảng – Xoảng – Hai tiếng ly đồng thời rơi cùng một lúc, đó là của Thục phi nương nương và Bích U.
Thục phi nương nương và Bích U cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng may là có hai người Thúy Ngọc và Thúy Bình đỡ họ đến cung Thất vương gia.
Khi họ đến nơi thì thấy Thành hoàng đế cũng có mặt mà thần sắc của ông thì ngưng đọng, còn các thái y thì quỳ đầy đất.
– Các ngươi là một lũ vô dụng – Thành hoàng đế quát.
– Chúng thần vô năng, xin hoàng thượng tha tội – Các thái y cảm thấy khổ không thể tả, bệnh truyền nhiễm thì rất khó chữa khỏi.
– Mở cửa ra, ta muốn nhìn thất vương gia – Thục phi nương nương nghẹn ngào.
– Vì thất vương gia mắc bệnh truyền nhiễm nên thần xin nương nương đừng vào – Phùng thái y bẩm báo.
– Làm càn, mở cửa ra cho ta – Thục phi quát, hốc mắt của bà đã đỏ hoe.
– Ái phi, ta sắp sửa mất đi thất vương gia, nên nàng đừng để ta lại mất thêm nàng nữa – Thành hoàng đế thấy thật chua xót, đứa con mà ông yêu thương nhất đã sắp không còn.
– Huhu… nhi tử của thiếp – Thục phi òa khóc.
Bích U thấy tim mình như ai bóp, tại sao như vậy? Tối hôm qua chàng vẫn còn khỏe mạnh kia mà, hay là vì nàng từ chối nên chàng mới sinh bệnh?
Bây giờ nàng chỉ muốn được ở cạnh Quân ca ca thôi, bỗng nàng quỳ xuống và nói:
– Xin hoàng thượng và nương nương cho Bích U được chăm sóc cho chàng.
– Nhưng bây giờ nó như vậy… – Thành hoàng đế nghẹn ngào.
– Bích U không để ý, xin hoàng thượng thành toàn – Rồi nàng dập đầu trước ông.
– Được rồi, nhưng nếu như nó có mệnh hệ gì thì ngươi sẽ chôn theo nó được không – Khi thấy nàng gật đầu thì lòng Thành hoàng đế vừa vui vừa chua xót, vui vì đã có người con gái thật lòng với Hoàng Quân, còn chua xót vì chàng không có phúc để hưởng.
– Ta không đồng ý, Quân nhi luôn muốn con vui vẻ mà sống – Thục phi đau đớn, bà không muốn mất thêm một người con nữa.
– Nếu chàng có mệnh hề gì thì con sống cũng vô nghĩa, xin dì hãy đồng ý cho con – Khuôn mặt nàng đã đẫm lệ.
Không thể thay đổi được Bích U nên Thục phi đành đồng ý, lẽ nào bà phải mất đi hai đứa con của mình ư?
Sau khi được Thục phi đồng ý thì Bích U mỉm cười nghĩ Quân ca ca, thiếp đến với chàng đây!