Tuy Hoàng Quân là vương gia của nước Đại Sở nhưng Bích U cảm giác được chàng là người tốt, chàng không xem mạng người như cỏ rác, nên rất yên tâm và hơi ỷ lại vào chàng, từ đó nàng biết mình có một tình cảm không biết tên với chàng.
********
Vài ngày sau…
– Quân ca ca, huynh cho người gọi muội hả – Bích U vào doanh trướng thì thấy Hoàng Quân ngồi đằng sau thư án.
– Ừm, công việc ở đây huynh đã xử lý xong nên chúng ta khởi hành về cung Đại Sở thôi – Hoàng Quân ngước mắt lên nhìn nàng và mỉm cười ôn nhu.
– Muội không đi đâu – Không hiểu sao khi nói ra điều này thì lòng nàng rất buồn.
– Sao vậy, chẳng lẽ U U không muốn giúp huynh ư? Hửm – Chàng đứng dậy bên nàng.
Khi nghe nàng nói không theo mình thì đáy lòng của Hoàng Quân rung lên, chẳng lẽ nàng thật sự ghét chàng, ghét nước Đại Sở sao?
Tại sao chàng lại là thất vuơng gia của Đại Sở kia chứ, danh phận này không mang hạnh phúc lại cho chàng mà chỉ có sự phiền phức, tranh đấu không ngừng, mà chàng thì không muốn có một cuộc sống như vậy?
– Nhưng thân phận của muội… – Nhìn vẻ mặt chàng khổ sở như vậy làm tim của Bích U đau nhói nhưng nàng không muốn chàng phải hối hận.
– Thì ra là vậy, muội yên tâm, chúng ta không nói thì sẽ không ai biết được, đi với huynh được không – Chàng thuyết phục, vì sợ liên lụy đến chàng nên nàng không chịu đi sao, sao nàng lại ngốc, ngốc đến đáng thương vậy chứ?
– Ừm.
Sau khi nàng đồng ý thì chàng cho người cấp tốc thu dọn hành lý cứ như là sợ chậm thêm một phút thì nàng sẽ đổi ý, Bích U thật cảm động vì trừ phụ thân và người mẫu thân đã qua đời của nàng thì chàng là người đối xử với nàng tốt nhất, còn Thuận Đức là người hầu của chàng thì ngạc nhiên vì bộ dạng thất thố của chủ tử nhà mình.
…
Hoàng cung Đại Sở…
– Nương nương, nương nương… – Thúy Ngọc là cung nữ thân cận của Thục phi nương nương vừa chạy vào như thấy chuyện lạ.
– Chuyện gì – Giọng của Thục phi ôn hòa vang lên.
– Dạ là thất vương gia đã về rồi, còn dẫn theo một vị tiểu thư thật xinh đẹp đang về phía này – Thúy Ngọc khoa tay múa chân kể lại.
– Có chuyện đó nữa hả – Thục phi ngạc nhiên, chẳng trách vừa rồi Thúy Ngọc lại thất thố vì trong cung này ai chẳng biết đứa con trai của bà không gần nữ sắc, nha đầu thông phòng, sườn phi, thiếp thất không có lấy một người, nhưng bây giờ xem ra nó đã lọt vào lướt tình rồi.
Rồi Hoàng Quân dẫn Bích U vào phòng, sau khi các cung nữ hành lễ với chàng thì chàng mới tiến đến chỗ Thục phi đang ngồi.
Thấy mẫu phi nhìn mình và mỉm cười thì nói:
– Quân nhi thỉnh an mẫu phi.
– Bích U thỉnh an nương nương – Khi nghe chàng gọi là mẫu phi thì Bích U biết đây là Thục phi nương nương.
– Đừng đa lễ – Đối với thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Bích U thì Thục phi phi thường hài lòng, người như vậy mới xứng với con bà.
– Cô nương ấy là ai – Thục phi hỏi Hoàng Quân.
Sau khi cho người hầu lui ra hết thì chàng mới kể hết mọi chuyện cho Thục phi nghe, sau khi nghe xong thì Thục phi cầm tay nàng và liên tục nói đứa bé số khổ, sau đó bà buộc nàng gọi bằng dì.
– Muội ở với mẫu phi đi, huynh đi gặp phụ hoàng rồi sẽ về ngay, muội đừng lo lắng gì cả – Hoàng Quân dặn dò.
– Dạ – Nàng nhu thuận trả lời.
– Haha…, không nỡ xa nàng à? Đi đi, ta sẽ chăm sóc cho nàng – Thục phi trêu chọc làm cho mặt nàng đỏ như quả cà, còn Hoàng Quân thì túng quẫn đi thật nhanh.
Tại Dưỡng tâm điện, nhìn nhi tử mà mình thương yêu nhất, vẻ mặt của Thành hoàng đế hoà hoãn hơn rất nhiều, sau khi nghe chàng báo cáo thì ông càng vui mừng và luôn miệng khen chàng, ông thật muốn lập chàng làm thái tử nhưng theo di huấn của tổ tiên là lập trưởng không lập thứ nên vị trí thái tử không thuộc về chàng, nhưng điều đáng quý là chàng luôn biết thân biết phận của mình mà không tranh giành như những đứa con khác của ông, bỗng ông nhớ đến chuyện chung thân đại sự của chàng nên nói:
– Năm nay con đã lớn, nên cưới thê tử đi là vừa.
– Vâng, thưa phụ hoàng nhưng con xin phụ hoàng là người do con chọn và con chỉ cưới một mình nàng thôi – Vì không muốn nha đầu kia đau lòng nên lần đầu chàng cầu xin ông.
– Tùy con – Thành hoàng đế thoả hiệp vì ông biết tính nhi tử này thật giống ông, khi quyết tâm làm một việc gì đó thì sẽ không có ai ngăn cản nổi.
– Tạ ơn phụ hoàng.
– Hoàng hậu đến… – Giọng the thé của công công vang lên.
– Nhi thần thỉnh an mẫu hậu – Trong lòng chàng vô cùng chán ghét bà ta nhưng vẫn phải hành lễ.
– Thất vương gia cũng ở đây à, đúng dịp ta cũng có việc muốn thương lượng với hoàng thượng và thất vương gia – Hoàng hậu nở nụ cười tự cho là “hiền lương thục đức”, sau khi được Thành hoàng đế cho phép thì bà ta nói:
– Nay tuổi của Thất vương gia cũng đã lớn nên ta thấy quận chúa Như Uyển rất hợp với con,…
– Cảm ơn mẫu hậu quan tâm nhưng phụ hoàng vừa đồng ý là người sẽ do nhi thần quyết định và chỉ cưới một mình nàng – Quận chúa Như Uyển là cháu của bà ta, đừng tưởng rằng chàng không biết ý định của bà ta, “hừ”, với lại tính tình của ả ta thì chỉ khiến cho chàng buồn nôn, chỉ có U U của chàng là hiền lành nhất thôi,… mới xa nàng mà đã thất nhớ nàng rồi, không biết hiện giờ nàng đã quen chưa, không được, lát phải đi thăm nàng mới được.