Gia Linh cố ý tiếp cận Hoàng Quân nhưng chàng một ánh mắt cũng lười bố thí cho nàng ta mà chỉ lo chăm sóc Bích U.
– Nào, nào, ăn miếng điểm tâm này đi, ta nếm thử rồi, ngon lắm đó – Hoàng Quân cầm miếng điểm tâm đưa lên khóe miệng của Bích U.
– Ưm – Bích U cắn một miếng và gật đầu như gà mổ thóc, quả là ngon thật mà.
Thấy nàng muốn ăn nữa thì chàng búng nhẹ vào mũi nàng và cưng chìu nói:
– Con mèo nhỏ tham ăn, của nàng đây, ăn từ từ thôi – Rồi chàng cầm khăn lau miệng cho nàng.
– Hìhì – Bích U cười nịnh.
Gia Linh thấy mình sắp tức điên rồi, dĩa điểm tâm đó là nàng cố ý sai người làm rồi mang vào U Lan viên để cho thất vương gia nếm thử rồi sẽ khen nàng vài câu như là nàng thật là đảm đang… không phải sao, như bây giờ chàng lại không ăn mà đưa hết cho Bích U ăn.
Không được, bằng mọi giá nàng phải làm cho thất vương gia chú ý đến mình, vì tương lai cẩm y ngọc thực nên nàng sẽ cố gắng.
– Nếu muội muội thích ăn thì để ta cho người làm thêm nhé – Gia Linh mỉm cười nhưng trong lòng thì hận chết Bích U.
– Không cần, để một lát nữa nàng ấy còn ăn cơm – Hoàng Quân nói, nàng ta định không cho bảo bối ăn cơm à?
Thấy Gia Linh không có ý định ra khỏi phòng, Hoàng Quân mới hỏi:
– Còn chuyện gì nữa không?
– Hả? À… không – Gia Linh xấu hổ đến măt đỏ bừng.
– Vậy thì cửa bên ngoài, không tiễn.
– Phốc – Bích U bật cười, nàng không ngờ phu quân của mình lại đáng yêu đến vậy.
Còn Gia Linh thì hận không thể tiến lên xé nát cái miệng đang cười kia, xem ra nàng cần bàn bạc với mẫu thân về kế hoạch của họ mới được.
Chờ cho Gia Linh ra khỏi phòng rồi Bích U mới nói:
– Đừng khó chịu nữa, thiếp sẽ dẫn chàng đi chơi được không?
– Đi đâu vậy – Chàng tò mò.
– Hìhì… không nói cho chàng biết đâu – Rồi nàng dẫn chàng ra khỏi phủ, bọn Thuận Đức định đi theo nhưng bị nàng làm mặt lạnh hù dọa nên đành ở nhà.
Trên đường đi, nàng mua rất nhiều thức ăn ngon làm cho chàng càng tò mò hơn nữa.
Nàng dẫn chàng đến một căn nhà lụp xụp và nói:
– Đến rồi.
Chàng chưa đặt ra câu hỏi thì đã thấy một bà lão và một cô bé khoảng bảy, tám tuổi ra mở cửa.
– Bích U tỷ tỷ, muội thật là nhớ tỷ, ô… ô… – Cô bé nhào vào lòng nàng và bật khóc.
– Đừng khóc, ngoan nào, tỷ có mua thức ăn cho muội này – Bích U vỗ về cô bé và quay sang nói với bà lão:
– Bà bà có khỏe không?
– Bà khỏe, bà khỏe – Hốc mắt của bà lão đỏ lên, từ lúc mà bà nghe tin nàng đi hòa thân thì trong lòng vô cùng lo lắng cho nàng, một cô nương tốt bụng mà phải chịu một số phận như vậy, ai…
– Đây là ai vậy – Bà lão hỏi Bích U.
– Dạ, đây là phu quân của con – Rồi nàng quay sang nhìn chàng và nói:
– Phu quân, đây là bà bà và tiểu Như.
– Chào bà bà.
Còn bà lão thì âm thầm đánh giá chàng, đây là phu quân của U nha đầu ư, nhìn biểu hiện của chàng trai này thì chắc là rất yêu thương con bé đây. Như vậy, thì bà yên tâm rồi!
Một lúc sau, nhìn Bích U và tiểu Như chơi vui quên trời quên đất thì hai người kia đều lộ ra vẻ mặt cưng chìu.
– Ngài biết không, nếu như không có nàng thì bà cháu của già đã chết mất rồi – Bà lão nói.
– Là sao vậy ạ – Chàng hơi khó hiểu.
– Ba năm trước, con trai và con dâu của già qua đời đã để lại khoản nợ rất lớn, bọn chủ nợ muốn bắt tiểu Như đi nhưng già không cho, vậy là chúng đánh ta rất dã man, lúc đó, Bích U đi ngang qua nên đã cứu bà cháu ta, nàng đã trả nợ thay ta và đưa ta đến đại phu, nhưng không biết kẻ lắm mồm nào chạy đến nói với kế mẫu và thứ tỷ của nàng nên họ chạy đến nhục nhã nàng nhưng nàng vẫn cố chấp mà chữa trị cho ta – Bà lão nói đến đó thì nước mắt đã rơi đầy mặt.
Hoàng Quân thật là muốn chạy về dạy dỗ cho mẹ con bà ta một trận, không ngờ họ dám đối xử với nàng như vậy? Nàng thiện lương như vậy mà lại phải chịu những ngày như thế sao? Bảo bối, nàng yên tâm, từ nay ta sẽ bảo vệ nàng, không có ai dám động đến nàng đâu!
– Sao mà nhìn thiếp dữ vậy – Nàng dừng chơi và đến bên chàng.
– Không có gì, nàng có mệt không – Chàng ôn nhu lau mặt cho nàng, chàng nhịn xuống xúc động muốn ôm nàng vào lòng mà thương yêu.
Trưa hôm đó, họ ở lại ăn cơm với hai bà cháu mà không biết Từ thị và Gia Linh đang bàn bạc về kế hoạch hại Bích U.
…
Sau khi Hoàng Quân và Bích U về đến phủ thì có một gia nhân đến và nói:
– Bẩm vương gia, lão gia cho mời ngài dến thư phòng nói chuyện.
– Được rồi, ngươi lui xuống trước đi – Rồi chàng quay lại và nói:
– Nàng về U Lan viên chờ ta nhé.
– Vâng, chàng đừng lo – Bích U buồn cười nghĩ từ đây về U Lan viên cũng gần mà người này lo lắng gì chứ?
Nhìn nàng đi mà trong lòng chàng lo lắng, rồi chàng đi gặp Quý thượng thư.